Chương 548: CÓ LỜI MUỐN NÓI
Phòng ăn đang náo nhiệt, Bruce vẫn biểu diễn ảo thuật, Đường Khả Hinh mỉm cười đẩy xe thức ăn, đi về phía bọn người Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đang cùng bạn bè tán gẫu, cùng Giai Giai nhắc đến chuyện lý thú ở Cambridge thì thấy Đường Khả Hinh đẩy xe thức ăn đi tới, trên mặt bàn để chai rượu Valencia của Tây Ban Nha, anh có chút vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Xem ra cách em chọn lựa rượu, càng ngày càng cao.”
“Đều do Tổng Giám đốc anh có phương pháp chỉ bảo. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn mọi người, sau đó đeo bao tay trắng, cầm chai rượu, để cho đầu chai rượu hướng về phía mọi người, mới mỉm cười dùng tiếng anh lưu loát giải thích: “Dole sparkling wine from valencia spain has a smooth and silky feel. We can discover the refre thịng apple and bananas aroma present in the wine we are drinking, which stimulates our taste buds for a long time. The delicate bubbles i invigorate all our senses as if we are tasting sweet… but non greasy mousse which is the magic of this wine. Drink it over with a char grilled steak and it will not affect the great aroma of charcoal flavour (Rượu vang Dole Valencia đến từ chính Tây Ban Nha , bọt khí tinh tế, bên trong chứa mùi thơm nhàn nhạt của táo và chuối tiêu nhẹ nhàng khoan khoái, nếu ở trong miệng của chúng ta một lúc lâu, nhắc nhở khứu giác của chúng ta tập trung cao độ, nhất là kèm theo bọt khí tinh tế, giống như đang thưởng thức kem dâu ngọt mà không ngán, loại hương vị tuyệt vời này thay đổi theo dịch rượu kì diệu trong truyền thuyết. Kết hợp mùi vị beefsteak nướng, có thể làm người ta ở bên trong nhẹ nhàng và tinh tế hoàn toàn hưởng thụ mùi thơm than củi rất cao mà không bị ảnh hưởng).”
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở một bên, nghe Đường Khả Hinh có thể dùng tiếng anh lưu loát giới thiệu đặc trưng chủ yếu của loại rượu này, hai mắt anh lóe lên, lộ ra vài phần khen ngợi và nụ cười vui vẻ nhìn cô.
Giai Giai cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, than thở nói: “Nghe cô nói như vậy, tôi cũng không nhịn được tò mò đối với loại rượu , cũng có thể cảm thấy, đối với rượu cô rất quen thuộc và yêu thích.”
“Chị Giai Giai, chị quá khen, cũng chỉ biết sơ sơ thôi, thế giới rượu đỏ quá lớn, hiểu được càng nhiều, lại càng phát ra hiện hiểu càng ít, chỉ là một chút yêu thích thôi.” Đường Khả Hinh khiêm tốn nói.
Giai Giai nở nụ cười, tay nắm nhẹ cổ tay Khả Hinh, dịu dàng nói: “Cô không biết, thời đại hiện nay ham muốn hưởng thu vật chất rất mạnh, có thể thích, cũng đã rất không dễ dàng, bởi vì quá nhiều phương hướng, cũng rất nhiều người dễ dàng bị lạc.”
Đường Khả Hinh nhìn cô thật sâu, khẽ mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh.
“Hạo Nhiên?” Giai Giai vỗ nhẹ đầu gối của anh, xoay người nhìn anh, mỉm cười nói: “Khả Hinh hầu rượu có phải rất tốt hay không?”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên đáp lời, ngồi tạm thẳng thân thể, cười nói.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười đứng ở trước mặt mọi người nói: “Nếu như các vị thích loại rượu này, thời gian ướp lạnh đã đủ, tôi sẽ khui rượu cho mọi người, như thế nào?”
Mọi người mỉm cười gật đầu.
Đường Khả Hinh mỉm cười mang bao tay trắng, đứng cách xa khách một chút, từ trong thùng đá cầm chai rượu Tây Ban Nha màu xanh lá cây, đặt trên bàn ăn, ngay sau đó hai mắt lộ ra chăm chú, lấy khăn lông trắng lau sạch nước quanh thân chai rượu, kỹ thuật thuần thục kéo bao bì kim loại trên miệng chai rượu xuống, nhìn vòng kẽm bảo vệ, cô bình tĩnh đưa tay, nhẹ nhàng vặn dây kẽm, ngay sau đó ngón cái đè chặt nút chai rượu, đè mấy phút, sau đó thật cẩn thận xoay tròn mấy cái, chỉ nghe tiếng xì nho nhỏ, vài tia bọt khí như đám sương mù, nhẹ quấn quanh ra miệng chai, cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười giơ lên nút chai rượu trong tay về phía mọi người. . . . . .
Mọi người vỗ tay, Trang Hạo Nhiên càng chăm chú mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra mấy phần dịu dàng và tự hào.
Đường Khả Hinh lại lộ ra nụ cười lễ phép, giơ chai rượu đã giải trong tay, trước tiên đi tới trước mặt của Giai Giai, khách nữ duy nhất, nhẹ nhàng rót chút rượu màu vàng nhạt cho cô, quan sát bọt khí tinh tế xinh đẹp đã chậm rãi chìm xuống, lại tiếp tục rót rượu tới tám phần.
Giai Giai vẫn lộ ra vẻ mặt thưởng thức, ngửa mặt nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh chăm chú rót rượu cho Giai Giai xong, tỉ mỉ dùng khăn lông trắng lau nhẹ miệng chai, lại rót rượu cho vị khách kế tiếp đếm từ số một, cuối cùng mới đi đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, hai mắt lại hiện lên một chút dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh yên lặng mà chuyên nghiệp cầm chai rượu, thật cẩn thận rót rượu cho Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên hơi vươn tay, đặt nhẹ ở eo của cô, nở nụ cười nói: “Hôm nay thật ở MuMu bay trở về sao?”
Đường Khả Hinh chăm chú rót rượu xong, mới cầm khăn lông trắng, lau nhẹ miệng chai, mới mỉm cười nói: “Không phải, sau đó Ellen đi đón em về.”
Trang Hạo Nhiên khẽ cau mày, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đóng nút chai rượu thả lại trên xe thức ăn, ngẩng đầu lên, đã thấy Sophie mang đĩa beefsteak nướng củi rồi, cô lập tức mỉm cười tiến lên, nâng từng đĩa beefsteak, đặt xuống ở trước mặt tất cả mọi người, mỉm cười nói: “Mời các vị thử dùng beefsteak nướng than của phòng ăn chúng tôi.”
Giai Giai ngồi ở trên ghế, mỉm cười kinh ngạc nhìn trong đĩa tròn lớn màu trắng, để một tảng beefsteak mô phỏng hình cành cây uốn lượn, thậm chí nhẹ dựng đứng lên, trên beefsteak tưới nước sốt màu nâu sậm, mà chính nước sốt màu đen chống đỡ cho beefsteak như thân cây độc lập đứng thẳng, cô thật sự hết sức tò mò cầm nĩa lên, ghim vào beefsteak dựng đứng, nhẹ nhàng đặt ở trong đĩa, dùng dao răng cưa cắt một phần nhỏ beefsteak, bỏ vào trong miệng của mình nhai, lập tức beefsteak bảy thành quen thuộc, trong sống ngoài khét, tỏa ra mùi máu thịt bò miền Tây nước Mĩ, mùi vị hết sức độc đáo, nước sốt này hết sức kỳ lạ, mang theo một mùi thơm quả thật như ý xông vào trái tim của mình, giống như lập tức có thể đặt mình trong thế giới thức ăn, mà không cách nào thoát ra, cô lập tức có chút kích động ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh thỉnh cầu cười nói: “Tôi có thể gặp vị kia đầu bếp không?”
Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười nói: “Có thể! Chị chờ một chút.”
Cô nói dứt lời, liền xoay người.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô xoay người đi khỏi, mới cười nhàn nhạt cùng bạn bè thưởng thức món beefsteak đặc biệt, cũng nhao nhao gật đầu, cảm thấy ăn ngon.
Đường Khả Hinh cùng Ellen mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, đã tháo mũ đầu bếp, vẻ mặt nở nụ cười ngượng ngùng đi ra.
Giai Giai kinh ngạc nhìn người đàn ông người Đức chừng hơn 20 tuổi, đẹp trai lịch sự, hai mắt dịu dàng, cá tính vừa nhìn liền hết sức khiêm tốn mà hiểu lễ, nở nụ cười, có thể cảm nhận được tâm hồn anh sạch sẽ, cô nhìn về phía anh, gọi: “Hi!”
“Hi. . . . . .” Ellen lập tức đi về phía trước bàn ăn, nhìn các vị khách khen ngợi mỉm cười gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, chỉ mỉm cười.
Giai Giai hết sức kích động và cảm thán cười nói: “This is really delicious, I was shocked, you could cook this food, let us all moved! ” (Đây mới thật là món ăn rất ngon, tôi rất khiếp sợ, anh có thể nấu nướng một món ngon như thế để cho tất cả chúng tôi đều cảm động)
Ellen lập tức có chút xấu hổ cúi đầu, cười nói: “Thank you!”
Giai Giai không cách nào biểu đạt mình giống như tìm được một người làm nghệ thuật, vươn tay, mỉm cười muốn bắt tay với anh.
Ngay sau đó Ellen lễ phép bắt tay với cô, lại nói cám ơn.
Đường Khả Hinh cũng cười, chỉ cần có người nói món ăn ở phòng ăn của cô ăn ngon, cô cũng rất vui vẻ, rất vui vẻ, cô thậm chí có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên luôn luôn đối với thức ăn có yêu cầu thật cao hỏi: “Tổng Giám đốc? Ăn ngon không?”
Trang Hạo Nhiên lại cắt một khối beefsteak, bỏ vào trong miệng, cười, đáp: “Ừ.”
Đường Khả Hinh nở nụ cười.
Bởi vì Ellen bận rộn, chào hỏi với mọi người xong, liền muốn đi, lúc gần đi, bởi vì phải căn dặn công việc phòng ăn cho Khả Hinh, liền vươn tay kéo bả vai của cô, cùng với cô đi vào phòng ăn, cúi xuống bên tai của cô nói khẽ gì đó, cô nghe xong, liền gật đầu một cái, anh nhìn bộ dáng cô gật đầu đồng ý, liền vui vẻ mỉm cười, nói một câu cám ơn. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm thấy anh quá khách sáo, liền mềm mỏng vươn tay, nắm cánh tay của anh, cùng đi vào phòng ăn, nói: “Thật đói.”
“Tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô, một lát nữa lúc khách không nhiều, cô đi vào, tôi cho cô ăn.” Ellen cùng là người trẻ tuổi như Khả Hinh, hết sức không ngại chọc cười làm vui.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên dần dần thu lại nhìn đầu kia.
“Trẻ tuổi thật tốt.” Giai Giai cũng không nhịn nhìn bọn họ, cảm thán cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Em cũng không già.”
“Em chỉ không già ở trong lòng của anh.” Giai Giai vẫn có chút cảm thán nhìn anh, cười nói.
Trang Hạo Nhiên cố ý cau mày nhìn cô một cái!
Giai Giai cũng có chút tiếc nuối cúi đầu, nhìn ly rượu, lộ ra màu sắc hết sức tươi mát, có chút im lặng.
Trang Hạo Nhiên không muốn nhìn cô như vậy, mỉm cười vươn tay, nắm nhẹ tay của cô, bóp nhẹ ngón tay thon dài của cô, cảm thán nói: “Trên thế giới này, cô gái trẻ tuổi có rất nhiều, nhưng một nghệ thuật gia hoàn mỹ chín chắn quyến rũ, chỉ có một mình Giai Giai. Ở trong mắt của anh, em xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái.”
Giai Giai nhìn anh thật sâu.
Trang Hạo Nhiên lại lộ ra nụ cười ngượng ngùng nhìn cô, lại cảm giác có một nhàn nhạt bóng dáng, nhìn mình, anh sững sờ quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh đã đẩy một xe thức ăn khác, mỉm cười nhìn mình, anh lập tức buông tay ra, bật cười nói: “Em đã đến rồi, cũng không nói một tiếng, làm người ta giật mình!”
“Có giai nhân bên cạnh, Tổng Giám đốc chúng ta đắm chìm trong mộng.” Đường Khả Hinh mỉm cười đẩy món ăn thứ hai của Ellen, cẩn thận đặt lên bàn.
Giai Giai cảm thấy hết sức hứng thú nhìn món tôm hùm, toàn thân nó vừa lộ ra màu hồng quen thuộc, vừa kích thích, ở giữa để mù tạt Nhật Bản và ớt chuông đỏ, bày ra, hết sức thú vị, cô lại nở nụ cười cảm động nói: “Thật sự là quá tuyệt vời, tôi nhìn thấy món ăn này, lập tức có một loại cảm giác tò mò, cảm thấy tôm hùm nửa đời quen thuộc sẽ có mùi vị như thế nào! Tôi giống như đi vào trong ý cảnh mạnh mẽ ! Quá tuyệt vời!”
Các bạn bè cũng hết sức cảm thấy hứng thú nhìn món ăn này.
Trang Hạo Nhiên chỉ im lặng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nở nụ cười đẩy tôm hùm tới giữa bàn ăn, mỉm cười mời mọi người dùng từ từ, liền muốn xoay người, đi mang món ăn mới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, lặng lẽ nhìn cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng Giám đốc có chuyện gì?”
“Buổi trưa chưa ăn cơm sao?” Trang Hạo Nhiên có chút quan tâm hỏi.
“Vâng.” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng tránh ra khỏi tay của anh, mới cười nói: “Chỉ là lúc nảy em đã ăn một chút mỳ ý trong phòng bếp, ăn thật ngon. Anh từ từ dùng, chăm sóc Giai Giai tiểu thư thật tốt.”
Cô nói xong, cũng đã xoay người đi khỏi, mỉm cười đi về phía phòng bếp.
Trang Hạo Nhiên nhìn theo bóng lưng Khả Hinh . . . . . .
Giai Giai vừa nếm món tôm hùm hết sức ngon, vừa bưng rượu uống một hớp nhỏ, cảm giác Khả Hinh lựa chọn bình rượu này thật rất tốt, phối hợp đồ nướng, mùi vị cũng không mất đi, mà kết hợp thịt tôm hùm lại không chê vào đâu được, thậm chí sinh ra một loại mùi thơm kỳ lạ, làm cho người ta không khỏi say mê, cô hết sức cảm thán gật đầu, cảm thấy quá ngon, mới cười nói: “Từ lúc ban đầu đến giờ cũng không yên lòng, có lời gì muốn nói với cô ấy thì nói với cô đi, ví dụ như hôm nay anh không có đưa em về, anh rất xin lỗi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn Giai Giai.
Giai Giai cũng mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nụ cười hiểu ý, để cho cô càng quyến rũ và xinh đẹp, nói: “Đi đi, đi nói chuyện với cô ấy một chút! Xem anh buồn bực thật lâu.”
“Nào có?” Trang Hạo Nhiên chỉ cười, liền nâng rượu lên uống.