Chương 487: ÁNH MẮT
Chính giữa võ đường trống không! !
Mười mấy người đàn ông mới vừa bị Trang Ngải Lâm đánh tan tác, mọi người cũng đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, vừa ngồi ở trên ghế sa lon độc lập màu trắng sữa, vừa liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh run rẩy đứng ở trước mặt của mình, vừa nhận lấy trà nhân sâm táo đỏ quán trưởng đưa đến trước mặt mình, mở nắp chung, thổi nhẹ mấy cái, nhìn trà nóng màu vàng nhạt, gợn lên song lăn tăn, mới cúi đầu hớp nhẹ một ngụm nhỏ.
Bên cạnh vắt một chiếc váy trắng, cùng chiếc mũ tròn nhỏ.
Sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt run rẩy nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt cô như không có chuyện gì, nhớ tới mới vừa rồi cô giải quyết nhiều người đàn ông xong, ngay cả hơi thở cũng không thở gấp, cô lại bị hù dọa đến mật vỡ ra, không dám nói một câu, xem như hiểu được, tại sao chị Trang ở Bắc bán cầu, Tử Hiền ở Nam Bán Cầu rồi. . . . . . hiện tại cô chỉ muốn đi Ngoại Tinh Cầu. . . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn thái độ của chị gái, liền có chút lo sợ, nghiêng mặt, nhìn Khả Hinh bên cạnh một chút.
Trang Ngải Lâm liếc mắt.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang, nhìn tới trước.
“Người đi vào đạo tràng của tôi, có hai loại. . . . . .” Trang Ngải Lâm cẩn thận để ly trà trong tay xuống, từ từ sâu kín nói.
Ý tứ của những lời này chỉ vào mình.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói tiếp: “Một là tìm tới tôi bái sư. . . . . . Hai. . . . . . Là tìm tới tôi khiêu chiến! !”
Trái tim cũng vỡ ra.
Cả người Đường Khả Hinh bị dọa sợ không nhẹ, hai mắt nhấp nháy, cũng không dám nói lời nào, ghi tạc lời nói của Trang Hạo Nhiên ở trong lòng.
“Cô là loại nào?” Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô căng thẳng run rẩy, sợ hãi rụt rè.
Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nghiêng mặt nhìn Khả Hinh, ánh mắt nhắc nhở cô, ngàn vạn lần không được nói chuyện, ngàn vạn lần không được nói chuyện, chỉ cần em bỏ qua lời của chị ấy, giống như Cố Di, liền thoát qua một kiếp.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không dám nhúc nhích.
“Câm à ?” Trang Ngải Lâm nhìn cô, đột nhiên nhạo báng hỏi.
Đường Khả Hinh chớp mắt, hơi tức giận thở gấp đứng ở một bên, quả nhiên vẫn không nói lời nào.
Hôm nay Trang Ngải Lâm dường như hơi kiên nhẫn, ngửa mặt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười nói: “Thật là đồ vô dụng! Ngay cả nói cũng nói không xong, còn dám làm em gái của em trai tôi ?”
“Chị!” Trang Hạo Nhiên lập tức lên tiếng chị, nói nhanh: “Chị đừng như vậy, sẽ dọa cô ấy.”
Trang Ngải Lâm lập tức trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại sắc bén nói: “Muốn cậu tìm vợ, cậu tìm em gái làm cái gì? Em gái sẽ kết hôn với cậu, sanh con, chăm sóc cha mẹ sao? Tất cả đều là thứ nhát như chuột! !”
Cô nói xong, lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Ngải Lâm đã ôm vai đứng lên, sắp đi ra ngoài, cô lập tức như người của võ đường, quỳ trên mặt sàn, giọng điệu kiên định nói: “Chị! ! Xin chị thu em làm đệ tử !”
Trang Hạo Nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cô.
Trang Ngải Lâm cũng ôm vai, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô gái nhu nhược quỳ trên mặt sàn, tròng mắt hơi híp, nói: “Cô. . . . . . Nói gì?”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh đột nhiên hết sức kích động nói: “Trước kia em làm việc ở quán bar, thường có đàn ông muốn sờ ngực em, em thường xuyên không phải vung chai bia, chính là ném mất cái khay, nhưng sau đó em hết sức hết sức khổ não chuyện này, cho đến khi có một người khách đến quán, nhìn thấy em bị khách sỗ sàng, liền dạy cho em một chiêu vặn ngón tay của đàn ông. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, thu tay ra phía sau.
Trang Ngải Lâm hơi quay mặt sang, mắt lạnh nhìn cô.
“Từ đó về sau, em liền dùng chiêu kia, chế phục thật nhiều người. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng nói.
Ánh mắt của Trang Ngải Lâm hiện lên một chút nụ cười, nhìn cô nhóc này.
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, lập tức rất thán phục, cười nói: “Mới vừa rồi chị thật sự rất xinh đẹp !”
Ai không thích được người tâng bốc?
Trang Ngải Lâm nhìn vẻ mặt kích động của Đường Khả Hinh, đôi mắt to, linh hoạt nhạy bén, liền nở nụ cười hả hê, nói: “Có thật không?”
“Thật !” Đường Khả Hinh lại quỳ trên mặt đất, hết sức hết sức thành khẩn gật đầu, lại nói: “Cho nên, xin chị thu em làm đệ tử !”
“. . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm lại ôm vai nhìn cô nhóc này, khẽ nhếch nụ cười sắc bén.
Trang Hạo Nhiên lại căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh nhắc nhở, nói khẽ: “Này! Em điên hả? Em chưa thử qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của chị ấy phải không?”
Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, trên mặt lập tức bốc lửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Đồ vô dụng! ! Người ngoài người ta muốn bái chị của cậu, làm đệ tử của chị cậu, cậu dám làm mất mặt tôi?”
Cô nói xong, chân không một bước, nhào tới trước, không nói hai lời, thân thể bay lên, hướng trên ngực em trai đá qua! !
“A . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bị đánh, cả người nện ở trên sàn nhà bóng loáng, bay thẳng về phía đầu tường bên kia ! !
“Bốp bốp bốp bốp! !” Đôi mắt to của Đường Khả Hinh nhấp nháy, nhấp nháy, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái, vui vẻ kêu lên: “Chị thật là lợi hại! ! Thật, thật, thật rất lợi hại! ! !”
Trang Ngải Lâm càng đắc ý nhìn Đường Khả Hinh, không nhịn được nở nụ cười nói: “Có phải rất xinh đẹp hay không?”
“Thật xinh đẹp ! !” Đường Khả Hinh lại nhìn chị, giống như nhìn thần tượng không biết đến cỡ nào.
Trang Ngải Lâm thật vui vẻ, nhìn Khả Hinh, bật cười, nói: “Cô nhóc, có chút thú vị. Đứng lên đi.”.
Trang Hạo Nhiên đè chặt vị trí bị đau nơi lồng ngực, ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn con sói mắt trắng Đường Khả Hinh, vẻ mặt tức giận!
“Vâng!” Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ, đứng lên.
“Hơi khát nước. . . . . .” Trang Ngải Lâm lại ngồi trở lại trên ghế sa lon, mỉm cười nói.
Phó quán trưởng vừa nghe, lập tức đi ra ngoài, bưng vào một chung trà mới, đi tới trước mặt của Trang Ngải Lâm.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn, nở nụ cười lập tức đi tới, quỳ gối trước mặt của Trang Ngải Lâm, nhận lấy trà, lại đưa đến trước mặt cô, ngẩng đầu lên, vui vẻ cười nói: “Cám ơn chị thu em làm đệ tử, mời chị uống trà!”
Trang Ngải Lâm mỉm cười vươn tay, nhận lấy trà nóng Đường Khả Hinh đưa tới, nhẹ mở nắp chung cái, mới chậm rãi nói: “Cô phải biết, một ngày bái sư, suốt đời là cha, hiểu đạo lý này không?”
“Hiểu!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.
Trang Hạo Nhiên im lặng, vươn tay chống trán.
“Tốt. . . . . .” Trang Ngải Lâm rất vui vẻ mình có một nữ đệ tử, sau khi uống trà xong, nói một câu: “Từ trước đến giờ tôi cũng không có thu nữ đệ tử, xem cô khéo léo chơi thật vui, lễ ra mắt lần sau sẽ cho cô, lần này thiếu, sẽ không để cho cô thất vọng.”
“Cám ơn chị!” Đường Khả Hinh cười khéo léo, hưng phấn nói.
“Đứng lên đi, tôi cũng phải đi tắm rồi. . . . . .” Trang Ngải Lâm hài lòng đứng lên, liếc mắt một cái nhìn thấy váy màu trắng bên cạnh, vẻ mặt lộ ra ghét bỏ vươn tay, nâng nhẹ chiếc váy trắng, nhìn kiểu dáng một chút, nhìn đường cắt may, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, có chút muốn nôn mửa, hỏi: “Chiếc váy này của người nào?”
Đường Khả Hinh liền vội vàng đứng lên, nói: “Của em đấy.”
Trang Ngải Lâm lại cảm thấy choáng váng đầu, quay đầu, cau mày nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt khoa trương tức giận hỏi: “Người nào chọn váy cho cô? Cô muốn váy này làm gì?”
“Ngày mai Anh Kiệt muốn kết hôn không phải sao? Cô ấy tới chọn, cửa hàng trưởng chọn cho cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cảm thấy đau đớn khó chịu, chống người đứng lên, nói.
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm khiếp sợ dùng ngón tay, khều chiếc váy màu trắng, không thể tin nổi nâng trước mắt, không chịu nổi nói: “Cô xem một chút! ! Cô xem dây cột vai này rũ xuống quê mùa như vậy! ! Tham gia hôn lễ ở bờ biển cũng không phân biệt được trường hợp nào, chọn loại váy này! ! Cô xem mũ đội một chút, trời ạ! Cho rằng là hôn lễ của Hoàng tử William sao! ! Ánh mắt cô kém như vậy, làm như thế nào làm em gái của tôi?”
Đường Khả Hinh sững sờ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ánh mắt của Trang Ngải Lâm liếc trang phục nhà quê của Đường Khả Hinh, cũng tức giận nói: “May mắn là màu trắng, vẫn thích hợp, nếu giống như Tử Hiền, tự cho rằng ánh mắt độc đáo, nhưng đứng ở bên ngoài, thật sự xấu hổ chết được! Đi theo tôi ! !”
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm.
“Đi theo là được!” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, đi ra ngoài trước, Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng cô không biết xinh đẹp đến cỡ nào, liền vội vàng đi theo.
“Này! !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô kêu to! !
Nửa giờ sau.
Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu võ đường, nghe được âm thanh giày cao gót từ bên trong truyền ra, liền xoay người. . . . . .
Trang Ngải Lâm mặc váy da màu nâu dài tới gối, thời trang xuân Paris mới đến. Trên váy da dập nổi hoa văn ba chiều làm cho bộ váy lộ ra khí phách mười phần, mang giày cao gót Ý màu đỏ thẫm, xách theo túi xách màu nâu cùng tong màu, mái tóc dài quyến rũ buộc lên một bó ở phía sau, trán chải lên, tươi sáng mà cá tính, vẻ mặt nhẹ nhõm đi ra ngoài, đeo mắt kính màu đen lên, cầm chìa khóa xe thể thao của em trai, nói một câu: “Mi có thể cút !”
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhìn cô, không biết cô nói ai cút. . . . . .
Trang Ngải Lâm lạnh lùng quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Xương của cậu còn chưa có rời ra đúng không?”
Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ lui về phía sau một bước.
“Đi theo tôi,” Trang Ngải Lâm nói xong, người cũng đã ngồi lên xe thể thao rồi, Đường Khả Hinh dò ý của cô, cũng giống như con kiến nhỏ vội đi về phía xe, ngồi ở ghế cạnh tài xế, mới vừa muốn quay đầu lại nói một câu với Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Vèo . . . . . . . . . . . ”
Xe lao đi phía trước ! !
Đường Khả Hinh kêu một tiếng, cả người ngửa ra sau, lúc này đang chạy tốc độ 120 km/h, nhìn xe trên đường phố toàn bộ thành ốc sên! !
Trang Ngải Lâm nắm rõ phương hướng, vẻ mặt đông lạnh, nắm chặt tay lái, lại đạp chân ga, xe vèo một cái, trực tiếp lao đến khu mua sắm nổi tiếng dành cho phụ nữ, tòa nhà màu đen, lại lộ ra phong cách hết sức thời thượng, ra ra vào vào, tất cả đều là xe thể thao quý giá cùng danh viện ăn mặc mốt hợp thời.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, nhìn tên cửa hàng này, có chút sững sờ.
“Xuống xe!” Trang Ngải Lâm trực tiếp lái xe, dừng xe, lập tức đi về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng vội vàng đi theo phía sau cô, đi về phía trước. . . . . .
Không ngờ, hai người mới vừa đi vào, cũng đã thấy Nhậm Tử Hiền mới từ bên trong đi ra, Đường Khả Hinh thấy cô, không khỏi hoảng sợ.
“Đường Khả Hinh?” Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực, cắn răng nghiến lợi gọi cô.
Giống như thế giới trở lại quá khứ.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, trái tim run rẩy, đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, có chút lo sợ.
“Gọi ai đó? Da mặt rất dày, người không giống người, quỷ không giống quỷ . . . . . .” Trang Ngải Lâm chậm rãi tháo mắt kính, mắt lạnh nhìn Nhậm Tử Hiền.
Lúc này Nhậm Tử Hiền, mới nhìn thấy Trang Ngải Lâm, sắc mặt lập tức trắng bệch, đứng ở một bên, có chút run rẩy nói: “Chị. . . . . . Chị. . . . . .”
Trang Ngải Lâm mắt lạnh, nhàn nhạt nhìn Nhậm Tử Hiền hôm nay mặc váy ren dài màu đen đang thịnh hành tại Paris, áo màu trắng bó sát người, mang giày cao gót màu đen, mang túi xách màu đen, cô đột nhiên một tràng khoa trương, bất đắc dĩ, đau lòng nở nụ cười.
Nhậm Tử Hiền thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
“Có một số người, thật sự là không có đầu óc! Nói bao nhiêu cũng không có tác dụng! Chỉ có thể dựa vào một chút mánh lới để giữ thể diện! Cô nhìn cô đi, mặc cái thứ đang lưu hành như vậy? Không có ai bảo cô đi chết sao?” Trang Ngải Lâm cầm mắt kính, gõ bả vai của cô, tức giận nói.
Tử Hiền không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc, bình thường Nhậm Tử Hiền coi trời bằng vung, đứng ở trước mặt chị, thật có thể giống như một con chó nhỏ.
“Cô tới nơi này làm gì?” Trang Ngải Lâm nhìn cô, hỏi nhanh.
“Tiệm của em . . . . . ở bên trong. . . . . . Em tới xem một chút. . . . . .” Sắc mặt của Tử Hiền hoàn toàn trắng bệch, nói.
“Cho người đóng cửa tiệm lại, tránh làm gai mắt của tôi!” Trang Ngải Lâm trực tiếp lạnh lùng nói.
“Vâng . . . . .” Nhậm Tử Hiền yếu ớt trả lời.
Trang Ngải Lâm không muốn nói chuyện, chỉ xách túi xách, rất quyến rũ giơ lên.
Nhậm Tử Hiền hiểu ý lập tức nhận lấy, cầm trong tay.
Cô cũng giơ mắt kính lên.
Nhậm Tử Hiền lại nhanh chóng nhận lấy.
Trang Ngải Lâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhẹ nhàng cất bước đi vào bên trong, Đường Khả Hinh cùng Nhậm Tử Hiền đi ở phía sau. . . . . .
Trang Ngải Lâm lập tức cau mày nhìn Nhậm Tử Hiền, nói: “Có người nói, cô. . . . . . Là Tiểu Ngải Lâm?”
Sắc mặt Nhậm Tử Hiền lập tức trắng bệch, nhanh chóng đáp: “Tuyệt đối không có chuyện như vậy, em xách giày cho chị cũng không xứng!”
“Cũng may, có chút tự biết! Vậy cô đi gần theo tôi làm gì? Tôi và cô quen thuộc à?” Trang Ngải Lâm nhíu mày nhìn cô, lạnh lùng nói.
Nhậm Tử Hiền lập tức lui ra sau mấy bước.
Đường Khả Hinh thật hết sức hết sức kinh ngạc nhìn cô.
“Đi nào!” Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, chắt lưỡi một tiếng, cười gọi: “Kì lạ! ! Con bé kia ở Paris có một chút tiếng tăm, về tới đây dọa người, cũng không sợ mất thể diện!”
Cô nói xong, lập tức xoay người đi về phía trước.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, liền đuổi theo.