Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526: HÔN (HAI)

“Bruce?” Bruce cầm sơ yếu lý lịch trên mặt bàn, có chút ngượng ngùng, bật cười nói.

Bruce dịu dàng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, rất dịu dàng đáp: “Yes. . . .”

Niky trợn to hai mắt, đi tới, nhìn Bluce đứng ở bên cửa, nhấp nhẹ đôi môi, ngượng ngùng, vẫn phong cách hoàng tử nhìn Đường Khả Hinh, một chút nhu tình này cũng không khỏi làm cho người ta tim đập nhanh.

Đường Khả Hinh vẫn còn đang kinh ngạc, cảm thấy đã gặp anh ở nơi nào, ánh mắt của cô xoay tròn, lại suy nghĩ một lần nữa, rốt cuộc nhớ đến lúc đứng chụp hình ở Kingscross, giống như nhờ một người đàn ông Đức đẹp trai chụp hình cho mình. . . . . . Chẳng lẽ anh chính là. . . . . . Cô cảm thấy vui vẻ đứng lên, nhìn anh vui vẻ gọi: “Is you? Bruce?”

Bruce mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nhộn nhạo ôn nhu, gật đầu đáp: “Yes”

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự rất kinh ngạc cười to, đi về phía Bruce trợn to hai mắt sáng ngời, nhìn anh vui vẻ nói: “Tại sao anh biết tới nơi này?”

Bruce mỉm cười giơ lên thông báo tuyển dụng trong tay, ý bảo mình nộp đơn trước.

Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn anh kéo thông báo tuyển dụng xuống, cô mới giật mình hồ đồ cười, nói tiếng: “Sorry.”

Bruce chỉ nhấp nhẹ môi mỏng, cúi đầu mỉm cười.

“Trời ạ, nơi này có hai Bruce” Niky đột nhiên trở nên thật nhiệt tình, cười rộ lên nói.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Bruce cũng đột nhiên mỉm cười, suy nghĩ sao có chuyện trùng hợp kì lạ như thế. . . . . .

“Cô cũng có thể gọi tôi là Ellen. . . . . .” Ellen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng nói.

“Ellen?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười ngọt ngào gọi nhỏ.

“Đúng vậy. . . . . .” Ellen gật đầu.

“Nhưng cậu thật sự tới nộp đơn đầu bếp sao?” Bruce mỉm cười nhìn Ellen, có chút không tin anh còn trẻ như vậy, sẽ có bao nhiêu kinh nghiệm nấu nướng, hơn nữa nhìn anh, tuyệt đối không giống như một đầu bếp.

“Yes. . . . . .” Ellen nhìn Bruce, lại ôn hòa, phong độ thân sĩ nói, mặc dù như thế, từ trong tròng mắt dịu dàng của anh, vẫn cảm nhận được anh có một chút bí ẩn.

Bản thân Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ nhìn anh, nói: “Anh chắc chắn anh tới nộp đơn sao?”

Ellen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, hôm nay cô mặc một cái áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn xếp li màu trắng, mang ủng ngắn màu đen, tóc xoăn qua vai nhẹ nhàng buộc lên, trên trán rũ xuống vài sợi tóc xoăn. . . . . . Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mắt to ngập nước sáng ngời, lỗ mũi nhọn, đôi môi hấp dẫn giống như hoa đào, khẽ nở nụ cười, giống như trăng rằm, lộ ra hàm răng trắng nõn khỏe mạnh. . . . . .

Anh lẳng lặng nhìn.

Niky ôm vai nhìn vẻ mặt Ellen dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên hiểu ý mỉm cười.

Bruce nhìn anh cũng hiểu ý mỉm cười.

Nhưng bây giờ Đường Khả Hinh không nghĩ quá nhiều, chỉ mỉm cười nhìn người đàn ông dịu dàng và đẹp trai, kêu nhỏ: “Anh chắc chắn anh tới nộp đơn đầu bếp sao?”

Trên khuôn mặt đẹp trai của Ellen, mỉm cười, lại đáp: “Yes!”

“Nhưng anh. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn anh ăn mặc lịch sự đẹp trai vẫn chưa tin.

Ellen nghe vậy, liền im lặng đứng thẳng người, đặt thông báo tuyển dụng cầm trong tay để lên bàn, giống như hết sức quen thuộc đi vào phòng bếp, nhìn phòng bếp nhà hàng tây tinh xảo, rửa hết sức sạch sẽ, chén đĩa cũng lau hết sức sạch sẽ, tủ lạnh ẩn trong vách tường, trên bàn thép màu trắng để các loại dao, anh mỉm cười vươn tay, dùng ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm vào bàn thép, hai mắt giống như hiện lên một chút suy nghĩ thâm trầm.

Ba người Đường Khả Hinh ngồi ở trên mặt bàn, nhìn vào, nhìn vẻ mặt anh, cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Ellen đột nhiên quay đầu, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cô có thể giúp đỡ tôi không?”

Bruce và Niky cùng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn Ellen có chút há hốc mồm, chỉ vào mình, nói: “Me?”

Ellen khẽ gật đầu.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Bruce và Niky một cái, đột nhiên mỉm cười, đứng lên, nói một câu: “Ok, tôi rất vui lòng.”

Ellen ngượng ngùng gật đầu.

Đường Khả Hinh liền đi vào phòng bếp, nhìn anh, hỏi: “Cần tôi giúp cái gì sao?”

Ellen cầm một cái tạp dề, đến ở trước mặt của Đường Khả Hinh, dịu dàng đeo vào cho cô, sau đó đôi tay hết sức dịu dàng nắm chặt bả vai của cô, xoay người của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh ngạc nhiên xoay người, cảm thấy ngón tay Ellen hết sức dịu dàng hoạt động bên hông của mình, thắt dây cho mình, cô sững sờ, nhớ tới người ấy cũng từng buộc tạp dề cho mình như vậy, thật dịu dàng, nhất là ánh mắt kia. . . . . .

Thân thể bị mạnh mẽ xoay lại!

Cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Ellen.

Hai mắt Ellen hết sức hấp dẫn dịu dàng đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh mẽ, nhìn Đường Khả Hinh, giống như có ma lực hấp dẫn cô thật sâu, thậm chí chọc thẳng và tim cô.

Đường Khả Hinh nhìn trong tròng mắt anh giống như biến thành màu xanh đen, có bóng dáng nho nhỏ của mình, cả người cô lập tức sửng sốt, giống như bị màu xanh này hấp dẫn thật sâu, không thể dời tầm mắt. . . . . .

Ellen không nói gì thêm, mà mỉm cười xoay người, người đàn ông đẹp trai vốn mới vừa hơn 20 tuổi, lúc này ánh mắt giống như người đã đối mặt thức ăn ngon ngàn vạn năm, nhanh chóng xoay người, xắn ống tay áo, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy thịt bò, còn có cá mú, sò biển, anh lập tức lấy ra một con cá mú đen, cắt thành miếng, đặt vào lò nướng, nướng cá vàng ươm giòn tan . . . . . .

Có rất ít người làm cá như vậy, Đường Khả Hinh nhìn anh, đang ngạc nhiên cũng đã thấy sắc mặt của Ellen chăm chú, hai mắt giống như chứa đựng năng lượng vô hạn, cầm tỏi, rau húng tây, bạc hà, rau mùi tây, nấu với cà chua, một loại mùi vị rất đặc biệt, dần dần xông lên, làm cho ánh mắt người ta không khỏi sáng lên. . . . . .

Ellen im lặng không lên tiếng, tưới nước cà chua lên từng miếng cá, chất lỏng đỏ tươi hợp với miếng cá vàng ươm làm cho người ta lập tức nuốt nước miếng, anh vừa nhẹ nhàng dội nước gia vị lên, vừa quay đầu dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn đĩa cá, nuốt nước miếng.

Ellen khẽ mỉm cười, nhanh chóng đốt lửa, một cái nồi đất sạch sẽ, rót Riesling, rau húng tây, nghệ tây, cắt vài lát vỏ chanh, rót vào một chút ít bơ, sau khi đun sôi, đem sò biển rửa sạch, tách bỏ một nửa bỏ, đổ sò biển còn một nửa thịt và vỏ vào trong nồi nước nóng hổi, đợi sau khi đun sôi hoàn toàn, mới căn dặn Đường Khả Hinh đi ra ngoài lấy bơ cuộn, thả vào trong súp, lại cắt ô liu đen thành miếng, bỏ vào trong súp sôi ùn ục, mùi vị có một không hai!

Rốt cuộc một mùi vị nồng đậm bên trong phòng bếp bay lên.

Ánh mắt Ellen chăm chú biến thành sắc bén, đem hạt thông thả vào lò nướng150 độ, nướng thành màu vàng nâu, lại đem mực ống bỏ vào trong chảo, cùng ớt khô, tỏi, rau húng tây, hạt tiêu đen, đun sôi một lúc, lấy mực ống ra để nguội, thái sợi, đem rau thơm, cần tây, rau thơm thân trắng, tỏi. . . . . . Chế biến thành sốt màu xanh, tưới lên mực ống, cuối cùng rắc lên hạt thông màu vàng nâu, món ăn này giống như mang theo cám dỗ trí mạng xuất hiện tại trên bàn ăn phòng ăn, Bruce và Niky nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ellen, người đàn ông này giống như chưa có đi vào phòng bếp, chỉ nhè nhẹ cuốn ống tay áo lên, không có một giọt nước dính ở trên người anh, giống như một người đàn ông gia đình, nấu một món ăn ngon đơn giản mà thôi.

Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa không kịp chờ đợi cầm nĩa, ghim một lát cá mực ăn, nhất thời cảm giác bình thường chỉ là mùi vị cá mực nướng đơn giản, trải qua chế biến, giống như một võ sĩ, lúc này trở thành một vị vua, mùi vị rất phức tạp, mùi vị khác thường làm người ta vui vẻ, cô đột nhiên rất cảm động kêu lên: “Tôi muốn chính là mùi vị này! ! Món ăn của nhà hàng tây các nơi, cơ bản đều giống nhau, nhưng tôi muốn món ăn đặc biệt, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt người khác! ! Những món ăn này đều là món Mexico, sau khi món ăn được cải tiến, thưởng thức tâm trạng sẽ thoải mái, thậm chí mang theo một chút phong tình! !”

Cô khiếp sợ nhìn Ellen, bật cười kêu to: “Anh quá lợi hại ! !”

Hai mắt Ellen chỉ hiện lên nụ cười có chút dịu dàng.

Mấy ngày nay, Bruce và Niky hai người này nếm món tây đến muốn phát điên, bây giờ có món mới mẻ, đặc biệt là rau cải, đặc biệt là món Âu, nhìn rất them ăm, thậm chí bọn họ cũng chú ý tới, ba món ăn này nhìn như không liên quan nhau, dùng gia vị cũng cơ bản giống nhau, nhưng thưởng thức món ăn khác nhau thì cảm giác vẫn không biến mất! Thật sự làm người ta hết sức hết sức vui vẻ ! !

Ellen đứng ở một bên, nhìn mọi người, bao gồm Mick đều ăn thật vui vẻ, cầm nĩa ăn cá, ăn miệng dính đầy tương đỏ, anh hé miệng mỉm cười.

Đường Khả Hinh vừa ăn cá mực, vừa nhìn Ellen, có chút vui vẻ hỏi: “Anh có thật tính toán ở phòng ăn chúng tôi làm việc hay không?”

Ellen dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, đôi tay đâm khẽ túi quần, đẹp trai dịu dàng cười gật đầu, nói: “Yes!”

Giương mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, duỗi tay về phía anh, nói: “Cám ơn anh! Hoan nghênh anh gia nhập phòng ăn Bách Hợp !”

Ellen vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, cũng vui vẻ mỉm cười.

Đường Khả Hinh kích động nhìn Ellen, suy nghĩ rốt cuộc cũng có đầu bếp, nhà hàng này rốt cuộc có thể khai trương, nghĩ tới đây, cô càng thêm kích động nhìn bên ngoài phòng ăn, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoa anh đào bay đầy trời.

Cha, cha nói đúng, con đường đi về phía thành công là không thể so đo thời gian, khi chúng ta bỏ ra quên mình, bỏ ra tất cả, thật sẽ có báo đáp ! !

Đúng vậy, khi chúng ta quên mình, bỏ ra tất cả đều sẽ có báo đáp, cô gái này ở nước Anh đã trải qua khó khăn tất cả người thường không thể gặp phải, lại dùng lấy trái tim vô cùng kiên định đi tới hôm nay, từ xây dựng lại, rồi đến rực rỡ hẳn lên, không chỉ tẩy rửa phòng ăn này, còn có tư tưởng và linh hồn của mình.

phòng ăn Bách Hợp chọn khai trương vào ngày chủ nhật tuần này, trong khoảng gian này này Đường Khả Hinh sửa chữa phòng ăn, mỗi ngày đều học quản lý kinh doanh phòng ăn, còn gọi điện thoại cho Mạn Hồng hướng dẫn kinh doanh phòng ăn như thế nào, cho nên trước khi khai trương nhà hàng, cô chỉ có một mình dùng năng lực không phải của người, ôm đồm mua, ghi nợ, kế toán, còn có các loại công việc nhân viên phục vụ, tiếng anh cũng nhanh chóng tiến bộ.

Trong quá trình Ellen cũng đưa tới một người trợ lý, còn đưa ý kiến, tuyển thêm hai sinh viên làm việc thời vụ, Gordon và Sophie, vào tối thứ sáu, Hoàn Á mua hàng đưa tới mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi kiểm kê, Niky làm theo Khả Hinh căn dặn, đặt tất cả nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, thậm chí cô kinh ngạc phát hiện, còn có kem bảy màu mới đưa vào tủ lạnh, mắt to của cô sáng lên, muốn đưa ngón tay đen kịt vào quẹt . . . . .

“Chát ! !” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cố làm ra vẻ nghiêm túc, lạnh lùng nhìn cô.

Niky như ủy khuất cất vào tủ lạnh xong, lầu bầu xoay người đi ra ngoài.

Ellen đứng ở khu điểm tâm ngọt trong phòng bếp, đem một phần pho mát, quết lên quả táo, dâu tây, việt quất, thậm chí thêm một chút Bạc Hà, cầm muỗng, xoay người thật dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, khẽ mỉm cười, cầm muỗng, múc lên một chút trái cây trải pho mát và việt quất, đưa vào miệng, nhất thời cảm giác mềm mại ướt át của pho mát trượt vào đầu lưỡi, giống như dây dưa triền mien với đầu lưỡi, việt quất ướt át và chua chua, như đầu lưỡi tình nhân đang ngượng ngùng trêu đùa. . . . . . Cô sững sờ, hai mắt lộ ra ánh sáng mê ly, giống như cảm thấy một người đàn ông đưa đôi tay dịu dàng ôm nhẹ bên hông của mình, cúi xuống hôn trên môi nồng tình mật ý, thậm chí mút lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng ngậm, liếm. . . . . .

Ellen bưng cái đĩa tròn, hai mắt phát ra ánh sang nồng đậm, vẻ mặt lộ ra mập mờ nhìn cô, mới vừa muốn cất bước, lại nghe được ngoài cửa có người gọi Khả Hinh . . . . . .

“Vâng•” Đường Khả Hinh chợt từ trong món bánh ngọt bừng tỉnh, có chút mờ mịt nhìn Niky một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài vừa ngạc nhiên vỗ đầu của mình suy nghĩ, mới vừa xảy ra chuyện gì? Điên à? Tại sao lại xuất hiện ảo giác?

Ellen đứng ở bên trong phòng bếp, nhìn Khả Hinh lúc đi khỏi, ngây ngốc vỗ đầu của mình, anh đột nhiên ngượng ngùng mỉm cười, xoay người, để đĩa xuống, nhìn pho mát thiếu một chút, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh đi ra ngoài, nhìn Bruce dẫn mọi người cùng nhau mặc đồng phục Hoàn Cầu mới vừa đưa đến, đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, còn có váy ngắn nữ, thậm chí ngay cả bảng tên đều có, cô kiểm tra từng món, rốt cuộc hiểu rõ Trần Mạn Hồng luôn thích cầm roi, ở trước mặt nhân viên nhìn khắp nơi, nghiêm túc kiểm tra, còn có vô cùng cẩn thận và không yên lòng, thậm chí trong đáy lòng còn che giấu ngượng ngùng và biểu đạt quan tâm.

Cô dừng ở trước mặt của Bruce, nhìn ông già này vẫn cùng với mình đi tới bây giờ, mái tóc ngắn màu trắng tao nhã, mặc đồng phục màu đen, mặt mày hồng hào, khuôn mặt cao hứng nhìn mình, hai mắt cô cũng đỏ bừng mỉm cười, đối với Niky, còn có sinh viên người anh mới nhận tới, Gordon và Sophie khẽ mỉm cười, nói: “Các vị cực khổ! ! Ngày mai, xin cố gắng lên! !”

“Ok! ! !” Mọi người cùng nhau giơ tay, giương mặt nở nụ cười.

Đường Khả Hinh cũng cười, cảm thán ngẩng đầu lên, nhìn cả phòng ăn, vô cùng mong đợi ngày mai! !

Buổi tối hôm đó, Đường Khả Hinh vẫn như bình thường, giống như cha ngày trước, im lặng phụ trách kiểm tra phòng bếp một lần, dùng ngón tay nhẹ quét mặt bàn, lại ngẩng đầu, nhìn chén đĩa trong tủ thủy tinh trong suốt, cùng dao nĩa, thậm chí kiểm tra bên trong hầm chứa đá, có trở nên xấu hay không, hài lòng mỉm cười, đi phòng ăn, kiểm tra thiết bị phòng cháy, tình huống bài biện bàn ăn, lại vào phòng của Niky, đi vào hầm dưới long đất. . . . . .

Hầm đất vẫn ẩm ướt, thỉnh thoảng truyền tới tiếng nước nhỏ giọt, âm thanh này giống như âm thanh bên bờ sông Cambridge.

Hơi lạnh.

Đường Khả Hinh nhẹ ôm hai vai, từng bước từng bước đạp hầm đất, nghe tiếng nước nhỏ giọt quen thuộc, tiếp tục đi về phía trước, lập tức trong đường hầm sâu thẳm truyền đến âm thanh giống như tiếng giết chóc chiến trường lịch sử. . . . . .

Cô sững sờ, dừng bước lại, đứng ở trong đường hầm nhỏ hẹp, khẽ trợn hai mắt, theo bản năng lắng nghe âm thanh xung quanh truyền tới, cho rằng mình nghe lầm!

Lập tức, chợt giống như thiên quân vạn mã ùng ùng kéo tới, thậm chí nghe được vô số âm thanh người cầm kiếm giết choc ! !

“Ai? Tại sao có thể như vậy?” Đường Khả Hinh ôm chặt áo choàng, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn khắp xung quanh, kinh hoảng quát to một tiếng: “Ai . . . . . . ”

Két . . . . . .. . . . . .  một tiếng mở cửa kinh khủng truyền đến.

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, run rẩy hai mắt trợn to, thấy cánh cửa cổ xưa bên cạnh hầm rượu, theo tiếng vang đáng sợ chậm rãi mở ra, một đàn ông mặc chiến y màu trắng cổ xưa, giống như quỷ mỵ chậm rãi xuất hiện tại cạnh cửa, khuôn mặt tôn quý như hoàng tử, hai mắt màu nâu sậm, ánh nhìn giống như xuyên thấu linh hồn người, đội mũ tướng quân lông chim thật dài, tóc quăn dài màu vàng kim rũ xuống, nhìn mình, vươn tay giống như ngàn vạn năm, thâm tình gọi nhỏ: “Jenny . . . . . .”

Cảm giác lạnh run! !

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn ánh mắt màu nâu sậm của người đàn ông kia, cuối cùng biến thành màu xanh dương thú tính, giống như hai âm  hồn bó đòi mạng, đang muốn hút linh hồn của mình, đầu của cô lập tức tê rần, trước mặt bỗng tối sầm, cả người hoảng sợ đến té xỉu ở trên đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK