Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 983: NƯỚC HOA

“Nghe nói Đường tiểu thư, là hồng nhan tri kỹ Tổng Giám đốc Trang Hoàn Cầu, còn là con gái nuôi mới nhận của Ủy viên Trương, thật sự là cả người tập hợp muôn ngàn cưng chiều. . . . . . Tôi vẫn có một nghi ngờ, người có thân phận cao quý giống như Đường tiểu thư, tại sao còn phải tham gia cuộc thi đấu căng thẳng và thận trọng, tàn khốc như thế?” Lâm Tử Linh nâng rượu trái cây, uống một chút, cảm giác rượu băng này lướt qua thịt quả tươi ngon, quả nhiên không giống rượu thường, mang đến hưởng thụ vị giác chồng chất, Bác Dịch thật sự là kỳ tài chưng cất rượu, linh cảm của anh không ai có thể bì được !

Đường Khả Hinh im lặng cầm rượu trái cây, đứng ở một bên, vẻ mặt nở nụ cười nhìn Lâm Tử Linh.

Lâm Tử Linh cảm thấy Đường Khả Hinh im lặng, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Đường Khả Hinh vẫn rất bình tĩnh nhìn Lâm Tử Linh, qua một lúc, cô mới nhàn nhạt khẽ rũ mí mắt, mỉm cười vuốt vuốt ly rượu trong tay, sâu kín nói: “Ở Nhật Bản, trời sinh võ sĩ sinh ra là vì chiến tranh, hơn nữa người của các người, chỉ cho phép thành công, không cho thất bại, thất bại chính là chết! Mổ bụng máu tràn qua thân thể, thấm vào trong bùn đất, cho nên hoa anh đào mới có thể nở xinh đẹp như vậy chứ?”

Lâm Tử Linh khẽ nhíu mày, nâng ly ngưng mặt, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nâng ly, không nhịn được cúi đầu, nở nụ cười nói: “Hoa anh đào vốn là sinh tại Trung Quốc, sau đó lưu truyền đến Nhật Bản, sau đó người Nhật Bản cho nó tinh thần, có thể thấy được hoa cũng có hồn hoa, nhưng tôi có vô cùng nghi ngờ, hoa đã có linh hồn, vì sao nó chỉ gọi những linh hồn thất bại, mà không cứu vớt những võ sĩ tàn nhẫn và giết chóc? Hôm nay đã ghi lại rất nhiều trong sách sử của đất nước chúng tôi, cũng đã hoàn toàn chứng kiến một đế quốc có tập quán sinh hoạt khát máu ăn thịt, chúng tôi vẫn luôn biết người biết ta, trận chiến ngày xưa, cùng trận chiến hôm nay, tồn tại quá nhiều sai lệch, ý nghĩa cũng không giống nhau. Nhưng chiến tranh đều có hình thức giống nhau!”

Lâm Tử Linh nghe nói như vậy, khẽ nhếch khóe miệng, nhạo báng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng hơi mỉm cười nhìn cô một cái, giống như nhớ ra chuyện gì đó, có chút kinh ngạc nâng ly rượu, đến gần bên tai Lâm Tử Linh, có ý tốt nhắc nhở: “Trung Quốc chúng tôi quả thật có khởi xướng quý trọng sự hòa thuận, nhưng nếu các vị đều muốn dùng võ sĩ Nhật Bản thất bại để hình dung hồn hoa của đế quốc, như vậy thì đừng trách tôi không khách khí! Tôi sẽ thật hòa thuận. . . . . . mời cô ra khỏi đất nước của tôi! ! Dĩ nhiên, cô không cần mổ bụng!”

Cô nói xong, liền nở nụ cười động lòng người nâng ly, đi khỏi.

Váy dài bồng bềnh! !

Lâm Tử Linh lập tức lạnh lùng xoay người nhìn Đường Khả Hinh! !

“A! !” Đường Khả Hinh giống như nghĩ tới cái gì, lập tức quay đầu, nhìn Lâm Tử Linh, lông mày khẽ nhảy lên, hai mắt phát ra một chút ánh sáng sắc bén, nói: “Buổi lễ khai mạc hôm nay, tôi phát hiện cô hết sức chú ý đến Tổng Giám đốc Trang Hoàn Cầu của chúng tôi, lúc nhìn anh ấy, con mắt không chớp mắt! ! Tôi cảnh cáo cô, đừng chạm vào đàn ông của tôi, anh ấy là của tôi! Tôi thích uống rượu, sức ghen của tôi cũng rất lớn đấy!”

Cô nói xong, lại vô cùng phách lối và kiêu ngạo xoay người đi khỏi.

Vẻ mặt của Lâm Tử Linh căng thẳng và thâm trầm, nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, bắt đầu không vui,  nặng nề thở gấp.

Lúc này Lạp Lạp và Tiên Nhi vội vàng lại gần Đường Khả Hinh, cùng nhau làm ra dấu tay thật giỏi và sùng bái, vui vẻ cười nói: “Đường tiểu thư! Cô thật lợi hại! Nhìn người kia bị nói làm cho kinh ngạc sững sờ rồi!”

“Đó là đương nhiên!” Bản thân Đường Khả Hinh cũng cảm thấy vui vẻ và cười hài lòng, nhìn đám người xung quanh, uống một ngụm rượu.

“Có phải cô rất có lòng tin thắng cô ấy hay không! ?” Lạp Lạp lại vui vẻ hỏi.

Đường Khả Hinh cảm giác tràn đầy tự tin, hai mắt sắc bén lóe lên bật cười, thậm chí có thể cảm thấy khí thế tự tin của cô, sau đó cô nhàn nhạt cúi đầu uống rượu, nói: “Không có!”

“. . . . . . . . . . . .” Lạp Lạp và Tiên Nhi ngẩn ra!

Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, cười như không cười nhìn hai người này, mới không nhịn được cười rộ lên nói: “Làm sao vậy? Tôi thật không có! Cô ấy rất lợi hại biết không? Trong nhà cô ấy sưu tập rượu đỏ xếp hàng thứ ba trên thế giới, chuyên gia hầu rượu vượt qua mắc xích quan trọng nhất, chính là thử rượu! Nhất định phải có đầy đủ cơ hội thử rượu! Tôi . . . . . Không có!”

“A. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt của Lạp Lạp và Tiên Nhi đồng thời lộ ra một chút mất mát nhìn cô, lại nghĩ tới hôm nay cô đáp sai rất nhiều đề.

“Ôi, không nên như vậy! ! Mặc dù trong lòng của tôi không có nắm chắc, cũng phải lớn tiếng dọa người chứ!” Đường Khả Hinh nói xong, liền cười nâng ly, một mình cất bước tránh ra, cùng một tổ trưởng nào đó của lý Phòng kinh doanh rượu gặp mặt, cụng ly nở nụ cười trò chuyện.

Lạp Lạp và Tiên Nhi nhìn theo bóng lưng cô, cũng không nhịn được, bất đắc dĩ nở nụ cười.

***
Rượu trái cây nồng độ cao, có thể mê hoặc tâm trí con người, Lâm Tử Linh mới vừa nói chuyện với Đường Khả Hinh, kích thích một chút ý đấu của cô, cùng khách quý nói chuyện với nhau thì tự nhiên uống nhiều hơn so với bình thường, lúc này máu cả người cô, trên dưới tất cả đều kịch liệt di chuyển, tinh thần của cô dần dần bị rượu kích thích làm phấn khởi. . . . . .

Một nữ nhân viên phục vụ bình tĩnh mở tủ lạnh ngoài trời, từ bên trong bưng ra món bánh ngọt trái cây có trứng cá muối ướp lạnh, nhìn cô bình tĩnh bưng khay ướp lạnh, chậm rãi đưa nó đến trước mặt một vị khách, một người khách nữ mỉm cười đưa tay, nhận lấy một phần bánh ngọt táo ăn, cô lại chậm rãi bưng khay ướp lạnh, giống như không hề ý thức đi tới trước. . . . . .

Đường Khả Hinh đang bưng rượu trái cây, cùng một quản lý phòng kinh doanh rượu tiếp tục tươi cười nói chuyện, sau khi quản lý đi khỏi, cô đang kéo váy muốn đi khỏi. . . . . .

“Tiểu thư, cô cần bánh ngọt trái cây không?” Vẻ mặt nữ phục vụ bình tĩnh, nở nụ cười chuyên nghiệp bưng khay trái cây, mới vừa muốn đến gần Đường Khả Hinh. . . .

Đỗ Uy lập tức xuất hiện, giống như thần chết lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân viên phục vụ này, quen xem xét kỹ.

Nữ nhân viên phục vụ chỉ bình tĩnh bưng khay, mỉm cười không lên tiếng.

Sau khi Đường Khả Hinh ăn cơm xong, quả thật cảm thấy cần một chút vị ngọt, nhìn từng phần bánh ngọt trái cây rất nhiều màu sắc, cô liền mỉm cười nói: “Tôi muốn ăn!”

Đỗ Uy nghe nói như vậy, liền liếc nữ nhân viên phục vụ một cái, mới xoay người cung kính hỏi Đường Khả Hinh: “Xin hỏi Đường tiểu thư, cô muốn ăn phần bánh ngọt nào?”

Đường Khả Hinh hơi đến gần trước khay đá, cúi đầu, nhìn trong khay khí lạnh lượn lờ, rất nhiều bánh ngọt trái cây hết sức tinh xảo, cuối cùng, hai mắt cô khẽ chớp mắt, nhìn trúng một phần bánh ngọt dâu tây, liền cười chỉ vào nói: “Tôi muốn ăn cái này!”

Đỗ Uy lập tức cẩn thận nâng cái đĩa, múc một phần bánh ngọt nhỏ nhỏ, lập tức đưa đi kiểm tra!

“Thật ra không cần phiền toái như vậy, không có việc gì! Tôi đối với phòng bếp khách sạn và mỗi nhân viên đều yên tâm!” Đường Khả Hinh nhìn Đỗ Uy nói.

“Cẩn thận một chút thì tốt hơn!” Đỗ Uy xoay người, tay đè ống nghe, để cho nhân viên làm việc nhanh chóng kiểm tra.

Đường Khả Hinh nhìn anh cẩn thận như vậy, cũng đành phải bật cười, lại cúi đầu, hai mắt chuyển động nhìn từng phần bánh ngọt trái cây trong khay, chợt cảm thấy một hơi lạnh xông vào trái tim làm cho cô cảm thấy rất thư thái. . . . . .

Nữ nhân viên phục vụ vẫn hết sức cung kính bưng, mặc cho khối đá trắng tinh lạnh lẽo nhẹ nhàng quanh quẩn đến lỗ mũi cô, nét mặt của cô vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.

“Không sao, Đường tiểu thư!” Đỗ Uy cầm bánh ngọt trái cây, xoay người đưa về phía Đường Khả Hinh.

“Cám ơn!” Đường Khả Hinh mỉm cười vươn tay, cầm bánh ngọt này, khẽ nếm một chút, chợt cảm thấy hết sức ngon.

Nhân viên phục vụ lập tức mỉm cười đi bước đi, lại bưng khay đá đi tới phía trước, bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi không hề có vệ sĩ canh giữ chặt, thấy có một nhân viên phục vụ mỉm cười, tay cầm một chai Margaux năm 2000, thật cẩn thận rót rượu cho Tưởng Thiên Lỗi, cô liền chậm rãi mỉm cười, tay khay đá không khỏi biến mất ở trong đám người.

Bữa tiệc kéo dài, trong bầu trời đêm lãng mạn, vang lên tiếng nhạc hết sức du dương.

Tưởng Thiên Lỗi chợt cảm thấy tối nay mình hết sức xúc động, có lẽ bởi vì không có Trang Hạo Nhiên khí phách và đoạt lấy, nhìn Đường Khả Hinh xinh đẹp và hấp dẫn đứng ở trong đám người, cười rất ngọt ngào, lại nhớ tới dáng vẻ cô đã từng vì má trái không trọn vẹn, sợ hãi và khát vọng một chút ánh mặt trời, có lúc ngắm nhìn mình đều mang theo buồn bã và hoảng sợ, nhưng có lẽ chính vì ánh mắt dịu dàng này hấp dẫn mình, dần dần, khúc nhạc càng lúc càng lãng mạn. . . . . .

Tay anh cầm ly rượu, chợt cảm thấy trong lòng cảm giác trong lòng cuộn trào mãnh liệt khó hiểu, giống như một chút tình cảm này hơi khống chế không được, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên, ngay lập tức hơi đứng lên, cất bước đi tới Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh đang cầm ly rượu cùng một thân sĩ người anh dùng tiếng anh không quá thông thạo để giao tiếp, cảm thấy hông của mình ấm áp, cô nhất thời có trực giác, cho rằng Trang Hạo Nhiên trở lại, cô lập tức có chút vui mừng quay đầu. . . . . .

Tay Tưởng Thiên Lỗi đỡ nhẹ Đường Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng, thâm tình nhìn cô, có chút lúng túng, lại không nhịn được cười nói: “Có thể mời em nhảy một bản hay không?”

Đường Khả Hinh hơi bối rối nhìn anh.

“Có thể không?” Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

Đường Khả Hinh dịu dàng, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cảm thấy hai tròng mắt anh lộ ra một chút cô đơn và đau đớn, nhớ lại ngày đó ở nhà hát kịch cùng anh ôm nhau, còn có đêm hôm đó cùng anh về đến nhà nghỉ ngơi, nhìn anh một mình rất tiều tụy nằm ở trên giường, thở dốc vẫn rất đau lòng gọi tên của mình, trong lòng của cô khẽ mềm mại, cúi đầu suy nghĩ, liền có chút áy náy ngẩng đầu lên, nhìn thân sĩ người anh đó.

Thân sĩ người anh mỉm cười gật đầu, săn sóc thuận tiện nhận lấy rượu trái cây trong tay Đường Khả Hinh. . . . . .

“Thank you!” Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, liền xoay người, dịu dàng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn cô, tay kéo nhẹ eo nhỏ của cô, cùng nhau đi về phía hồ bơi đầy màu sắc lãng mạn bên cạnh bữa tiệc, cảm thấy hình dáng bờ hồ bơi giống như viên đá quý to lớn, phát ra ánh sáng mộng ảo cổ tích hạnh phúc, anh trực tiếp dắt cô đến cạnh hồ bơi, mới chậm rãi xoay người, vừa nhìn cô thật sâu, tay vừa hết sức bá đạo kéo eo nhỏ của cô, buộc thân thể của cô dán vào trước lồng ngực của mình ! !

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được tựa vào trước lồng ngực của anh, có chút ngạc nhiên và lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, bình thường trầm ổn kín kẽ, gọi nhỏ: “Tưởng Thiên Lỗi?”

Một mùi thơm từ nơi trong tây trang đen của người đàn ông tản ra.

Tưởng Thiên Lỗi một tay vừa nhẹ kéo hông của Đường Khả Hinh, một tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ cúi xuống, rất dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hoàn mỹ, mắt to ngập nước mê người, cánh môi đầy đặn, khêu gợi, trong quá khứ, anh cũng từng hưởng qua, trong lòng cảm giác kịch liệt đau nhói, làm cho trái tim anh có một chút đau đớn, chỉ đành phải nở nụ cười khổ, cùng với cô di chuyển theo điệu nhảy, mới che giấu nói: “Có thể có chút cô đơn, Hạo Nhiên không có ở đây, để cho anh vô lễ một lần, làm bạn ở bên anh . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, rất bất đắc dĩ và dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, đưa mắt nhìn anh một lúc lâu, chỉ phải cười khổ, cùng với anh đón gió biển mãnh liệt rét lạnh, chậm rãi ở bên cạnh bờ hồ nhiều màu sắc di chuyển bước nhảy, váy dài bồng bềnh, kéo theo lụa mỏng trên bả vai trắng nõn, mùi thơm rất nồng đậm dẫn dắt mùi vị cơ thể phụ nữ dần dần tỏa ra, Tưởng Thiên Lỗi lập tức giống như cảm thấy say, quá khát vọng mùi thơm này, chậm rãi buộc chặt tay đặt ở trên eo cô, cúi xuống, khuôn mặt gần như dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngửi mùi thơm tỏa ra từ cổ cô. . . . .

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút cảm thấy mất tự nhiên tựa vào bên người Tưởng Thiên Lỗi, ngửi mùi nước hoa đàn ông đặc biệt của anh, trong lòng của mình căng thẳng muốn hít thở không thông, cảm thấy rất lúng túng nói: “Anh . . . . . Anh. . . . . . Hôm nay xịt nước hoa sao ?”

“Không có. . . . . . Anh không có thói quen này . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy cô tiếp tục xoay tròn, hưởng thụ thân thể mềm mại của cô, thở dốc một cái.

“Không có? Nhưng trên người anh có chút mùi thơm. . . . . .” Khứu giác của Đường Khả Hinh rất nhạy bén.

“Đó là mùi thơm trên người em mà. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, lại ôm lấy Đường Khả Hinh dịu dàng di chuyển điệu nhảy.

Lúc này, một cơn gió to thổi qua, mặc dù bầu trời tối tăm, nhưng vẫn có thể cảm thấy từng đám mây đen, từ phía chân trời kia dần dần bay tới.

Đỗ Uy không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thời tiết đột nhiên thay đổi, trực tiếp cầm máy điện đàm, nói nhanh: “Thời tiết đột ngột có thay đổi, chuẩn bị khởi động máy bay trực thăng và tập trung ở khoảng cách ngắn, để phòng ngừa có chuyện xảy ra!”

“Vâng! !” Phòng quan sát nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu nhanh chóng di động trên bàn phím, phát ra chỉ thị! !

***

“Bắt đầu hành động.” Người trong một phòng bí mật khác, lạnh lẽo nhìn đám người náo nhiệt trong bữa tiệc, cũng lập tức ra lệnh! ! .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK