Chương 431: GỌI ĐIỆN THOẠI
Cửa chính phòng thư kí Hoàn Á ầm ầm đẩy ra! !
Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, cổ tay cắm một khối thủy tinh, máu nhỏ xuống từng giọt, nhanh chóng vọt vào phòng làm việc!
Tiêu Đồng và mọi người hoảng sợ kinh hô, lập tức đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh, đau lòng sợ hãi kêu: “Trời ạ! ! Cô mới trở về phòng ăn một ngày, liền biến thành như vậy sao? Xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, trong chớp mắt ngồi tại chỗ, tay rũ xuống một bên, mặc cho máu tươi nhỏ xuống.
“Nhanh nhanh nhanh lấy hòm thuốc! !” Tiêu Đồng lập tức bảo thư ký đi lấy cái hòm thuốc, cô lập tức cầm cổ tay Khả Hinh, nhìn khối thủy tinh cắm vào da thịt trắng nõn ở cổ tay, lập tức đau lòng nói: “Rốt cuộc có chuyện này gì? Nói chuyện với cô đó! !”
Hai mắt Đường Khả Hinh mờ mịt, nhìn phía ngoài cửa sổ, linh hồn cũng bay đi rồi ! !
“Ôi chao, cô thật là! !” Tiêu Đồng nhìn bộ dạng cô, chắc cũng đoán được mấy phần, lập tức nhận hòm thuốc thư ký đưa tới, tức giận nói: “Không phải đã nói với cô, mặc kệ ở nơi nào, đều phải cẩn thận bảo vệ mình sao?”
Đường Khả Hinh không nói lời nào, cũng không biết đau.
Điện thoại bàn vang lên!
“Thư ký Tiêu, Tổng Giám đốc Tưởng đang đi lên tầng lầu Tổng Giám đốc!” Nhân viên tiếp tân dưới lầu thông báo lên!
Tiêu Đồng sững sờ, nhìn Đường Khả Hinh!
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức nổi lên hơi nước, đột nhiên ngồi xổm trên mặt sàn, thất thanh bật khóc nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy! Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy! Tôi không muốn! !”
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhanh chóng rút miếng thủy tinh cho cô, máu tươi tràn ra, cô lập tức cầm thuốc sát trùng lau vào. . . . . .
Trên trán Đường Khả Hinh rịn ra mồ hôi lạnh, nhưng giống như chết, không biết đau.
Tiêu Đồng lập tức rắc thuốc cầm máu, cầm băng vải trắng buộc chặt ở trên tay của cô, lập tức quay đầu, nhìn thư ký đồng nghiệp ở sau lưng đang kinh ngạc đến ngây người, nói: “Mau gọi bác sĩ!”
“Vâng !” Y Tuyết lập tức cầm điện thoại lên! !
“Cô tới đè vết thương!” Tiêu Đồng vội đứng lên, bảo đồng nghiệp đè chặt vết thương, mình nhanh chóng đi ra ngoài, phịch một tiếng, đóng cửa lại, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn Đông Anh cùng ba người thư ký, khí thế mãnh liệt đi tới, cô lập tức mỉm cười nhìn anh, nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh có chuyện ghé thăm Hoàn Á?”
“Khả Hinh đâu! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hỏi nhanh ! !
Tiêu Đồng dừng lại một lát, nhìn anh, bình tĩnh mỉm cười nói: “Ở bên trong.”
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói chuyện, lại muốn lách mình tiến lên. . . . . .
Tiêu Đồng nghiêng người ngăn cản, đứng trước mặt của anh, vẫn bình tĩnh mỉm cười.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, có chút không vui nhìn cô.
Tiêu Đồng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cung kính, lễ phép giải thích nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi không biết anh và Khả Hinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi lại muốn nói với anh, tay cô ấy bị thương, cảm xúc cũng không tốt, cho dù anh muốn trao đổi, đây cũng không phải là thời điểm tốt. . . . . .”
“Không cần cô dạy cho tôi phải làm như thế nào!” Tưởng Thiên Lỗi lại muốn tiến tới.
“Tổng Giám đốc Tưởng!” Sắc mặt của Tiêu Đồng hơi cứng rắn, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Đây là nghiệp vụ rất quen thuộc của tôi, tôi hẳn còn nhớ, nơi này là công ty Hoàn Á. . . . . . Trước khi Hoàn Á vào ở đã ký kết hiệp nghị, nếu như Tổng Giám đốc không đặc biệt cho phép, người ngoài không thể tự tiện ra vào, mà Tổng Giám đốc Trang rời nước đã từng giao cho tôi quyền hành này . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra lửa giận, nhìn cô!
Đông Anh muốn tránh xảy ra rắc rối, lập tức tiến lên, nhìn Tiêu Đồng nói: “Thư ký Tiêu, cô đừng hiểu lầm, Tổng Giám đốc biết Khả Hinh có chút việc đau lòng, cho nên cố ý tới an ủi. . . . . .”
Tiêu Đồng vừa nghe, liền bật cười nói: “Thư kí Lưu, cô nói như vậy thì không đúng rồi, mặc dù Khả Hinh đến phòng ăn ngự tôn hỗ trợ, nhưng dù sao bây giờ cô ấy vẫn là nhân viên của Hoàn Á chúng tôi, thậm chí là nhân viên phòng thư kí, cho nên cho dù cô ấy đã xảy ra chuyện, chúng tôi tự xử lý thỏa đáng, không nhọc các vị lo lắng.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi dần dần lạnh lẽo, phát ra một tia sát khí, cả người tràn lên hơi thở cuồng ngạo, từng hồi lạnh lẽo nhào về phía Tiêu Đồng! !
Tiêu Đồng vẫn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói tiếp: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi hiểu anh thương cảm nhân viên khổ tâm, anh cũng hiểu, Tổng Giám đốc Trang cũng là hết sức thương cảm nhân viên, hơn nữa hết sức hết sức quan tâm tâm trạng và cảm thụ của cấp dưới, nhất là Khả Hinh. . . . . . Nếu như lúc cô ấy cực độ không muốn gặp khách, Tổng Giám đốc Tưởng, về chuyện công, anh muốn gặp cô ấy, như vậy. . . . . . Xin phép Tổng Giám đốc Trang đi. . . . . . Để cho anh ấy ra lệnh Khả Hinh trao đổi với anh.”
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trái tim Tiêu Đồng đập thình thịch, lại chậm rãi mở điện thoại di động, ngón cái nhẹ nhàng trượt tới phím số một, nói: “Bây giờ chúng tôi gọi điện thoại cho văn phòng Tổng Công ty Hoàn Á tại Anh quốc. . . . . .”
Lập tức nhấn phím điện thoại! !
Dòng điện chợt lóe, phòng làm việc to lớn phong cách Châu Âu, bộ sách và tài liệu bên trong giá gỗ cổ, phát ra ánh sáng trí tuệ và tràn ngập năng lượng, bàn làm việc to lớn màu nâu, đặt chiếc điện thoại cổ thật cao, vang lên tiếng reng reng reng, vang lên rất uy nghiêm!
Chấn động toàn bộ không gian!
Tưởng Thiên Lỗi giương mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Đồng bấm điện thoại, quả thật nhấn điện thoại phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, hai mắt lạnh lẽo xoay tròn, liền chậm rãi xoay người, đi khỏi.
Đông Anh nhìn Tiêu Đồng một cái, cũng im lặng đi khỏi.
Tiêu Đồng mở mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi xoay người đi khỏi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, mới cúp điện, đứng tại chỗ, nhớ tới trận chiến mới vừa rồi, xoa xoa mồ hôi trán.
Lúc này bác sĩ mới nhanh chóng dẫn hai người y tá đi tới, nhìn Tiêu Đồng, nói: “Nhân viên bị thương ở nơi nào?”
“Ở bên trong. . . . . .” Tiêu Đồng lại thở dốc một hơi, mới dẫn bác sĩ, y tá đi vào, thấy Đường Khả Hinh khóc, ngồi xổm ở trên đất, đầu dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rời rạc, tay đã cầm máu rồi, nhưng máu vẫn nhỏ giọt trên mặt đất, hết sức thê thảm đáng thương, lòng của cô đau nhói, nghĩ thầm, tại sao có thể như vậy?
Bác sĩ lập tức đi lên trước, cầm cổ tay Đường Khả Hinh, nhìn vết thương trên cánh tay của cô, mặc dù đã khử trùng, nhưng vết thương vẫn lòi ra, thịt nổi lên, anh lập tức nói: “Mau! ! Chuẩn bị kim và chỉ, còn có thuốc sát trùng!”
“À?” Tiêu Đồng căng thẳng đi lên trước, nhìn bác sĩ hỏi: “Tại sao phải chuẩn bị kim và chỉ?”
“Vết thương rách quá lớn, nếu như không vá lại, sẽ rất khó coi!” Bác sĩ lập tức mở cái hộp nhỏ, lấy ra kim và chỉ, giơ kìm trong tay, nói: “Biết cô là chuyên gia hầu rượu, cảm xúc bàn tay tương đối quan trọng, cho nên để tránh ảnh hưởng đến cô thi đấu, tôi không tiêm thuốc tê . . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào một bên, sắc lạnh lẽo, không nói lời nào.
Tiêu Đồng đau lòng tiến lên trước, nhìn Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng nói: “Khả Hinh. . . . . . Bác sĩ khâu vết thương cho cô, cô khôi phục một chút ý thức có được không?”
Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn mờ mịt, im lặng.
Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, biết cô cảm xúc lo lắng, liền tranh thủ thời gian, bảo y tá nắm chặt cổ tay của cô, tay cầm kìm, kìm gắp một cây kim, đâm mạnh vào thịt của cô, trong chớp mắt xuyên qua hai mặt vết thương đỏ tươi, máu tươi lập tức tràn ra. . . . . .
“A!” Tất cả thư ký bắt đầu che mắt kêu lên.
Lúc đầu Tiêu Đồng cũng không dám nhìn xuống đất, quay đầu đi, sau khi khôi phục ý thức, lại nhìn Đường Khả Hinh giống như không biết đau, sắc mặt tái nhợt nhìn phía trước, chỉ là nước mắt từng viên chảy xuống, rốt cuộc cô không nhịn được đau lòng gọi: “Khả Hinh! Cô có chuyện gì thì khóc lên! ! Không biết đau, đây là một chuyện rất đáng sợ! ! Đường Khả Hinh! !”
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt đẫm lệ, thân thể giống như bị rút hết sinh khí, hư mềm không còn hơi sức, chậm rãi lắc đầu một cái, nói: “Không đau. . . . . .”
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.
Vị bác sĩ này mới tới, không biết Khả Hinh, trong lúc làm tiểu phẩu, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, thương yêu nói: “Còn nhỏ tuổi, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?”
Đường Khả Hinh không nói lời nào, mặt dán tường, ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho máu tươi chảy xuống.
Bác sĩ không nói gì thêm, chăm chú vá xong vết thương cho cô, khử trùng, bôi thuốc mỡ thượng hạng, cầm vải băng trắng, băng bó kỹ vết thương cho cô, mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Có thể. Mau đỡ cô ấy, tìm một chỗ nằm sẽ tốt thôi. . . . . .”
“Tốt. . . . . .” Tiêu Đồng lập tức muốn tiến lên, cùng mọi người dìu cô.
“Xảy ra chuyện gì?” Mấy người Lâm Sở Nhai ở văn phòng, nghe được trên lầu xảy ra chuyện, liền nhanh chóng chạy lên xem, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như người chết, ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy xuống, trên người thật nhiều máu, lập tức kêu to lên: “Ôi chao, Tiểu Đường của tôi, có chuyện gì vậy?”
“Đừng nói nữa! ! Mau đỡ cô ấy!” Tiêu Đồng lập tức để cho mấy đàn ông tới đỡ cô.
Lâm Sở Nhai lập tức đi lên trước, vừa muốn ôm cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng vung mở tay của anh.
“Làm sao vậy?” Lâm Sở Nhai nhìn cô, đau lòng hỏi.
“Tôi . . . . . Không thể nghỉ ngơi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nói.
“Cô không muốn nghỉ ngơi sao được?” Lâm Sở Nhai lập tức ôm lấy cô.
“Tôi còn phải đến chỗ của Vitas tiên sinh. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ nói.
“Không được! ! Cô cũng đã như vậy, chuyện công việc, ngừng một chút đi! ! Bên Vitas, chúng tôi tới giải quyết! !” Lâm Sở Nhai lại muốn ôm lấy cô.
“Không. . . . . . Tôi nghỉ ngơi cảm thấy tốt rồi! !” Đường Khả Hinh lại vung tay lên, nhẹ nhàng mạnh chống thân thể, muốn ngồi dậy, nhưng hơi choáng váng. . . . . .
Lâm Sở Nhai gấp gáp đỡ cô, mới vừa muốn khuyên, Tô Lạc Hoành không chịu nổi, lập tức đi tới, kêu to: “Ôi chao, mọi người tránh ra, tránh ra! !”
Người khác đẩy Lâm Sở Nhai ra trước, nhanh chóng khom người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Khả Hinh, đi ra phòng thư kí, nhanh chóng đi qua hành lang, phịch một tiếng, mở cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Một làm gió biển nhào tới, chong chóng gió màu tím trong phòng làm việc lập tức xoay tròn! !
Ở trong ánh mắt quan tâm của mọi người, Tô Lạc Hoành ôm Đường Khả Hinh đặt ở trên ghế sa lon, mới nhẹ nhàng nhìn cô, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi. Cho dù muốn nghỉ ngơi, cũng phải tìm nơi nghỉ ngơi thoải mái, quên lời nói của lão đại sao?”
Đường Khả Hinh nằm trên ghế sa lon, nhìn chong chóng gió màu tím, vui vẻ xoay tròn, nước mắt chợt lăn xuống, thân thể run rẩy một trận, đột nhiên oa một tiếng, thất thanh khóc rống! !
Bọn Lâm Sở Nhai và Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô khổ sở co quắp khóc lóc, cũng không khỏi đau lòng thở dài một cái. . . . . .
“Có nên báo cho lão đại hay không?” Tào Anh Kiệt đột nhiên hỏi! !