Chương 550: TRĂNG SÁNG TREO THẬT CAO
Cây lá đỏ đón gió bay bay, đong đưa đong đưa, có chút lạnh.
Một chiếc xe hơi màu đen lao đi trong trời đêm.
Đường Khả Hinh mặc váy ngắn cúp ngực màu trắng dài tới gối, ngồi ở sau xe, lộ ra bờ vai trắng nõn, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, lộ ra mặt trái xoan hoàn mỹ, đôi mắt to sáng ngời nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tay có chút căng thẳng nắm túi xách quý giá. . . . . .
Cô gái ngồi ở ghế lái phụ mỉm cười quay đầu nhìn cô một cái, tiếp tục nhìn phía trước, xe chạy dọc theo một nhánh nào đó con đường lớn hoa anh đào chạy tới phía trước, trải qua từng tầng tầng tòa nhà kiểu cổ, phía trước loáng thoáng xuất hiện căn biệt thự độc lập có vườn hoa.
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, nắm túi xách ngọc trai, hơi nghiêng người tới trước, nhìn xuống đôi giày múa màu trắng mang dưới chân, phía trên một đôi chuồn chuồn xanh lá, ở trong màn đêm, giống như con đôm đốm bay bay, trên mặt của cô dần dần hiện lên nụ cười, nhưng rất nghi ngờ Trang Hạo Nhiên làm sao mua đôi giày này cho mình? Anh biết mình thích? Hay chỉ là trùng hợp?
Cô không hiểu, khẽ cắn môi dưới, hai chân duỗi ra phía trước, liếc mắt nhìn đôi giày đáy bằng màu trắng, chuồn chuồn xanh lá thật sự rất đáng yêu, rất đáng yêu, cô không nhịn được bật cười, lại không nhịn được nhớ tới Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Đến rồi.” Trước mặt, cô gái mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, xe dừng ở trước một căn biệt thự độc lập, căn biệt thự nhỏ đèn đuốc sáng rỡ, trước mặt sân cỏ thật rộng lớn, đứng mười mấy nam nữ Âu Mĩ mặc quần áo tao nhã, bọn họ nâng ly, ở trong tiếng Violin du dương, nhẹ nhàng cười nói, nơi xa trong bể bơi, sóng xanh xanh gợn lên nhộn nhạo, thấy vô số nhân viên phục vụ, rối rít đi ra đi vào, sắp xếp rượu và thức ăn. . . . . .
Cô sững sờ, lập tức nắm chặt túi xách, có chút căng thẳng.
“Đường tiểu thư, mời. . . . . .” Tài xế tự mình xuống xe, mở cửa xe cho cô. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, do dự một lát, mới nắm chặt túi xách ngọc trai, nhẹ khom người, đi ra xe sang trọng, cô gái phía trước lập tức đưa tới một cái áo khoác màu đen, cổ áo trước cài đóa hoa phượng hoàng màu xanh dương đậm, khoác nhẹ lên trên vai của cô, liền mỉm cười nói: “Đường tiểu thư, mời đi theo tôi”
Đường Khả Hinh nhìn cô một cái, khẽ gật đầu, kéo nhẹ áo khoác tây trang trên bả vai, liền nắm túi xách, đạp sân cỏ có chút ướt át, đi về phía rào chắn căn biệt thự màu đen.
Quản gia căn biệt thự, một người đàn ông người anh tuổi chừng năm mươi, thấy Đường Khả Hinh, lập tức lễ phép mở cửa, mỉm cười mời cô đi vào.
Đường Khả Hinh vốn tưởng rằng Trang Hạo Nhiên sẽ ra ngoài đón mình, lại để cho cô tự mình đi vào nơi xa lạ này, mặt của cô hơi hồng, sau khi nói cám ơn, chỉ đành phải nhắm mắt đi vào trong.
Trong vườn hoa, hơn hai người nam nữ rối rít nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh chợt có vẻ bị cô lập, có chút lo sợ ngẩng đầu, hai mắt nhìn mọi người, ngay cả mỉm cười chào hỏi cũng không dám, chỉ chuyển ánh mắt nhìn xung quanh vườn hoa và bàn ăn hình tròn, phía trên để nhiều món ăn tinh xảo, nhưng Trang Hạo Nhiên đâu?.
“Ha ha ha. . . . . .” Trên lầu truyền tới tiếng cười sang sãng.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn tầng hai căn biệt thự.
Quản gia nhanh chóng đi qua phòng khách cổ kính xa hoa, im lặng đi lên lầu hai, lập tức nhìn thấy trong phòng khách kiểu Châu Âu đèn thủy tinh chói mắt, ngồi mấy người đàn ông người anh, còn có Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí chủ, mặc màu đen tây trang bên trong mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, cổ sơ mi khẽ tựa vào trước hầu kết đàn ông của anh, có vẻ hết sức hấp dẫn, tối nay Giai Giai mặc váy dài cúp ngực màu tím đậm, mái tóc dài cuộn bính, cài viên ngọc đen mà Trang Hạo Nhiên thích, ngồi ở trước ghế tay Trang Hạo Nhiên, cùng mọi người cười đùa . . . . . .
Quản gia lập tức đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, khom người xuống ở bên tai của anh nói khẽ câu gì . . . . . .
“Tới?” Trang Hạo Nhiên vui mừng nhìn quản gia, liền đứng lên, hơi cài cúc áo tây trang, cùng Giai Giai nở nụ cười đi xuống dưới lầu, bởi vì tối nay, bọn họ cùng tổ chức buổi tụ hội nho nhỏ này, là nam nữ chủ nhân trên danh nghĩa !
Đường Khả Hinh đang đứng ở trước rào chắn, nhìn mọi người vẫn thì thầm nói nhỏ, có chút giật mình nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, lập tức níu chặt túi xách, muốn chạy trốn. . . . . .
“Khả Hinh?” Tiếng gọi sảng khoái buông lỏng truyền đến.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên khí vũ hiên ngang, đẹp trai nghiêm nghị, kéo Giai Giai mặc váy dài cúp ngực, một đôi tài tử giai nhân trời đất tạo nên đi tới mình, hai tròng mắt của cô chợt lóe, nhìn nụ cười sảng khoái của anh, nghĩ tới mới vừa rồi còn cảm động anh mua đôi giày này cho mình, thật sự rất ngốc! ! ! ! !
“Đến đây lúc nào?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh mặc bộ váy mình mua cho cô, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, mang đôi giày múa màu trắng, hết sức hết sức xinh đẹp, anh hài lòng mỉm cười.
Giai Giai cũng nhẹ kéo cánh tay Trang Hạo Nhiên đi đến, nhìn một cái liền chú ý đến Đường Khả Hinh mang đôi giày múa chuồn chuồn xanh lá, hai tròng mắt của cô sững sờ nhưng sáng lên, có mấy giây không phản ứng kịp, chờ phản ứng được, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên buông lỏng tay của mình, một mình đi về phía Đường Khả Hinh, cô đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên mỉm cười, không nói nên lời, lắc đầu nghĩ: người này giảo hoạt quá!
“Ôi! tối nay Khả Hinh thật đẹp!” Trang Hạo Nhiên tao nhã nhanh chóng đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai của cô, hai mắt nóng bỏng nhìn toàn thân cao thấp của cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên giày múa của cô, nở nụ cười nói: “Giày này thật đẹp mắt, thích không?”
Đường Khả Hinh lặng yên nhìn anh, hai mắt lại hiện lên một chút không hiểu, lại có chút tức giận nói: “Làm sao anh biết. . . . . . Em thích giày này?”
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, có chút sững sờ nói: “Em không thích ?”
Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh, vặn chặt túi xách ngọc trai !
“Anh chỉ cảm thấy, đôi giày này rất thích hợp với váy của em, mới mua cho em.” Trang Hạo Nhiên lại hài lòng nhìn đôi giày kia, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh căm tức nhìn anh chằm chằm! !
Vẻ mặt Giai Giai bất đắc dĩ mỉm cười đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra ánh sáng tự mình gánh chịu.
Trang Hạo Nhiên lại hết sức thản nhiên nhìn cô, cười nói: “Em mang đôi giày này thật nhìn không đẹp sao!”
Đường Khả Hinh lại lập tức đỏ mặt, có chút áy náy nhìn Giai Giai, vừa muốn giải thích nói: “Chị Giai Giai, thật xin lỗi, tôi . . . . .”
Giai Giai vui vẻ mỉm cười nhìn cô, nói: “Không có việc gì, chỉ là một đôi giày, cho dù tôi mua, nếu như cô thích, tôi vẫn sẽ đưa cho cô, nhưng không ngờ có vài người, rất giảo hoạt.”
Trang Hạo Nhiên chỉ nở nụ cười, sau đó đi lên trước, vươn tay nhẹ cởi xuống áo khoác của Đường Khả Hinh đưa cho quản gia, liền nắm nhẹ vai cô, nói: “Tới là tốt rồi, tối nay thật đẹp, anh dẫn em đi gặp bạn thân của anh. . . . . .”
Anh nói xong, liền kéo Đường Khả Hinh đi về phía các bạn bè.
Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên, nhẹ nhàng dừng bước chân, có chút xấu hổ.
Trang Hạo Nhiên dừng bước chân, cúi xuống, mỉm cười nhìn cô, nói: “Thế nào?”
“Em. . . . . Em vẫn không đi, em ở bên cạnh chị Giai Giai thôi . . . . . .” Đường Khả Hinh có chút xấu hổ nói.
“Tối nay anh rất bận, em sẽ có rất nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy! Đừng lo lắng!” Trang Hạo Nhiên cười nói xong, liền vươn tay nhẹ ôm eo của cô, ngón tay khẽ đặt ở bụng của cô, nắm chặt. . . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy nhồn nhột, mặt đỏ lên, nhịp tim chợt gia tốc!
“Jo¬cy!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đỡ Đường Khả Hinh đi về phía người bạn thân nhất của mình, cũng là bạn học ở Havard, hôm nay làm việc ở Văn phòng nghị viện Anh, thường mang cho Trang Hạo Nhiên một chút tin tình báo. . . . . . Anh mỉm cười nhìn người bạn thân, ôm nhẹ Đường Khả Hinh, dùng tiếng anh giới thiệu nói: “This is my ba¬by! Khả Hinh! ! Khả Hinh, đây là bạn bè thân nhất của anh, Jo¬cy!”
Jo¬cy, một người đàn ông cử chỉ hoạt bát, người mặc tây trang đen, nhẹ nhàng phong độ, mang theo hơi thở thân sĩ anh, rất thâm ý nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười, kêu nhỏ: “Hi! Nice too meet you !” Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt chỉ đành lúng túng khẽ gật đầu, đáp nhẹ.
“Nice too meet you” Đường Khả Hinh có một chút mặt đỏ, lúng túng khẽ gật đầu, đáp nhẹ.
“Tới đây!” Trang Hạo Nhiên không để ý đến ánh mắt kì lạ của Jo¬cy, lại ôm nhẹ Đường Khả Hinh đi về phía một nhóm bạn bè khác.
Mấy nam nữ bạn học Havard rối rít nâng ly, nhiệt tình nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười chào hỏi: “Hi. . . . . .”
“Hi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, vẫn có chút căng thẳng, mỉm cười gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lại dẫn Đường Khả Hinh giới thiệu từng nhóm bạn thân của mình. . . . . .
Giai Giai bưng rượu đỏ, im lặng lạnh nhạt đi về phía cây liễu bên cạnh, nhìn Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ Đường Khả Hinh đi về phía tất cả bạn bè lúc giới thiệu cũng có vẻ hết sức thoải mái vui vẻ, không giống lúc nảy Đường Khả Hinh không có tới, anh nói và câu, cười cũng sẽ liếc trộm đồng hồ trên cổ tay. . . . . . Cô có chút bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn lại Trang Hạo Nhiên dẫn Đường Khả Hinh đi vào biệt thự, giới thiệu mấy người bạn thân chính khách cho cô biết. . . . . .
Cô nhàn nhạt nhìn Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh đi vào phòng khách, cô khẽ quay mặt đi, hai mắt lộ ra mấy phần lo lắng và nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên mang theo Đường Khả Hinh đi gặp hết tất cả bạn bè, lại nghe thấy có bạn bè mới đến, anh luôn hiếu khách, liền để cho Giai Giai chăm sóc Đường Khả Hinh, mình lại đi kêu bạn thân cùng đi.
Đường Khả Hinh sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên cứ như vậy bỏ lại mình, cùng các bạn bè tụ tập vui mừng bắt tay nở nụ cười, không biết vui vẻ biết bao nhiêu, cô cười ngây ngô một lát, lúc mới vừa đến đây, còn nghĩ người này có thể nói một chút đôi về giày này hay không, nói một chút lời cảm động, trên thực tế là mình suy nghĩ nhiều! ! !
Cô tức giận không được quan tâm ! !
Giai Giai giống như hiểu Đường Khả Hinh đang suy nghĩ gì, một mình bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Không nên tức giận, anh ấy chính là như vậy. . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt quay mặt sang, nhìn cô.