Chương 520: ÔNG CHẤP NHẬN
Một tiếng kêu gào truyền đến.
Người đàn ông bị đập đầu, ngồi tại chỗ, vẻ mặt lộ ra khổ sở, để cho đồng nghiệp của mình, bôi thuốc cầm máu cho mình, bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, Bruce xin lỗi nhìn anh ta, cũng vội giúp thay băng gạc …, Niky càng lộ ra vẻ mặt đồng tình đáng thương, muốn giúp người đàn ông Trung Quốc đẹp trai sửa sang mái tóc ngắn …, nhưng người đàn ông đẹp trai không khách khí đỡ tay của cô, nghiêm nghị nhìn cô.
Niky nhún nhún vai, liền quay đầu lại, nhìn một người khác đáng được đồng tình và đáng thương.
Đường Khả Hinh mặc đồ thể thao màu trắng, trước ngực còn dính vài giọt máu, tóc trên trán xốc xếch rơi xuống, tóc buộc lên, phân tán rũ xuống một bên, hình tượng nhếch nhác, hết sức bất đắc dĩ đứng ở trước quầy bar, cúi đầu, mặt không dám nhìn màn hình Laptop mở ra, biết bên trong đều là nhân vật lớn nhất của Hoàn Cầu, nhưng thỉnh thoảng vén vén tóc trước trán, xoa lỗ mũi một chút, chỉ sợ có giọt máu mới nhỏ xuống. . . . . .
Trong màn hình các “Nguyên thủ” và Ban Giám khảo cùng nhau im lặng, ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ trong màn hình, vóc người nhỏ thấp, hình tượng thật sự khó coi, không có một chút sang chói của hang xóm, sợ hãi rụt rè đứng ở ống kính trước, lo sợ, run rẩy nắm ngón tay út của mình, đây chính là chuyên gia hầu rượu, ở trong 48 giờ ngắn ngủn, làm cho một phòng ăn cũ nát hơn mười năm rực rỡ hẳn lên?
Bình thường chuyên gia hầu rượu có thể lọt vào tổ tranh tài, đều là chuyên gia hầu rượu gần như đỉnh cấp thế giới, bọn họ không chỉ có tài nghệ thưởng thức rượu đỏ cao siêu, càng là người thay mặt ngôn ngữ thời thượng, phải biết thức ăn ngon giống như trào lưu thời trang, mỗi ngày mở rộng bước phát triển mới, linh hồn và tư tưởng của bọn họ đều thuộc về người sáng tạo nghệ thuật, thậm chí, đem lấy chính mình sang tân ở dưới thức ăn ngon cùng rượu ngon, tạo thành tác phẩm nghệ thuật, cho nên hình tượng của chuyên gia hầu rượu luôn luôn đẳng cấp nhất, hầu hạ là khách hàng tôn quý nhất, phần lớn bọn họ đều là phần tử tinh anh, thưởng thức hạng nhất.
Nhìn lại Đường Khả Hinh. . . . . . Bộ dáng của cô . . . . . .
Mọi người không nói nên lời.
Tưởng Vĩ Quốc càng thêm cảm giác ghét bỏ nhìn cô, lắc đầu một cái.
Vẻ mặt Vitas cũng bất đắc dĩ đau lòng nhìn học trò nhỏ vài ngày không gặp, đứng ở ống kính trước, bộ dáng sợ hãi, khẽ thở dài.
Hai mắt hiền hòa của Trang Tĩnh Vũ lộ ra một chút trầm tư và thâm thúy, nhìn cô gái nhỏ nhắn trong màn hình lớn, chậm rãi ra lệnh: “Điều chỉnh ống kính gần một chút.”
Thư ký nghe vậy, ngón tay lập tức ở trên bàn phím máy vi tính nhanh chóng di động.
Trang Tĩnh Vũ ghé càng gần màn hình lớn, nhìn cô gái trước mặt đang cúi đầu, tóc rối bời, buông nhẹ xuống dưới, thỉnh thoảng vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu giữa lỗ mũi, sau một lúc sợ hãi, rốt cuộc không nhịn được lòng tò mò hơi ngẩng đầu lên, mắt to linh động liếc nhìn ống kính một cái, lại vội vàng cúi đầu, ông nhìn ống kính trầm ngâm một một lúc, trên mặt căng thẳng im lặng, đột nhiên hiện ra nụ cười thân thiết.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn ông.
Đường Khả Hinh giống như cảm nhận được nụ cười thân thiện trong màn hình máy vi tính, liền không nhịn được tò mò ngẩng đầu lên, nhìn ngay chính giữa màn hình máy vi tính, vị trí bên trái, một ông chú mặc tây trang màu trắng, nhìn hết sức nho nhã tôn quý, bảo dưỡng quá tốt làm cho ông nhìn hết sức trẻ tuổi, giống như thời gian và tang thương ở trên mặt ông chỉ tăng thêm sức hấp dẫn, lập tức có cảm giác thật thân thiết, trong lòng không khỏi ấm lên.
“Cô gái nhỏ.” Trang Tĩnh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nhỏ trong màn hình, hiền hòa thân thiết cười hỏi: “Gian phòng ăn này là một cô dọn dẹp sạch sẽ sao?”
“Vâng . . . . . A. . . . . . Không phải. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng trả lời, nhớ tới, ông chính là cha của Trang Hạo Nhiên, trong lòng không nhịn được căng thẳng.
Trang Tĩnh Vũ lấy mắt kính xuống, đặt nhẹ ở trên tài liệu, lại ngẩng đầu lên, nghi ngờ cười nói: “Đến cùng có phải hay không?”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tĩnh Vũ, cẩn thận, thấp thỏm giơ tay chỉ Niky và Bruce cùng Mick, nói: “Là chúng tôi cùng nhau tu sửa.”
Ống kính lập tức chuyển đến Bruce thân hình mập mạp đã hơn 50 tuổi, cùng Niky vẻ mặt im lặng, còn có một đứa bé trai bảy tuổi chưa bao giờ biết nói chuyện.
Trang Tĩnh Vũ nhìn ba người im lặng, hai mắt không nhịn được lộ ra dịu dàng, mỉm cười hỏi Đường Khả Hinh: “Vất vả không ?”
Đường Khả Hinh đứng ở trước ống kính, mới vừa rồi còn mờ mịt lo sợ, được hỏi han ấm áp, hai mắt của cô lập tức ửng đỏ, lại cố gắng đè nén chua xót trong lòng, cúi đầu, không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ lặng yên nhìn cô gái này, lại mỉm cười hỏi: “Tại sao không nói chuyện? Là quá mệt mỏi, cho nên ghé ở trên bàn ngủ? Hay là thế nào?”
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, hai mắt hiện lên một chút dịu dàng, nhưng tiếp tục im lặng.
Người trong đại sảnh im lặng nhìn cô, Vitas càng đau lòng nhìn đệ tử, nhớ tới mình cho cô khảo nghiệm, trong lòng cứng rắn nhiều năm, không khỏi mềm nhũn.
“Không muốn nói chuyện với chú một chút sao?” Trang Tĩnh Vũ nhìn cô gái nhỏ này, lại nhẹ nhàng hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh hiện lệ, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nghẹn ngào yếu ớt mở miệng: “Tôi một mình đi tới nước Anh, không biết nói tiếng anh, đi tới đâu cũng là hoàn cảnh xa lạ, cho đến khi đi tới Cambridge, ngẩng đầu lên thấy phòng ăn suy tàn này, tôi cũng không nói được gì, cho dù trong tim còn một hơi thở, cùng các đồng nghiệp dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn này, mới nhớ tới lời của Thầy giáo từng nói, ngôn ngữ của rượu đỏ là không tiếng động. . . . . . Điều này không chỉ thể hiện ở rượu đỏ, còn thể hiện ở trong sinh hoạt, nếu thật sự quyết định muốn làm chuyện gì, cũng phải xử lý trước một chút suy nghĩ dư thừa, hư vinh dư thừa, lời nói dư thừa. . . . . .”
Hai mắt Vitas hiện lên dịu dàng và thương yêu nhìn cô gái này.
Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, hai mắt cũng nhẹ nhàng hiện ánh sáng dịu dàng, mỉm cười gật đầu, nói: “Tư tưởng nho giáo của người Trung Quốc, thật sự là hướng nội, nhất là ít nói, làm nhiều, gần đây trong công việc rất được dùng. Nhưng chú muốn nói với cháu, thế giới này tin tức càng ngày càng phát triển, khoảng cách giữa người và người càng ngày càng nhỏ, chúng ta ở thời đại tốt nhất, phải thể hiện bản thân mình thích hợp, giới thiệu về mình, thậm chí biết lợi dụng thời cơ, đưa ra yêu cầu với thời đại này, đây mới là biểu hiện một đứa bé dũng cảm.”
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ, ông chú mang cho mình quá nhiều ấm áp.
Trang Tĩnh Vũ hơi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng hỏi: “Nói cho chú biết, chưa ngủ bao lâu rồi?”
Đường Khả Hinh nghe lời này, sững sờ, vội vàng yếu ớt trả lời. . . . . “Hai ngày hai đêm. . . . .”
“Luôn làm việc?” Trang Tĩnh Vũ nghe ậy, có đau lòng hỏi.
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng trả lời.
Trang Tĩnh Vũ nghe, mỉm cười gật đầu, nhìn bóng dáng nhỏ gầy, cảm thán nói: “Đúng vậy, hai ngày hai đêm không ngủ, không cần nói, nhất định rất vất vả, thậm chí phải cắn răng chịu đựng tất cả, nổi khổ ly hương, là nổi khổ người thường không thể hiểu, bởi vì sao muốn một mình gánh vác, cái gì cũng muốn một mình chịu đựng. Mặc dù chú rất ưa thích biểu hiện của cháu, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc tranh tài, tất cả đối thủ của cháu đều tạo ra thành tích kinh người, mặc dù cháu sửa sang lại phòng ăn quản lý gọn gàng ngăn nắp, nhưng theo quy chế cuộc tranh tài, cháu sẽ phải rút lui khỏi cuộc thi đấu này.”
Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, trái tim run lên, nhìn ông chú này, hai mắt lập tức nổi lệ nói: “Cái gì? Rút lui khỏi cuộc tranh tài? Nhưng bây giờ tôi mới bắt đầu !”
Hai mắt Vitas ngưng tụ, lặng lẽ đợi thời cơ, chỉ im lặng!
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn cô, nói: “Mặc kệ như thế nào, đây là quy chế cuộc tranh tài! cuộc tranh tài của chúng tôi không thể bởi vì một mình cô mà phá hư quy củ!”
“Thế nhưng công việc cũng quan trọng mà!” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nghẹn ngào nhìn Tưởng Vĩ Quốc, không e ngại nữa, chỉ nhìn từng người trong màn hình, mất hồn kinh hoảng khổ sở nói: “Lúc tôi mới vừa đến, phòng ăn này vẫn ở trong tình trạng hỗn loạn, khắp nơi hiện đầy bụi bậm, nóc nhà còn rỉ nước, tôi dọn dẹp từng thứ, không ăn, không uống, không ngủ, buổi tối còn phải sửa nóc nhà, thậm chí lúc biết mọi người muốn đến khảo sát phòng ăn, tối hôm qua chúng tôi cùng nhau lau rượu đỏ, lau đến nửa đêm, Mick mới mấy tuổi cũng cùng phụ giúp! ! Chúng tôi đều rất vui vẻ nghênh đón mọi người đến! ! Trước khi tôi ngủ, tôi còn cầm kim may vá khăn trải bàn! Lòng tin của tôi tìm trở về từng chút từng chút! Nhưng bây giờ mọi người nói cho tôi biết, tôi phải rút lui cuộc tranh tài?”
Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc ngưng tụ, nhìn cô nghiêm túc nói: “Mới vừa nói lời dư thừa kiểu cách!”
“Nhưng Chủ tịch Trang nói thể hiện bản thân mình thích hợp, là chuyện đương nhiên!” Đường Khả Hinh lập tức linh hoạt nhìn Tưởng Vĩ Quốc, hai mắt rưng rưng khẩn cầu nói: “Nếu như muốn tôi rút lui khỏi cuộc tranh tài, phòng ăn này làm thế nào? Lại để cho nó phủ tro bụi sao?”
Vitas và Laurence đồng thời vui mừng ngẩng đầu lên nhìn cô!
Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ cũng đầy hiền hòa khen ngợi, nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô gái này, lại chậm rãi nói: “Nếu như cháu rút lui khỏi cuộc tranh tài, thật sự nó sẽ lại bị thời gian chôn vùi. . . . . .”
“Không được! !” Đường Khả Hinh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên ánh sáng kiên định, cắn răng nghẹn ngào nói: “Tôi vất vả tẩy rửa nó sạch sẽ, không phải là vì cuộc tranh tài trong mắt mọi người, mà bởi vì đây là một nhà hàng, nó còn có điêu khắc rất đẹp, bàn ăn rất nghệ thuật, giá rượu gỗ mun hấp dẫn, thậm chí tôi có thể nghĩ đến, có một ngày, khách hàng mệt mỏi, ngồi ở trên ghế dựa của tôi, nhìn phong cảnh đầy xuân sắc phía ngoài cửa sổ, đây là một nơi hấp dẫn, đây cũng là một phòng ăn hấp dẫn! Nó phải là một trong những nhà hàng xinh đẹp ở Cambridge, phong cảnh hữu tình! Tôi không thể rút khỏi cuộc tranh tài! ! Tôi tuyệt đối không!”
Hai mắt Vitas căng thẳng, nhìn học trò.
Trang Tĩnh Vũ ngưng mặt nhìn cô gái này, sức tiếp thu rất nhanh, khẽ kinh ngạc.
“Tốt!” Tưởng Vĩ Quốc nghe được cô nói như vậy, liền ngưng mặt nói lên vấn đề khó khăn: “Hôm nay là ngày cuối cùng cuộc tranh tài, cô muốn tiến vào thứ tám, giao nộp đơn rượu đỏ hơn hai trăm ngàn trở lên so với số chín! Tôi sẽ để cho cô qua! Nếu như không được, cô nhất định phải theo quy chế, rút lui khỏi cuộc tranh tài!”
Vitas lập tức ngưng mặt, tức giận từ từ nhìn Tưởng Vĩ Quốc.
Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Tưởng Vĩ Quốc.
“Hai trăm ngàn?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn ông ta, nghẹn ngào nói: “Trong một ngày, tôi làm sao có thể lập nên đơn rượu đỏ hai trăm ngàn?”
“Cô có thể tiến vào số tám cuộc tranh tài, đây vốn chính là kỳ tích, nếu như hôm nay cô không thể lập nên kỳ tích, tại sao chúng tôi còn phải mở cửa cho cô! ? Thậm chí loại người như cô, căn bản cũng không xứng đáng xuất hiện trong màn hình!” Tưởng Vĩ Quốc không chút lưu tình, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén nói.
Đường Khả Hinh khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc, quả thật không thể tin được, ông ta đường đường chủ tịch Hoàn Cầu, lại nói lời như thế?
Ngay sau đó Vitas tức giận muốn đứng lên, Trang Tĩnh Vũ hơi giơ tay, đè xuống cảm xúc của ông, lại nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy phát ra một chút ánh sáng trí tuệ, trầm giọng nói: “Cháu gái, theo quy chế cuộc tranh tài, cháu thật sự phải rút lui khỏi cuộc tranh tài!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên, cắn chặt răng, tức giận nói: “Không được! ! Tôi không thể trả lại!”
“Cô gái nhỏ, vì chú nhìn thấy cháu nhiệt tình đối với phòng ăn, sẽ cho cháu một cơ hội, chỉ cần trong hôm nay, cháu có thể lập nên đơn rượu đỏ năm mươi ngàn, chú bảo vệ cho cháu bước vào cuộc tranh tài. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt bén nhọn của người lãnh đạo.
Mọi người không dám lên tiếng, Tưởng Vĩ Quốc cũng hơi híp mắt, không vui nhìn ông.
Đường Khả Hinh đứng ở trước ống kính, nắm chặt quả đấm, nhớ tới câu nói của Tưởng Vĩ Quốc: thậm chí loại người như cô, căn bản cũng không xứng đáng xuất hiện trong màn hình! Đau xé lòng để cho hai mắt cô tràn đầy nước mắt, đang uất ức, bất lực, khổ sở ngẩng đầu, mới vừa muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt hiền hòa thương yêu của Trang Tĩnh Vũ, hai mắt của cô nhanh chóng chợt lóe, bởi vì rõ rang lòng tự trọng bị đánh nát, tức giận, lập tức nổi lên dũng khí khiêu chiến, ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ, cắn răng hỏi: “Chủ tịch Trang, số một sáng lập đơn rượu đỏ là bao nhiêu?”
Mọi người nghi ngờ nhìn cô.
Vitas cũng hơi lộ ra ngạc nhiên nhìn họ trò.
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “370 ngàn!”
“Nếu như tôi đạt số một, tôi có thể được gì?” Đường Khả Hinh mạnh mẽ hỏi!
Trang Tĩnh Vũ ngưng mặt nhìn cô gái nhỏ này, một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Theo như quy chế cuộc tranh tài, tuyển thủ hạng nhất, ngoại trừ có thể tiến vào cuộc thi, còn có thể đi thăm trang trại nho các nước trên thế giới, trong lúc tranh tài, còn có có tư cách tham gia bữa tiệc rượu đỏ đỉnh cấp.”
“Những thứ này tôi đều không cần!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
“Vậy cháu muốn cái gì?” Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn nâng cao âm thanh, mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh lập tức ngửa mặt, dũng cảm nói: “Tôi muốn một đầu bếp! ! Muốn một đầu bếp ưu tú nhất!”.
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ ngưng tụ, nhìn cô gái này từ lúc đầu sợ hãi đến lúc này, hai mắt sáng lên, vẻ mặt lộ ra kiên cường dũng cảm, ông mỉm cười gật đầu, nói: “Tốt! ! Nếu như cháu có thể đạt được hạng nhất, chú sẽ cấp cho cháu đầu bếp ưu tú nhất của Hoàn Á.”
“Nếu như đầu kia bếp, tôi không hài lòng thì sao?” Đường Khả Hinh nhìn ông, hỏi nhanh.
“Hoàn Á của chú trải rộng khắp Châu Âu, đầu bếp cao cấp nhất, tùy cháu chọn!” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói.
Vitas cùng mọi người kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, đang suy nghĩ rốt cuộc cô có biện pháp gì, trong một ngày, có thể tạo ra kì tích 370 ngàn.
“Vậy ngài chờ tôi năm phút! ! Tôi lập tức mang đơn rượu đỏ cho ngài!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, đi tới gian phòng nhỏ của Niky, phịch một tiếng, mở cửa, biến mất! !
Tất cả mọi người im lặng, đang suy nghĩ rốt cuộc cô có biện pháp gì có thể lập nên đơn rượu đỏ kinh người này?
Tưởng Vĩ Quốc tuyệt đối cũng không tin, ngồi tại chỗ, ngưng mặt nhìn tới trước.
Đường Khả Hinh nhanh chóng chạy xuống hầm dưới long đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lay động nước mắt chạy qua hành lang ướt đẫm, phịch một tiếng, mở cửa chính hầm rượu, không nói hai lời, liền từ bên trong giá rượu, lấy ra một chai Laffey năm 1982, lại cầm chai rượu đỏ, vọt vào kho rượu đi lên cầu thang thật nhanh. . . . . .
Một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Bruce và Niky đang nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh thì cô đã lạnh lùng cầm chai Laffey quý giá, đi tới trước màn hình, nhìn Trang Tĩnh Vũ, hai mắt chợt tỏa sáng, giơ đầu chai rượu về phía ông, dùng một loại âm điệu không chậm không chậm, giống như tình thương của mẹ, dịu dàng nói: “Laffey năm 1982 vẫn là rượu Laffey thần thoại, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật của người đời, năm đó nghe nói là năm đương thời tốt đẹp nhất trên thế giới, gió sương mưa tuyết, giống như tiếp nhận sứ mạng, phục vụ cho loại rượu trân quý này. Từ nhỏ, tôi đã bắt đầu học tập thức ăn ngon, học tập rượu đỏ, cuối cùng tôi có thể ở trước thức ăn ngon và rượu ngon, học được một loại cung kính và sùng bái, bởi vì thức ăn dùng để kéo dài sinh mạng, rượu ngon dùng để làm cho tâm hồn chúng ta lãng mạn, trong đó lộ ra một loại tình cảm thật sâu. Loại tình cảm này, không có vụ lợi, chỉ dâng hiến, có mồ hôi vất vả cần cù, có tâm hồn tốt đẹp. . . . . .Thật sao? Chủ tịch Trang. . . . . .”
Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn cô một lúc lâu, trên gương mặt trầm ổn hơi hiện lên nụ cười, khẽ gật đầu.
“Tốt!” Đường Khả Hinh lạnh lùng ngẩng đầu, lại giơ chai rượu đỏ lên, cố lấy dũng cảm, hai tròng mắt rưng rưng nhìn ông, nói: “Chai rượu đỏ này rất quý giá, vào năm 1982, gió sương mưa tuyết, thợ nấu rượu ôm ấp tình cảm vô giá bảo vệ rượu đỏ, muốn tặng cho người có tấm lòng nhất, ấm áp nhất trên thế giới này, người lãnh đạo giỏi nhất có thể kích thích trí tuệ của người khác và quý trọng nhân tài trong tay! ! Chủ tịch Trang. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng ấm áp nhìn Trang Tĩnh Vũ, đột nhiên ánh mắt lộ ra vô lực cần giúp đỡ và uất ức, còn có một chút cung kính, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn đem chai rượu đỏ này, đưa cho Thầy giáo của tôi, tức là Vitas tiên sinh. . . . . . Nếu như ngài tán thành lời của tôi mới vừa rồi, thông cảm một chút cảm xúc, chấp nhận làm người khách đầu tiên ở phòng ăn Bách Hợp của tôi sao?”
Vitas đột nhiên khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh trong màn hình.
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn cô gái kia.
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ sững sờ, nhìn cô gái trong màn hình, rưng rưng nhìn mình, vẻ mặt lộ ra kiên cường không khuất phục.
“Chủ tịch. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nắm chặt chai rượu trong tay, nhìn Trang Tĩnh Vũ, nghẹn ngào khẩn cầu khóc nói: “Nếu như. . . . . . Ngài cảm thông một chút tình cảm, chấp nhận làm người khách đầu tiên phòng ăn Bách Hợp của tôi sao? Chấp nhận mua chai rượu đỏ này, chia sẻ với Thầy giáo của tôi, tốt nhất, giỏi nhất trên thế giới sao? Thật ra tối hôm qua, tôi đột nhiên nhớ tới, lúc ban ngày tôi gọi điện thoại cho ông ấy, thời gian như vậy, chính là buổi tối Trung quốc, ông ấy nên nghỉ ngơi, nhưng ông ấy không có. . . . . . Điện thoại vừa nối máy, ông ấy nhận ngay, ở trên bàn làm việc, ông ấy giống như tôi, cũng không có nghỉ ngơi, không yên lòng, vẫn luôn chờ đợi điện thoại của tôi . . . . . Ông ấy đang chờ điện thoại của tôi . . . . . Ông ấy lo lắng cho tôi . . . . .”
Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, nhớ tới thầy giáo thương yêu, không nhịn được cúi đầu, lặng lẽ nức nở, rơi lệ.
Vitas ngồi tại chỗ, trên gương mặt quen lạnh lùng hơi lộ ra mất tự nhiên, cúi xuống, hai mắt lại lộ ra một chút đau lòng và cảm động.
Hai mắt Laurence hiện nước mắt, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười gật đầu.
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ cũng lộ ra khen ngợi và cảm động, nhìn cô gái nhỏ trong màn hình, mỉm cười gật đầu, nói: “Tốt. . . . . . Chú làm người khách đầu tiên phòng ăn Bách Hợp của cháu!”
Đường Khả Hinh giống như được cứu, lập tức nhìn ông, nước mắt chảy xuống.
“Nhưng . . . . .” Trang Tĩnh Vũ cầm bút máy lên, hơi chỉ chai rượu đỏ trong tay cô, mỉm cười hỏi: “Trong phòng ăn của cháu, chai rượu đỏ này giá bao nhiêu?”
Đường Khả Hinh vừa nghe, vẻ mặt lộ ra không sợ và khẳng định, dũng cảm kiên trì nói: “370.001 đồng ! ! !”