Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1027: BƯƠM BƯỚM TỰ TÌM ĐẾN

Một cơn gió giống như bàn tay ngọc của thần tiên, từng trận lướt nhẹ qua trúc xanh, một trận âm thanh “Xào xạc” lại vang lên…

Thủ tướng chậm rãi buông bút lông, đặt cây bút vào trong hộp gỗ mun, đón gió cầm ngọc sư tử đặt hai bên giấy Tuyên Thành, mới hơi đứng thẳng người, quay mặt sang nhìn về phía cô gái dịu dàng sau tấm bình phong, khuôn mặt nặng nề vừa rồi lại nở nụ cười hiền lành tùy ý, chậm rãi nói: “Đã tới nhà Thủ tướng, đừng run rẩy hoảng sợ như vậy, cũng không phải cháu đến lần đầu tiên…”

Đường Khả Hinh lập tức có chút xấu hổ và khẩn trương đứng dựa vào ở sau bình phong, đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn về phía Thủ tướng xin lỗi nói: “Xin lỗi, Thủ tướng, cháu không cố ý muốn quấy nhiễu ông, cháu chỉ là ngửi được một chút mùi mực, liền muốn tới đây nhìn xem, không ngờ ông đang viết chữ…”

Thủ tướng nghe vậy, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, xoay người, dùng bàn tay hơi già nua nhưng có sức, mở nắp nghiên mực và thỏi mực, đặt nghiên mực, mài mực theo chiều kim đồng hồ, vừa xoay tròn vừa trầm ổn có lực nói: “Thủ tướng gọi cháu tới nhà, vốn chính là muốn tâm sự, trò chuyện với cháu… Có gì quấy rầy hay không… Đến đây đi…”

Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt lập tức lóe lên một cái, cuối cùng cố lấy dũng khí, cẩn thận đạp cành lá mềm mại rơi mặt đất ở phía sau vườn hoa, đi qua bóng trúc phản chiếu xuống một chút ánh sáng, đi tới bên cạnh Thủ tướng, cùng ông già này xem Tào Phi “Đến Quảng Lăng đánh ngay lập tức” vừa viết xuống, hai tròng mắt cô dịu dàng xoay tròn, lại im lặng không lên tiếng…

Thủ tướng chậm rãi quay đầu, ánh mắt thâm thúy, ngưng nhìn cô gái trước mặt, cười khẽ nói: “Khả Hinh… Hiểu thư pháp?”

Đường Khả Hinh nghe vậy, mặt hơi hồng, nhưng cũng thẳng thắn khiêm tốn cười nói: “Hồi còn nhỏ, cha đã từng dạy cháu viết chữ bút lông, một là vì truyền thừa tinh hoa văn hoá của đất nước, hai là vì tu tâm, tu tính, tu đức! Thường nhớ câu nói của cha nói với cháu, nói thư pháp có tám tầng cảnh giới…”

“Tám tầng cảnh giới?” Thủ tướng khó có được cùng người có chừng ấy tuổi, bàn luận chuyện nước non, tinh hoa văn hoá của đất nước, nhưng có vẻ rất thú vị, mỉm cười nhìn về phía cô gái trước mặt, hỏi.

Đường Khả Hinh cũng cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Vững vàng, bình tĩnh, chân thành, khoan dung, khiêm tốn, nhân từ, nhẫn nại, kín đáo… Vững vàng để đối phó với sự thay đổi trong thiên hạ, bình tĩnh bàn chuyện trong thiên hạ, chân thành đối đãi với người trong thiên hạ, khoan dung để chứa vạn vật trong thiên hạ, khiêm tốn để hòa hợp với người trong thiên hạ, nhân từ yêu người trong thiên hạ, nhẫn nại để chịu đựng người trong thiên hạ, kín đáo xem quan điểm người trong thiên hạ!”

Thủ tướng hơi có một chút kinh ngạc, lộ ra khen ngợi mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh…

Đường Khả Hinh lại có chút ngượng ngùng, lại tiếp tục giải thích, cười nói: “Ở trong mắt người xưa, thư pháp không những nung đúc tính tình, bên trong còn chứa đựng đạo lý sống, nung đúc và nuôi dưỡng tâm trí, là một loại vận động cơ thể và đầu óc của con  người hết sức đặc thù, có ích cho sức khỏe, cho nên phàm là người yêu thư pháp, nhất định có bốn chí hướng!”

“Cái gì gọi là bốn chí hướng?” Thủ tướng lại cảm thấy thú vị, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh không nhịn được tiện tay cầm nghiên mực thô đen, vừa mỉm cười mài mực, vừa dịu dàng nói: “Ý chí bền bỉ là có chí thì nên, ý chí ở cao xa thì mục tiêu rộng lớn, chí thú cao nhã thì bản thân không quá tầm thường, chí tình nhạt nhẽo thì cảm giác tịch mịch, một câu cuối cùng, ý chí vui với nghèo khó, suy nghĩ cao thượng. Thư pháp nuôi dưỡng cuộc sống, đều là do yên tĩnh đi về phía mộc mạc, do khởi đầu đẹp đẽ đi về phía vững vàng, do cẩn thận đi về phía thong dong tự tại, cho đến lúc cuối cùng, do rõ ràng đi về phía ý tưởng trừu tượng, cuối cùng đoạt được, rửa sạch, xóa hết ánh hào quang, khí thế mạnh mẽ một mình đứng trên đỉnh cao !”

Thủ tướng kinh ngạc lắng nghe những lời này, nhìn cô gái này trông có vẻ ngây thơ đơn thuần, mỉm cười gật đầu, nói: “Đã lâu cũng không có nghe được, có người bàn luận thư pháp với Thủ tướng như vậy, dù sao tinh hoa văn hoá của đất nước cách xã hội hiện đại càng ngày càng xa. . . .”

Đường Khả Hinh lại khiêm tốn, mỉm cười, nhìn mực nước trong nghiên mực dần dần tràn ra, lại tiếp tục cầm bình ngọc, thêm một chút nước, tiếp tục dịu dàng nói: “Thủ tướng là Thủ tướng một nước, vốn đã khí thế dời núi lấp biển, không người có thể đuổi kịp, những giải thích trước mặt, sớm được ngài vận dụng hết sức điêu luyện, bút pháp và kỷ xảo hòa nhập vào nhau, từ có hình dạng đến không hình dạng, nhìn như không có gì, nhưng lại quyết định sách lược. . . . . .”

Thủ tướng nghe nói như vậy, cười cười chẳng nói đúng sai, hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú câu thơ mình mới vừa viết xuống, chậm rãi hỏi: “Nếu Khả Hinh hiểu được một chút thư pháp, như vậy đánh giá xem, hôm nay Thủ tướng viết chữ như thế nào?”

Đường Khả Hinh lại liếc mắt nhìn chữ viết chói lọi trên giấy Tuyên Thành vàng nhạt, có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười.

Có lẽ Thủ tướng hiểu ý của cô, liền trực tiếp mỉm cười nói: “Cứ nói, đừng ngại. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe được lời đồng ý, cô mới im lặng để nghiên mực xuống, hơi đứng gần chữ viết trên giấy Tuyên Thành một chút, nhìn chăm chú câu thơ thứ nhất, ngắm binh qua sông Lâm Giang, ngón tay ngọc thon dài chỉ nhẹ một chữ Binh, mỉm cười nói: “Tục ngữ có nói, thư pháp tốt nhất định tinh thần biểu hiện ở nhiều mặt, tư tưởng ý chí hợp nhất, mà Thủ tướng ngài cũng là một người lòng đầy trí tuệ, mặc dù quyết định sách lược, nhưng ung dung bình tĩnh, nhưng hôm nay thư pháp này có vẻ quá sắc bén, dựa vào tinh thần của ngài bình thường không màng danh lợi, thong dong, không hợp, có thể thấy được hôm nay Thủ tướng ngài có tâm sự. . . . . .”

Thủ tướng im lặng nhìn chữ viết đen như mực trong giấy lớn, hai mắt hơi xoay tròn, nhưng cũng không lên tiếng. . . . . .

Đường Khả Hinh liếc dáng vẻ Thủ tướng cảm xúc không ổn, liền mỉm cười nói: “Tào Phi bị sử sách nhầm lẫn, cho rằng ông ta là người giảo hoạt ích kỷ, nhưng ông ta cũng là Hoàng đế đầu tiên của nước Ngụy, văn võ song toàn, trị quốc có câu, là một hoàng đế tốt, hơn nữa cũng là người tương đối nguyên tắc, nhất là bài “Đến Quảng Lăng đánh ngay lập tức”, càng cho thấy ánh mắt độc đáo và phi phàm khí độ của ông ta. . . . . .”

“Cháu hiểu được ý tứ bài thơ này?” Thủ tướng nghe xong lời này, không khỏi quay đầu nhìn cô gái này, khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Hiểu sơ một chút, dù sao lúc cha dạy thư pháp cũng muốn cháu hiểu một chút về thơ ca thi phú. Bài thơ này chỉ về mặt lúc ấy Tào Phi lãnh binh tấn công nước Ngô bằng đường thủy, lúc cưỡi ngựa đi qua Lâm Giang, trong lòng chứa đựng trận chiến hào hùng, đối với thắng lợi ôm quyết tâm chắc chắn, viết xuống bài thơ này. . . . . . Phần đầu chỉ ý chí của ông ta thế như chẻ tre, khí thế hừng hực, phần sau dẫn ra đất nước hẳn nên đúng lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, phát triển kinh tế của đất nước.”

Thủ tướng nghe xong lời này, khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười, dịu dàng nói: “Cháu nghĩ, chỉ có quân tử thật sự, mới có thể thật sự hiểu được ý tứ của quân tử. . . . . . Cha của cháu thường nói, người thật sự dũng cảm thiện chiến, không phải cái loại người làm cho đối phương thây người nằm xuống trăm vạn, máu chảy thành sông, mà là một giọt máu cũng không chảy, cũng có thể khiến cho thiên hạ nguyện làm bề tôi, đây mới là cảnh giới tối cao của chiến tranh. . . . . . Nhưng nói thì dễ làm mới khó?”

Thủ tướng im lặng.

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, liếc ánh mắt trầm ngâm của Thủ tướng một cái, cô không nhịn được nói: “Cháu nghĩ, cháu tiếc nuối nhất là thời gian trong quá khứ, luôn có một hình ảnh, chính là cha đứng ở sau lưng của cháu, để cho cháu đón ánh mặt trời sáng sớm, tay cầm tay của cháu, đứng ở trước bàn đọc sách, viết chữ ngang dọc, lúc nào cháu cũng nhớ, đó là những ngày mùa đông lạnh giá, lồng ngực rắn chắc của cha dán chặt phía sau lưng của cháu, một chút ánh sáng ấm áp này làm cháu cảm động và an toàn, cha dạy chữ nào cũng là châu ngọc, để cho cháu được hưởng lợi đến nay. . . . . . cháu nghĩ Thủ tướng là cha của muôn dân thiên hạ, hẳn là ngài khát vọng đứng ở phía sau con cái, che cho bọn họ ấm áp, lại lặng yên che giấu dẫn dắt và giáo dục không một tiếng động. . . . . . Cái gọi là chiến tranh, không chỉ thể hiện đang chống lại kẻ địch, mà còn thể hiện sự kết hợp quan tâm và tư tưởng để đấu tranh! Tất cả cuộc đấu tranh, trước tiên đều đánh vào tư tưởng! Hi vọng ngài mặc dù gió nhẹ mây bay, cũng thông cảm cho những người tầm thường chúng tôi thỉnh thoảng ích kỷ và hẹp hòi, không nên quá nổi giận, để tránh thân thể bị sinh bệnh. . . . . .”

Thủ tướng nghe nói như vậy, cuối cùng không khỏi nở nụ cười, tâm trạng hơi vui vẻ, buông lỏng nói: “Nào có đứa bé nói mình như vậy . . . . . .”

Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Những người giống chúng tôi vẫn còn ở cõi trần tục, không phải bị sự nghiệp mê hoặc thì bị khốn đốn vì tình, khẳng định là không có khí phách hào hùng như Thủ tướng ngài, ánh mắt cao xa suy nghĩ tự do hơn.”

Thủ tướng cười nhìn Khả Hinh, nói: “Chẳng lẽ Khả Hinh đang khốn đốn vì hai loại chuyện này?”

Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng cười nói: “Thủ tướng, ngài cười nhạo cháu rồi, so với những người tầm thường kia, cháu còn tầm thường hơn, luôn bị thầy giáo trách phạt, chê tâm trí cháu không đủ chín chắn, chuyện thành thì ít, chuyện hư thì nhiều, ông ấy hận không thể treo cháu lên, làm việc gì sai liền thuận tay quất!”

Thủ tướng nghe lời nói tinh nghịch này, lại không nhịn được ngẩng mặt bật cười, tâm trạng vui vẻ nhìn cô gái này, quả thật mang theo một chút tiếc nuối, liền an ủi nói: “Nếu đứa bé có một chút thiên phú, trời sinh cũng sẽ có một phóng túng hơn so những người khác, bản tính trời sinh! Đây không phải là khuyết điểm gì. . . . . .”

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười nói: “Thủ tướng, lần sau ngài gặp được thầy giáo của cháu, nhất định phải chỉ điểm cho ông ấy một chút, để cho ông ấy ít mắng cháu một chút!”

“Thầy giáo của cháu, mặc dù truyền thống cũng không mù quáng chạy theo, là một người có cá tính và nguyên tắc, cho nên dạy dỗ học trò, khéo léo nhưng không mất cá tính, vừa tôn trọng truyền thống, vừa không ngừng đổi mới! Cháu có một thầy giáo tốt, cháu càng là một học trò giỏi!” Thủ tướng mỉm cười nói dứt lời, cũng đã thấy nói chuyện đã lâu, mực đã khô, theo thói quen liền muốn với tay mài mực. . . . . .

Đường Khả Hinh vội vàng nhận lấy, khéo léo mỉm cười mài mực cho ông. . . . .

Thủ tướng dừng lại động tác, thâm thúy hai mắt, lại nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng nhã nhặn lịch sự đứng ở một bên, bàn tay nhỏ bé nắm nghiên mực nhẹ nhàng mài mực thật nhịp nhàng, nghiêng mặt có thể thấy được tính tình cô dịu dàng, hết sức quan tâm người, nhất là hai tròng mắt kia, trong sáng hiền lành, có sức hút rất mạnh, hiển nhiên thấy rõ cứng cỏi. . . . . . Dần dần ông không nhịn được mỉm cười gật đầu. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa mài mực, vừa ngẩng đầu lên, khéo léo nhìn Thủ tướng, nở nụ cười ngọt ngào. . . . . .

Lúc này, gió thu thổi bay trúc xanh chập chùng, giống như một khúc nhạc động lòng người trong sáng sớm. . . . . . Một tia mặt trời vàng ươm lặng lẽ rơi vào trên giấy Tuyên Thành, chiếu ô vuông màu hồng của nó, hết sức tiêu chuẩn và rất trật tự. . . . . .

“Tới đây! Cháu đã hiểu một chút thư pháp, thể hiện cho Thủ tướng xem một chút!” Thủ tướng nhìn mài mực gần như đã xong, liền cầm bút lông Hồ Châu thượng đẳng nổi tiếng, hơi nhúng mực nước thơm nồng, lại đưa cho Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhất thời có chút đắn đo, lúng túng nở nụ cười, nhìn Thủ tướng, có chút khó xử. . . . . .

“Đừng sợ! Cháu cũng nói, đấu tranh tư tưởng! Chủ yếu là trong lòng có bút! !” Thủ tướng càng lúc càng hăng hái, lại đưa bút lông cho Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mắt to hơi tinh nghịch di động, cuối cùng cười ngọt ngào, cũng không có khách khí, nhận lấy bút lông, đứng án trước bàn sách, trầm ngâm nhìn giấy Tuyên Thành trước mặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng cúi người, hai mắt ngưng lại, viết xuống giấy, hơi lộ ra khí thế, tinh thần vững vàng, có lực kéo nét bút trên giấy, trong lòng có chứa biết ơn và tôn kính viết: Lạc già sơn hạ, Đông Hải chi tân, đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề (Tạm dịch: Dưới núi Lạc Già, bên bờ biển Đông, chỉ cần chân thành, trung thực là có thể tranh thủ được tình cảm của người khác)!

Hai mắt Thủ tướng khẽ di động, hơi trầm ngâm kích động nhìn câu thơ trong giấy lớn. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng dừng bút lông, lặng lẽ chăm chú nhìn chữ viết xinh đẹp của mình trong giấy lớn, cuối cùng quay đầu nhìn Thủ tướng không nhịn được biết ơn và cung kính nói: “Mới vừa cùng Thủ tướng nói đến bốn chí hướng, chí thứ ba là chí thú cao nhã thì bản thân không quá tầm thường, trong mắt của cháu, người xưa đã sớm có dự đoán trước, xem ý trước, hiểu được phàm là học thơ, học từ, hứng thú tán gẫu, yêu thích trò chuyện, trước hết từ trong lòng nhất định phải vui vẻ, thậm chí đối mặt với cuộc sống muôn màu, nhất định phải hiểu được sang hèn và thụ hưởng, cũng không thể cứng nhắc, cũng không thể quá mức biếng nhác thô tục. Có thể vì đi theo thầy giáo đã lâu, rất nhiều tư tưởng của mình đều có chỗ thay đổi cách nhìn, nước ta là một đất nước luôn chú trọng truyền thống, nhưng tại sao người theo đuổi càng ngày càng ít? Những bức tường thành cổ kính bị đẩy ngã, những kiến trúc đi ngược với tự nhiên, chúng nó không khỏi lộ ra dấu vết héo tàn theo năm tháng. Đôi khi học tập là quan trọng, nhưng chúng ta để lại một chút tinh thần nhân văn, mới thể hiện được phong thái và trình độ của một đất nước. Có lẽ bởi vì chúng ta đi quá nhanh, thiếu hụt cơ hội giải thích cho người đời và thiên nhiên!”

Thủ tướng im lặng nhìn cô gái trước mặt. . . . . .

“Thầy giáo thường nói, người Trung Quốc chúng ta đối với học tập quá cứng nhắc, bởi vì chúng ta không chỉ dần dần đánh mất đi tinh thần nhân văn, hơn nữa từ từ quên mất lời nói trí tuệ sâu xa chí lý của người xưa theo dòng chảy năm tháng! !” Đường Khả Hinh lại thật lòng nói với Thủ tướng: “Bản chất của chí và thú, giống như hổ thêm cánh! ! Cái gọi là “Trong lòng vốn vui vẻ”, ý chỉ ra, phàm là sự thành công nhất định phải lạc quan, hướng về phía trước, thậm chí phóng khoáng tiếp nhận sức mạnh, thú có lẽ không chỉ sự yêu thích của bản thân mình, mà còn chỉ những tinh thần hài hước không quên theo tháng năm! ! Cháu nghĩ, bởi vì tâm hồn của chúng ta đi quá nhanh, mà quên theo đuổi bản chất hạnh phúc! Hôm nay ở trong những tháng năm hoa gấm, Thủ tướng ngài, giống như người cha, chỉ cần chân thành, trung thực là có thể tranh thủ được tình cảm của người khác không ít, nhưng đối mặt với trái tim nóng bỏng theo đuổi của muôn ngàn học trò chúng tôi, trong đó cũng không thiếu người bước chân xốc xếch và mất phương hướng, trong lòng ngài khó tránh khỏi có chỗ buồn phiền và lo lắng, nhưng xin tin tưởng chúng tôi, chỉ cần phía trước có hương hoa, nhất định bươm bướm sẽ tự mình tìm đến! Cảm ơn ngài đã dâng hiến tất cả vì chúng tôi!”

“. . . . . . . . .” Thủ tướng lại chăm chú nhìn cô gái trước mặt, trong tròng mắt già nua lộ ra xúc động, ngoại trừ xúc động và khen ngợi, buông bỏ Thủ tướng một nước, ông vẫn một người già mệt mỏi. . . . . .

Đường Khả Hinh im lặng nhìn Thủ tướng im lặng như vậy, lòng của cô đột nhiên căng thẳng, hai mắt chợt lóe, bắt đầu có chút lo sợ mình nói sai, sắc mặt chợt thay đổi, căng thẳng vội vàng cúi đầu xuống không dám nói lời nào. . . . . .

Thủ tướng vẫn im lặng nhìn Đường Khả Hinh, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, mới rốt cuộc hơi lộ ra nụ cười nói: “Đường Chí Long dạy dỗ con gái, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người!”

Đường Khả Hinh ngẩn ra, có chút giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Thủ tướng.

Thủ tướng lại nở nụ cười, vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của cô, mới nói: “Nhưng đáng tiếc, cháu không phải là cháu dâu của ông, nếu thế thật tốt? Mỗi ngày cháu có thể ở trước mặt của ông, quan tâm chăm sóc ông, ít nhất lúc mệt mỏi cũng luôn có đứa bé trò chuyện giải buồn với ông. . . . . .” .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

“Khụ khụ. . . . . .” Phía trước một tiếng ho khan truyền đến.

Đường Khả Hinh hơi giật mình quay mặt sang, không ngờ nhìn thấy Tô Thụy Kỳ mặc sơ mi kẻ ô xanh trắng, quần tây màu nâu sậm, hết sức đẹp trai phóng khoáng, vô hạn hấp dẫn đứng ở dưới bóng trúc bay bay, hai tròng mắt lộ ra một chút ánh sáng dịu dàng, rất thâm ý nhìn mình, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ. . . . . Hai mắt của cô trợn lên, trong gió nhẹ, tay cầm bút lông màu nâu sậm, không khỏi rơi xuống đất, tràn ra một chút mực nước màu đen. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK