Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 530: LÊN MEN

Sáng sớm, tuyết bay tán loạn.

Vườn nho trải dài trong rừng núi bị tuyết trắng bao phủ một mảnh trắng xóa.

Một bóng dáng màu xanh nhạt, trong trời tuyết trắng mịt mờ, chậm rãi di động trong rừng nho.

Cô mặc váy dài màu xanh nhăn nheo hơi cũ, ngang lưng quấn chặt dây thừng trắng xương cá gai, đầu tóc xoăn màu đỏ, bên dưới áo choàng, hai bím tóc đuôi sam thật nhỏ, dùng ngọc trai buộc lại, quấn chặt tóc dài phân tán phía sau, tay áo màu xanh thật dài che cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của cô, bàn tay nhỏ bé bị lạnh đỏ, nắm chặt một góc váy dài, bàn tay nhỏ bé bên phải nắm một bình gốm sứ nho nhỏ, giấu ở trong tay áo, đi tới hầm rượu. . . . . .

Bông tuyết tiếp tục bồng bềnh rơi xuống.

Cô đứng ở trên con đường nhỏ trong vườn nho, ngẩng đầu lên nhìn tuyết bay đầy trời, ảo não hôm nay mình không có mang áo choàng, cô nhấc đuôi váy thật dài, bước nhanh đạp mặt tuyết dày mềm mại, phát ra tiếng sột soạt đi về phía trước.

“Jenny!” Một người phụ nữ nô lệ da đen tuổi chừng năm mươi, mặc váy dài màu xám tro chấp vá, tay cầm một ấm bạc xinh đẹp, hung hãn đi ra một căn phòng nhỏ, nhìn Jenny, hết sức ngạo mạn nói với cô: “Cô lại chạy đến hầm rượu lén uống rượu?”

“A, không!” Jenny thở hổn hển đứng ở trước hầm rượu, nhìn người phụ nữ này, mặt bị đau đến đỏ bừng, mỉm cười nói: “Sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa! Tôi chỉ tới xem rượu đỏ đáng yêu của chúng ta tinh khiết như thế nào?”

“Xin cô nhất định phải nhớ kĩ, cô đã từng vì lén uống rượu mà nhảy vào trong thùng lớn duy nhất trong trang viên chúng ta, làm hỏng một nửa nước nho của chúng ta!” Người phụ nữ da đen lại nghiêm túc nói.

“Tôi thật sự vô cùng xin lỗi. . . . . .” Jenny đứng ở trong tuyết bay, hơi cúi đầu, hết sức ảo não bị nhắc tới chuyện này.

Người phụ nữ da đen lại không có để ý không hỏi, mà đắp áo choàng màu xám tro lên trên đầu, nhắc cái ấm bạc, đi tới phía trước.

Jenny hơi cẩn thận nhìn người phụ nữ da đen xoay người bước nhanh đi về phía trước, cô đột nhiên mỉm cười, bởi gì mấy ngày qua cô cố ý cùng nữ nô lệ tên Ella, kể chuyện xưa có liên quan hầm đất của Bá tước có ma cà ròng hút máu, từ đó một thời gian bà ta không dám tiến vào hầm đất.

Mở bỏ khóa sắt.

Jenny thở ra hơi lạnh, tay cầm dây xích dài, đẩy cửa vào, rồi nhanh chóng đóng lại thật chặt, nhắc đuôi váy thật dài, dọc theo con đường nhỏ âm u chật hẹp, chạy như bay về phía trước, đuôi váy màu xanh lá cây thật dài, quét ra tiếng vang sột soạt. . . . . .

Một cánh cửa gian phòng nhỏ khác phịch một tiếng bị mở ra.

Một người đàn ông mặc bộ áo kỵ sĩ màu trắng, nằm ở bên cạnh một giá rượu, hai mắt nhắm nghiền, vẫn hôn mê nặng nề, trên người phủ lên cái chăn màu xám tro, còn có nước nho thường ngày trút vào trong thân thể của anh, làm cho sắc mặt tái nhợt của anh có chút khôi phục, lỗ mũi anh tuấn thở nhẹ rất hấp dẫn. . . . . .

Jenny căng thẳng nhìn anh một cái, lại nhanh chóng đóng cửa lại, móc ra bình gốm sứ, nhấc đuôi váy thật dài, đi tới người đàn ông, quỳ gối bên người anh, hai tròng mắt màu xanh nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, dịu dàng khẽ nhấp nháy đến mấy lần, liền quyết định vặn mở nắp bình sứ, uống một ngụm rượu đỏ thật lớn, đôi tay dịu dàng chống hai bên người của anh, mái tóc xoăn đỏ như lửa rũ xuống, cúi nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của anh, mắt màu nâu mày kiếm, giống như một hoàng tử hấp dẫn mà các chị thường bàn tán, do dự một lát, rốt cuộc cúi đầu, hôn nhẹ lên môi của anh, khuôn mặt khẽ động, từng chút từng chút rót rượu đỏ vào trong môi của anh. . . . . .

“Người Lancaster chết tiệt! ! Để lại dân nghèo tóc đỏ núp ở trong trang viên chúng tôi, còn dám làm càn như vậy, còn không mau đi ra cho tôi?” Ella trở lại, ở bên ngoài kêu to!

Jenny im lặng không lên tiếng, chỉ cúi người nhẹ nhào vào trên lồng ngực cứng rắn như sắt của người đàn ông này, đôi môi khẽ nhúc nhích, lại chậm rãi rót rượu vào trong môi của anh! !

“Jenny! Ra ngay ! Đi mang rượu đỏ đưa cho hai người chị cao quý của cô !” Ella tức giận gõ cửa, ầm ầm vang dội, bà ta ghét đi qua khu rừng nho, quay trở lại lâu đài cổ!

Hiển nhiên Jenny có chút nóng nảy, bàn tay nhỏ bé nâng nhẹ khuôn mặt trí tuệ của anh, muốn mở đôi môi của anh. . . . . .

“Jenny! ! Người Lancaster chết tiệt! !” Ella lại đập cửa mạnh hơn !

Anh đột nhiên mở mắt, thấy một cô gái xinh đẹp như mộng ảo, nhưng trên mặt lại có nhiều chấm đỏ, mắt nhắm lại, lông mi thật dài, xúc động vội vàng hôn nhẹ môi của mình, môt lọn mái tóc dài màu đỏ rũ xuống, cuốn ở trên ngực của mình, tay cô chống tại trên ngực, hơi run rẩy nắm thành quả đấm nhỏ. . . . . .

Hai tròng mắt màu nâu của anh nhanh chóng chớp lóe, cảm giác trong môi mình dần dần hưởng thụ dịch nho thơm ngọt mang theo một chút cay ấm áp, thân thể ấm dần. . . . . .

“Người Lancaster đáng chết! ! !” Ở bên ngoài Ella kêu to hơn! !

Hai mắt của anh mãnh liệt nhấp nháy, chợt đẩy cô gái trước mặt ra, tay thuận thế nắm lên trường kiếm Hồng Bảo Thạch ở bên cạnh, hướng cổ của cô đâm thẳng tới . . . . . .

“A . . . . . .” Jenny tựa vào cạnh cửa, đưa hai tay ra, ngẩng mặt hoảng sợ kêu to! !

“Người Lancaster ghê tởm! Cô mới vừa muốn làm cái gì? Có phải muốn cho tôi uống chất độc hay không?” Anh căng thẳng, tay cầm trường kiếm chỉ vào cô gái, khàn khàn kêu to! !

“A, không!” Jenny nhìn thân thể của anh đã khôi phục, đôi tay bắt chéo ở lồng ngực của mình, căng thẳng nhìn anh, vội vàng giải thích nói: “Xin đừng đối với tôi như vậy! Nước nho đã từng bị xem thành chất độc, cho nên mới để cho lên men, nhưng tôi tuyệt đối không để cho mùi rượu đầy mê người, được gắn một cái tên đáng sợ như vậy! Tên của nó gọi “Lysa”. . . . . .”

“Lysa?” Anh cau mày nghĩ tới cái tên này!

“Đúng vậy! Lysa! Tôi đặt tên cho nó, bởi vì nó đến từ nước Pháp, rượu rất ngon, nhưng bởi vì ngày hôm qua tôi nhất thời phạm lỗi khiến nó vẫn không thể cất vào cái giá sưu tập xinh đẹp của Công Tước!” Jenny gấp gáp nhìn người đàn ông này, lại căng thẳng giải thích.

Anh ngưng mặt lạnh lùng, mặc cho mái tóc xoăn dài lay động tại trên vai, nắm chặt trường kiếm trong tay, lại nhắm thẳng vào nơi cổ họng cô gái này, như muốn dùng sức, giọng tức giận hỏi: “Cô nói đều là sự thật ?”

“Tôi dùng linh hồn xinh đẹp của rượu đỏ kia, làm bảo đảm!” Jenny nhìn anh, thở gấp gáp, giải thích.

“Đây là nơi nào?” Anh lại nắm trường kiếm, nâng cằm của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, mặc dù có một số chấm hồng, vẫn xinh đẹp, thật xinh đẹp, nhất là đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh, giống như bầu trời xanh thẳm thoáng hiện, màu xanh thật dịu dàng.

“Đây là trang viên nho của Công Tước Johnson!” Jenny lập tức nhìn anh, giải thích.

“Johnson?” Anh cau mày nghĩ tới cái tên này, cả người tản ra khí thế, để cho anh trên cao nhìn xuống gọi thẳng tên của người này!

“Đúng vậy! Johnson!” Jenny lại căng thẳng giải thích.

“Dẫn tôi đi gặp ông ta!” Anh không nói hai lời, nâng mạnh khuôn mặt mê người của cô, nhìn hai mắt màu xanh của cô tràn đầy dịu dàng, ra lệnh!

Jenny nghe xong lời này, hai mắt lộ ra ánh sáng vội vàng và do dự, không muốn đáp ứng!

“Dẫn tôi đi gặp ông ta! Nếu không, cô đang ở nói dối! Một người Lancaster như cô làm sao có thể ở tại trong nhà người York? Cô còn giữ tóc đỏ, đây là tóc dân nghèo!” Anh cầm kiếm, trượt lên cổ trắng như tuyết của cô, dời đến trước ngực đầy đặn của cô, cảm nhận được lồng ngực cô phập phồng, bờ ngực lộ ra hết sức mê người.

Jenny không biết nên làm sao giải thích với anh, nhưng nhìn vóc người anh oai phong, hơi thở cả người tôn quý, nhất là mái tóc vàng kim, cô tiếp tục do dự. . . . . .

Anh nhíu mày, chợt thu kiếm đặt ngang trên cổ của cô, anh đã tiến tới gần, cúi xuống nhìn cô, sống mũi cao thẳng điểm lên lỗ mũi nho nhỏ của cô, lại khiển trách nói to: “Dẫn tôi đi gặp Công Tước Johnson! ! !”

Cô ngửa mặt ở khoảng cách thật gần, nhìn khuôn mặt anh giống như vương tử, giống như có thể từ trong tròng mắt sắc bén của anh, cảm nhận anh là người vì chiến tranh chiến đấu quên mình, hai tròng mắt của cô tràn lệ, theo bản năng lắc đầu nói: “Không! Nếu như anh là người York, là người Quý tộc, xin đừng gặp ông ta! Tôi không thể dẫn anh đi gặp ông ta! Tôi rất xin lỗi!”

“Bần dân Vô lễ!” Anh chợt ném xuống trường kiếm, cô không xứng đáng bị binh khí trong tay mình đâm chết, nhưng nhanh chóng dùng sức nắm chặt cổ của cô, lại lạnh lùng nói to: “Mang tôi đi gặp Johnson? Cô biết tôi là ai sao?”

“Tôi là Jenny!” Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trí tuệ, vội vàng nói.

Anh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt dán sát, giống như có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại xinh đẹp của cô hé mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Nếu như ngài là hoàng tộc, xin ban cho tôi cái chết, tôi không thể dẫn ngài đi gặp ông ấy! Cũng xin mãi mãi đừng để cho tôi biết tên của ngài! Tôi sẽ mãi mãi không tổn thương ngài!” Jenny lại vội vàng van xin anh.

Anh ngưng mặt nhìn cô, hai mắt màu nâu sậm lộ ra nghi ngờ, trong hai tròng mắt của cô rất chân thành.

“Cô là người Lancaster, tại sao muốn cứu tôi?” Anh nắm mạnh cằm của cô, cúi mặt, nhìn chòng chọc hai tròng mắt của cô, lại lạnh lùng hỏi.

“Không phải là tôi cứu ngài! Là dịch rượu đỏ này cứu ngài! Là Lysa cứu ngài!” Cô lại ngửa mặt bất lực nhìn anh, vội vàng nói.

Ánh mắt anh xoay tròn, quay mặt sang, nhìn bình gốm sứ màu nâu sậm trên đất!

“Cô nói tôi làm sao tin tưởng cô? Tộc người của tôi, đang tàn sát tộc người của cô!” Anh đột nhiên nhìn cô, giọng tức tối nói.

Hai mắt Jenny tràn lệ, nhìn anh, nói: “Chiến tranh có thể mang đến cho mọi người cái gì? Không ai là người thắng sau cùng, hôm nay, Thượng Đế cầu nguyện cho tộc người của ngài, ngày mai sẽ chúc mừng cho tộc người của tôi. . . . . .”

“Mãi mãi sẽ không!” Anh chợt siết chặt cổ của cô, muốn giết cô!

“Ồ! Tôi nên giết ngài! Ở trên thế giới này, chỉ có giết chóc mới có thể sống ! Tại sao lúc này tôi mới hiểu đạo lý này? Thượng Đế, đây là bài học đáng sợ dường nào!” Jenny chợt tràn lệ, khó chịu nói.

Anh im lặng không lên tiếng, nhìn cô chòng chọc! !

Jenny ngửa mặt, lồng ngực thở gấp, tức giận nhìn anh.

Anh nhìn hai mắt cô phẫn nộ, chậm rãi cúi đầu, nhìn cô ngửa mặt mới phát hiện, bờ môi cô đầy rượu đỏ như máu, mới nhớ tới cô dùng môi của cô cứu mình, rót rượu vào thân thể mình. . . . . .

Đang lúc do dự! !

“Ầm ầm ầm ầm ầm! !” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thô lỗ của Ella, cô vừa đập cửa vừa kêu to: “Mở cửa! ! Mở cửa! !”

Ầm! ! Cửa bị đập mở! !

Thân thể mập mạp của Ella, tức giận đằng đằng chạy vào, nhìn kho rượu trống rỗng, ngưng mặt suy nghĩ cô ở chỗ này, nhưng rốt cuộc cô đi đâu? Ella tức giận suy nghĩ kỹ một lát, mới đi tìm tầng tầng giá rượu! !

Năm nay ánh mặt trời thiếu thốn, cho nên dịch nho đựng trong thùng lớn cũng không có hương vị ngọt ngào như nước Pháp, hơn nữa nó vẫn không bằng nước Pháp. . . . . . .

Một thùng rượu to lớn, dâng lên bọt bong bóng nho nhỏ!

Cô ngâm mình ở bên trong rượu, trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đối diện, ngột ngạt đang nhìn mình thật chặt, sắc mặt càng lúc càng khó chịu, dường như càng ngày càng sưng lên. . . . . . Cô cảm thấy gấp gáp, nghiêng người tới trước, ôm cổ của anh, hôn ở trên môi anh, liên tục không ngừng truyền hơi thở của mình cho anh. . . . . .

Anh trợn to hai mắt, im lặng không lên tiếng cảm thấy cô gái hiền lành dịu dàng đang ôm mình, thậm chí có chứa tình ý dạt dào, anh cũng không nhịn được vươn tay, ôm chặt hông của cô, lúc cô còn chưa có hoàn toàn truyền hết dịch rượu tinh khiết, triền miên ôm hôn. . . . . .

(Dịch rượu đỏ ngâm lúc ban đầu lên men, thể rượu có màu sắc không rõ ràng, cho nên còn có thể ở bên trong thùng rượu, nhìn thấy đối phương.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK