Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 953: CÒN MỘT LẼ PHẢI

Rốt cuộc mưa to cũng đã ngừng, sau đó là cơn mưa phùn nhè nhẹ, theo gió tẩy rửa khắp nơi, máu tươi theo nước cam lộ tinh khiết nhất trên đời dần dần thấm vào trong đất. . . . . .

Mọi người vừa bị chấn thương, vừa đau đớn, cũng im lặng tựa vào bên ngoài biệt thự, trên mặt cũng lộ ra một chút mơ hồ và thở hổn hển.

Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành, còn có Lâm Sở Nhai, ba người mới vừa vặn thoát hiểm, đội cơn mưa phùn, bởi vì lo lắng cho Hạo Nhiên, chạy như bay vào khu biệt thự, nhìn thấy tất cả mọi người đều bị thương, nhất là Điệp Y, dùng hết một chút hơi sức cuối cùng của cuộc đời bảo vệ chủ, lúc phát hiện nguy cơ dần dần biến mất thì cô rốt cuộc ngã xuống, đang được đám bác sĩ và y tá đặt lên băng ca, khiêng đi rồi, bọn Mỹ Linh, Tiêu Yến cũng được đưa lên xe, trong lòng của bọn họ đau nhói, lại chạy thật nhanh vào trong. . . . . .

Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ mới từ khu biệt thự đi ra, nhìn thấy ba người bọn họ có thể bình an trở về, Mạn Hồng bật khóc đi tới, kêu to: “Chồng! !”

Tào Anh Kiệt lập tức đem ôm vợ vào trong lòng, hai mắt lóe lên nước mắt, hôn chặt vợ.

Nhã Tuệ mới vừa cám ơn trời đất, cảm ơn Thượng Đế muốn đi tới, một bóng dáng dịu dàng, nhanh chóng bước trước ra khu biệt thự, đón Lâm Sở Nhai, cô ngẩn ra. . . . . .

“Lâm Phó tổng! !” Đông Anh lập tức rưng rưng tiến lên Lâm Sở Nhai, nghẹn ngào nức nở bật khóc nói: “Anh làm tôi lo lắng muốn chết! Nghe bên kia nói anh không có việc gì, nhưng tôi vẫn không yên lòng. . . . . .”

Cả người Lâm Sở Nhai mệt mỏi thở hổn hển, mới vừa kích động, lại thấy Đông Anh rất dịu dàng, khóc như hoa lê đẫm mưa, anh hơi giật mình.

Đông Anh vừa dùng mu bàn tay lau nước mắt cho mình, vừa lấy khăn tay ra, dịu dàng giơ lên, thật thâm tình lau bụi bậm trên mặt cho Lâm Sở Nhai, còn có nước mưa, vừa lau, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. . . . . .

Lâm Sở Nhai khẽ giật mình, nhìn cô gái dịu dàng này lau cho mình, mới nhớ tới cô từng là đàn em học chung của mình ở nước Anh, lúc mình không tới thư viện thì cô vẫn luôn rất dịu dàng đáng yêu mang bộ sách Jane Eyre đặt ở chỗ trống trên bàn, thỉnh thoảng đi ra sân trường thì cô luôn mặc quần áo màu hồng, váy ngắn màu trắng, cầm một chai sữa tươi, vừa hút, vừa như có như không, chờ đợi ai đó. . . . . . Thì ra cô. . . . . .

Lâm Sở Nhai không nhịn được vươn tay, nắm tay của cô, sửng sốt nhìn cô.

Đông Anh ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy nước mắt dịu dàng nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .

Hai người ở trong không gian bắt đầu tối, nhìn đối phương.

Nhã Tuệ đứng ở trong biệt thự, nhìn cảnh tượng này, hai tròng mắt của cô không nhịn được lóe ra một chút ánh sáng đau đau, chậm rãi bối rối trí xoay người đi khỏi.

“Tiêu Đồng đâu?” Tô Lạc Hoành vừa đi vào, vừa nhìn tình huống xung quanh, không hiểu hỏi, anh biết Tiêu Đồng và Trang Hạo Nhiên cùng nhau trở về, lo lắng cho cô gặp chuyện không may! !

Lúc này Lãnh Mặc Hàn mới bị thương đi ra biệt thự, nhìn Tô Lạc Hoành, vội nói: “Tôi nghe lão đại nói, Tiêu Đồng núp ở trong hang núi dưới thác nước! ! Nhanh đi tìm cô ấy!”

Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, hai mắt nóng lên, lập tức xoay người chạy thật nhanh ra phía trước, vừa chạy vừa nghĩ Tiêu Đồng có gặp nguy hiểm hay không, nhớ lại trong nhiều người, cô thường bị mình sai bảo như con bé giúp việc, thậm chí sau khi mang phụ nữ đi ra ngoài, lúc ăn cơm, mặc kệ trời mưa to xối xả hay đêm khuya, đều muốn gọi cô lái xe tới đón, cô không cam lòng, ra ngoài, nhưng vẫn dìu mình say rượu lên xe. . . . . .

“Tiêu Đồng! !” Anh gọi to một tiếng, phóng người vọt vào rừng trúc, mới vừa bắt đầu quen với khung cảnh tối tăm, lúc chạy thẳng vào, lại nhìn thấy phía trước có hai bóng người, cùng dìu dắt nhau, anh mơ hồ nhìn ra một người trong đó là bóng dáng của Tiêu Đồng, anh mỉm cười cảm ơn, kêu to: “Tiêu Đồng! !”

“Ai vậy! !” Tài xế không nói hai lời, liền vung súng lên, hoảng sợ đến vỡ mật, bắn ra phía trước một phát ! !

“Ầm. . . . . .” Khắp rừng trúc lập tức vang lên tiếng súng đáng sợ, chim nhỏ giật mình bay khỏi tổ!

Rất nhiều người đứng ở trong mặt cỏ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn tới trước! !

Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành, còn có đám người Mỹ Linh, Giang Thành mới vừa lên xe cứu thương lại lo lắng chạy thẳng tới phía trước. . . . . .

Cửa sổ sát đất lộ ra ánh đèn màu trắng, một bóng dáng cao lớn, nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn xuống khắp nơi, hai tròng mắt thâm thúy nhìn thẳng vào những bóng người nhanh chóng di động trong mặt cỏ, không chút nào bị ảnh hưởng, lạnh nhạt nói: “Tôi đã có vài chục năm không muốn trông nom chuyện liên quan đến Hoàn Cầu các vị rồi !”

Bên trong phòng đọc sách, Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ, Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi, còn có Đường Khả Hinh cùng Bác Dịch, người còn lại trong sự kiện rượu đỏ chết người, tiếp theo là đám người Lãnh Mặc Hàn, Thẩm Quân Dụ, rượu đỏ đã bị vạch trần, mọi người đều biết tình thế nghiêm trọng, chia ra ngồi ở một bên, không dám lên tiếng. . . . . .

Ủy viên Trương lạnh lùng tiếp tục nhìn bóng người nhao nhao ở phía dưới, trên khuôn mặt âm trầm của ông không lộ ra vẻ gì, lại sâu kín nói: “Huống chi, các vị cùng tôi vốn không cùng lý tưởng, không ngờ, một tập đoàn Hoàn Cầu có thể làm cho thành phố này nghiêng trời lệch đất, thậm chí nhiều lần nhiễu loạn hệ thống an ninh của tòa cao ốc Chính Phủ tôi, đã trải qua rất nhiều trận chiến, chống lại rất nhiều người, xem ra cấp dưới của Tổng Giám đốc Trang và Tổng Giám đốc Tưởng, thật sự không giống người bình thường! Cả gan làm loạn!”

Lời này vừa nói ra, thân thể của mọi người chấn động! Đám người Lãnh Mặc Hàn và Thẩm Quân Dụ càng im lặng không lên tiếng.

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra ánh sáng không hối hận, vẫn ôm nhẹ Đường Khả Hinh ngồi ở một bên, không lên tiếng.

Ủy viên Trương chậm rãi xoay người, trầm mặt nhìn Trang Hạo Nhiên, cảm giác ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, thậm chí lộ ra quá nhiều ánh sáng khó có thể thuần phục, ông thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Người xúi giục các khách sạn lớn và tập đoàn bất động sản trong nước chống đối lại là cậu! Người tung tin đồn, muốn rút tiền khỏi trong nước là cậu! Làm cho thị trường chứng khoán cả nước hỗn loạn là cậu! Thậm chí muốn một mình khui rượu đỏ, bắt cả đám quan chức chính là cậu! Cậu làm rung trời chuyển đất như vậy, không chừng một ngày nào đó có thể trèo đến lên đầu Chính Phủ, không coi ai ra gì!”

Trang Tĩnh Vũ lập tức lo lắng nhìn Ủy viên Trương, vẻ mặt lộ ra một chút căng thẳng, nói: “Ủy viên Trương! Mời ngài bớt giận! Đứa con vô dụng của tôi nó. . . . . .”

“Cậu ấy là đứa con vô dụng?” Ánh mắt của Ủy viên Trương nhíu lại, chằm chằm khuôn mặt trí tuệ của Trang Hạo Nhiên, hai mắt lóe lên ánh sáng sâu không lường được, lại chuyển mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi trầm ổn kín kẽ, làm việc ngay thẳng rõ ràng, mạnh mẽ vang dội, nhớ bí mật chai rượu đỏ, có liên quan đến chuyện của hai đứa trẻ, ông lại chậm rãi nói: “Hai người này làm việc xúc động như vậy, đều là cha không biết dạy con ! !”

Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng.

“Đều là trụ cột quan trọng chống đỡ kinh tế đất nước chúng ta, lẽ ra nên coi trọng tập thể, hy sinh cái tôi, thân là một Tổng Giám đốc, lẽ ra nên phải bảo vệ mình trước, mới có thể bảo vệ cho người khác! Các người không tin Chính Phủ như vậy, Chính Phủ làm sao hợp tác với mọi người?” Ủy viên Trương lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Năm đó cậu trộm rượu đỏ từ trong nhà của tôi, tôi biết ngay lá gan của cậu rất lớn! !”

Trang Hạo Nhiên lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Ủy viên Trương, trong đầu lập tức nhớ lại bức tranh trên vách tường, thì ra là. . . . . .

Tiếng sấm sét ùng ùng vang lên, chiếu rọi nửa khuôn mặt Ủy viên Trương, hai tròng mắt ông phát ra ánh sáng mãnh liệt ! !

“. . . . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cũng đứng phắt dậy, khiếp sợ nhìn Ủy viên Trương, nói: “Ủy. . . . . . Ủy viên Trương! Ý của ngài là. . . . . . Năm đó, chai rượu đỏ kia, ở . . . . . Ở chỗ của ngài? Sau đó không phải mất trộm rồi sao?”.

Lúc này Ủy viên Trương mới chậm rãi thu sắc mặt, nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Năm đó ông cụ Tưởng giao chai rượu đỏ kia cho tôi, làm như vậy là để bày tỏ lòng trung thành với đất nước và giúp tôi tranh cử sau này, nhưng ông ấy là người nghiêm nghị chính trực, tạo ra rất nhiều công lao to lớn ở quá khứ và hiện tại, thậm chí còn tỏ rõ, nếu thế hệ sau của nhà họ Tưởng và nhà họ Trang không thể tiếp tục cống hiến cho đất nước, thì tặng 100% cổ phần cơ nghiệp cho sự nghiệp từ thiện!”

Mọi người nghe nói như vậy, đều vô cùng kinh hãu, chỉ có Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, hai mắt mãnh liệt lóe lên, vẻ mặt lộ ra tự hào.

Ủy viên Trương tiếp tục nhìn mọi người nói: “Thử hỏi một người vĩ đại như vậy, ông ấy xảy ra chuyện, tôi há không cứu sao? ! Tôi làm hết mọi thứ cũng muốn cứu ông ấy! Nhưng là người lãnh đạo, chúng ta đối mặt với lời đàm tiếu lừa dối của người đời mà suy xét ảnh hưởng của đất nước, người giống như ông cụ Tưởng, lúc đó 100% cổ phần Hoàn Cầu, ông ấy đã thực hiện chuyển giao cho đất nước này trong tương lai, có quan trọng không? Mặc dù ở trong chuyện này, tôi mất đã đi người cha, vợ và con gái, nhưng tôi vẫn không hối hận làm ra chuyện này vì Hoàn Cầu! Phải biết, đường dài đằng đẵng, cống hiến là chuyện cả đời. . . . . . Lúc tôi nhận lấy rượu đỏ, biết rõ vạch trần nhất định sẽ ảnh hưởng đến an toàn tánh mạng của người lãnh đạo Hoàn Cầu, và sự nghiệp phục hồi nền kinh tế! Tôi suy đi nghĩ lại, liền giả vờ để cho chai rượu đỏ này bị mất trộm, thậm chí để cho nó bí mật biến mất trên thế giới này, tôi tự có các của tôi, đấu lại với những người trong bóng tối! Bởi vì, bản thân tôi là người làm quan có trách nhiệm! Mọi người là con dân, tôi là quan chức cấp trên! Tôi phải nên bảo vệ con dân của tôi!”

Mọi người khiếp sợ nhìn ông.

Sắc mặt Ủy viên Trương trầm trọng nhìn bọn họ, nói tiếp: “Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, mấy chục năm sau, xuất hiện một nhóm người trẻ tuổi như vậy, đối mặt với cuộc sống, có hiểu biết nhìn xa trông rộng, thậm chí quyết định hy sinh và dâng hiến. Con gái của Chí Long đã trưởng thành, cô ấy duyên dáng yêu kiều, vô cùng xinh đẹp, mang theo một chút tinh thần truyền thừa trân quý của cha, mới vừa đứng ở trong mưa tại tòa thị chính, ôm bình phong Cửu Long, khóc quỳ gối trước mặt của tôi, câu nói đầu tiên là: nếu như chú gom cát xây thành, cuối cùng sẽ thành Phật! ! Hôm nay chúng ta vì mọi người, ngày mai mọi người sẽ vì mình! Cuộc sống truyền thừa, quan trọng nhất chính là một chút đấu tranh và không buông bỏ! Mọi người chúng ta đều làm được, đối mặt với cuộc sống bỏ ra tất cả, được tôn trọng 100%! Cũng xin ngài cứu lấy chúng tôi lúc này . . . . . Cứu lấy những người dần dần mất đi tinh thần thế giới chúng ta. . . . . .”

Đường Khả Hinh chậm rãi cúi đầu, nước mắt rơi xuống. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, trở nên kích động sôi trào nhìn Đường Khả Hinh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn ướt át nhìn cô.

Ủy viên Trương, người nghèo khổ cả đời, dựa vào bản thân mình là một người chính trực đi tới địa vị cao như hôm nay, lại cảm thán cười nói: “Cho nên tôi vẫn hâm mộ Chí Long, ông ấy dạy dỗ được một cô con gái tốt, tôi hy vọng mình cũng có một cô con gái như đến dường nào, cô là chiếc áo bông nhỏ ấm áp, càng là bảo bối nhỏ có một trái tim trong sáng, người giống chúng ta chịu được cô đơn và đau khổ khá dài, có cô ấy chăm sóc bên người thì hạnh phúc đến dường nào, cô ấy sẽ nhắc nhở trái tim mệt mỏi của mọi người, tỉnh lại lần nữa, cứu những người dần dần mất đi tinh thần. . . . . . Từ đó có thể biết, truyền thừa quan trọng đến cỡ nào. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Ủy viên Trương, hai mắt tràn lệ.

Ủy viên Trương quay đầu lại, chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Các cậu cùng là nhân tài trụ cột kinh tế đất nước! ! Tự nhiên các cậu phải có trách nhiệm gánh vác! ! Bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn ai có thể dễ dàng tổn thương được các cậu! Nhưng các cậu không cần hành động thiếu suy nghĩ nữa, chết cũng đã chết rồi, bị thương cũng đã bị thương rất nặng, có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay đã rất không dễ dàng! Nghỉ ngơi thật tốt! Tôi sẽ phái người đối phó với bọn họ! Sau đó, mọi người nhất định phải nghĩ ra sách lược vẹn toàn, bởi vì nếu rượu đỏ ra mắt, chúng ta . . . . . . . . . . .”

Ông nói xong, đột nhiên chăm chú nhìn Bác Dịch ngồi ở chính giữa, nghiêm túc và khẳng định nói: “Chúng ta phải nghĩ cách đòi lại cho những linh hồn đã chết oan một lẽ phải! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK