Chương 981: NGƯỜI HUẤN LUYỆN THÚ
Gió bắt đầu hơi lớn, sóng biển vẫn tuôn trào!
Trong mặt cỏ truyền đến từng trận tiếng cười trong trẻo.
Đường Khả Hinh vừa kéo cánh tay Tưởng Thiên Lỗi đi về phía trước, vừa trò chuyện vui vẻ với anh, nói một vài chuyện xảy ra ngày hôm nay, chọc cho Tưởng Thiên Lỗi cười hết sức vui vẻ, thỉnh thoảng cất bước đi về phía trước, đi qua đá sỏi vụn mới vừa muốn nhắc nhở cô phải cẩn thận, không ngờ cô đã trật chân, thiếu chút nữa té ngã, anh lập tức thật căng thẳng ôm lấy hông của cô, nói: “Không có sao chứ?”
Đường Khả Hinh vừa cười lắc đầu một cái, vừa đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại tinh nghiẹch chỉ vào anh, trợn to hai mắt nói: “Lần trước anh và tiểu thư nào đó truyền xì căng đan, chính là anh đỡ cô ấy một cái, có đúng không?”
Tưởng Thiên Lỗi hơi giật mình nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhìn anh, nói: “Anh không biết, mỗi nhân viên nữ của khách sạn chúng ta, mỗi ngày đi làm tan việc, lướt máy vi tính, lướt điện thoại di động xem tin tức giải trí, chỉ cần vừa nhìn thấy xì căng đan của anh và Trang Hạo Nhiên cũng vui vẻ đến không chịu nổi! Nhất là anh, bởi vì anh không thường truyền xì căng đan! Cô tiểu thư đó còn hết sức xinh đẹp động lòng người, vô cùng có khí chất, nghe nói cô ấy thầm mến anh đã lâu!”
Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy bất đắc dĩ, bật cười, nhưng lại hết sức để ý và lo lắng, giải thích với cô, nói: “Không thể nào. Anh và cô ấy cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ có duyên gặp mặt một lần, bữa tiệc lần trước bị buộc khiêu vũ với cô ấy một bản. Anh vốn không muốn khiêu vũ với phụ nữ, cho nên bọn họ liền làm lớn chuyện. Bởi vì chuyện này, bọn Tuấn Nam còn cười anh hai ngày!”
Đường Khả Hinh lại cúi đầu bật cười.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng bỏng âm thầm nhìn Đường Khả Hinh, mới có chút căng thẳng nói: “Thật không có! Tuyệt đối không có! Em phải tin tưởng anh.”
Đường Khả Hinh cười vui vẻ một trận, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt anh nghiêm túc như vậy, cô cũng có chút ngượng ngùng, nhìn anh, chậm rãi, dịu dàng cười nói: “Em biết rõ, chỉ nói đùa với anh thôi, nhưng anh cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc tìm cho mình một tâm hồn bầu bạn, đừng cô đơn một mình nữa. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi rất im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng im lặng dịu dàng nhìn anh, giống như ý thức được một chút thâm tình trong tròng mắt anh, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, không nói gì thêm, chỉ hơi cúi đầu, ý muốn xoay người đi khỏi. . . . . .
Một bàn tay nắm nhẹ cổ tay của cô.
Đường Khả Hinh dừng lại, quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn chăm chú nhìn cô, hai mắt nóng bỏng, nhấp nhô vô hạn thâm tình, giống như có muôn ngàn lời muốn nói ra miệng, nhưng bởi vì không muốn cho thêm cô gánh nặng, ngay lập tức chậm rãi thả lỏng tay, đôi tay cắm túi quần, trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì. . . . . .
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn im lặng nhìn anh, biết có một số chuyện vẫn còn cần một chút thời gian, cô quay đầu nhìn bữa tiệc ngoài trời đang ở phía trước, ly rượu Champagne cao hơn một thước, đang phát ra ánh sáng rực rỡ, rừng đóa hoa hồng trắng, ánh sáng dạ minh châu, hết sức mộng ảo, cô cười ngọt ngào một tiếng, quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Được rồi, cám ơn anh đưa em tới đây! Em muốn đi một mình. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra một chút bất đắc dĩ nhìn anh, khẽ mỉm cười, liền chậm rãi xoay người, trong gió biển mãnh liệt đi về phía trước, váy dài bồng bềnh, lộ ra một chút chín chắn và hấp dẫn kể từ sau khi cô từ nước Anh trở về.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, canh chừng bóng lưng cô càng đi càng xa, hai mắt anh lại tràn đầy ánh sáng đau đớn, trong lòng giống như đang độc thoại: Cuộc đời anh đã từng muốn moi trái tim của em, như vậy kiếp này, anh mang trái tim mình trả lại cho em, từ nay về sau, nó đều là của em, tuyệt đối sẽ không cho thêm bất cứ ai! Anh yêu em, Khả Hinh. . . . . . Anh yêu em. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như nghe được tiếng gọi, trong lòng của cô không khỏi có một chút nghẹn thở, hai mắt nhanh chóng di động, nhưng vẫn mang theo một chút lạnh nhạt, giống như quá khứ xoay người, không quay đầu lại, đi về phía trước. . . . . .
Trước ống kính, một mảng tối đen, ánh đèn giống như điểm trắng.
Phòng quan sát trụ sở Khách sạn Á Châu, tất cả nhân viên bảo vệ rối rít ngồi ở trước mỗi máy vi tính, hoạt động ngón tay, cứ mỗi năm phút đồng hồ, liền làm một góc độ xoay tròn, tất cả phương hướng, giám sát toàn bộ tình hình bên trong khách sạn Á Châu, thậm chí hình ảnh chuyển đến một cây dừa, rõ ràng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đỡ Đường Khả Hinh để tránh cô trượt chân, cuối cùng Đường Khả Hinh một mình đi khỏi, đều có thể thấy hết sức rõ ràng ! !
Khương Vĩ phái thuộc hạ tới đây, nghiêm mật giám sát tình hình khách sạn, mà đổi thành một nhóm người giám sát nhiều góc độ, vào ban đêm tính nguy hiểm cao, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Đường Khả Hinh.
Bệnh viện, một căn phòng bí mật khác ! !
Thanh Bình cùng Mỹ Linh lạnh lẽo đứng ở trước mặt y tá bị tóm lên, nhìn cô từng bước từng bước co rúm lui vào bên tường, trên trán sợ hãi tràn đầy mồ hôi, hai mắt nhấp nhô sợ hãi, hơi thở nặng nề cũng dồn dập sợ chết, Mỹ Linh cau mày đi tới trước mặt của y tá kia, nhíu chặt mày, cắn chặt răng nói: “Nói! ! Rốt cuộc tiểu thư của các người, ngoại trừ sau khi mấy người khai ra địa điểm, cô ta có còn dùng cách khác để liên lạc với các người hay không?”
Y tá kia giật mình run rẩy lắc đầu, hoảng sợ đến thở gấp, nói: “Không có! ! Cô ấy luôn rất kín đáo! Ngoại trừ một số ít người biết thân phận của cô ấy ra, những người khác không có cách nào biết hành tung của cô ấy, bởi vì cô ấy ẩn nấp rất kín đáo ! Có nhiều người đi tiếp ứng cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn biến mất, cô ấy sẽ biến mất!”
Mỹ Linh cảm giác hơi thở nặng nề, đằng đằng sát khí xoay mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi cũng không tin, cô ta có thể mặc quần áo tàng hình, hư vô biến mất!”
Thanh Bình lại ngồi xổm trước mặt của y tá kia, hai mắt lộ sát khí, sắc bén hỏi: “Như vậy trong đám người tiếp xúc với cô, cô chỉ biết viện trưởng sao?”
“Vâng! ! Tôi chỉ biết viện trưởng! !” Y tá kia hoảng sợ đến cả người run lên, vội nói: “Những người khác tôi cũng không biết! !”
Thanh Bình lại cúi đầu suy nghĩ !
Y tá tràn đầy mồ hôi nhìn chằm chằm bọn họ, nhanh chóng khẩn cầu nói: “Mọi người bỏ qua cho tôi đi! Cầu xin mọi người bỏ qua cho tôi đi! ! Tôi biết rõ, cũng đã nói cho mọi người biết rồi! Tôi không muốn chết, tôi bị chơi đùa đã sắp không chịu nổi, tôi thật sự không chịu nổi! Nếu như mọi người cảm thấy tôi đã không còn giá trị lợi dụng, không chịu buông tha cho tôi…, như vậy. . . . . . Liền giết tôi đi! Dù sao tôi theo ông chủ cũng sống không bằng chết, mỗi ngày không ngừng bị huấn luyện, còn phải bị đàn ông cưỡng bức, không cho phép chúng tôi là trinh nữ! ! Bất kỳ động vật ăn thịt người nào, đều là công cụ cho bọn họ lợi dụng!”
Thanh Bình cau mày nhìn y tá này, nói: “Bất kỳ động vật ăn thịt người! ?”
“Vâng! !” Y tá nhanh chóng gật đầu.
“Không phải chỉ có rắn sao?” Mỹ Linh lại ngạc nhiên nhìn cô.
Y tá lập tức im lặng hoảng sợ lắc đầu.
Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời im lặng ngồi xổm ở một bên, suy nghĩ vấn đề này.
“Còn có! !” Y tá muốn nói tất cả, liền cầu xin chết, khóc nói: “Bọn họ còn tinh chế các loại khí thể không màu không mùi, khống chế người và giết người ở vô hình, trong đó có một người, anh ta rõ ràng không nghe được tất cả âm thanh trên thế giới này, là một người điếc, lại giống như một người bình thường! Trừ khi không nói lời nào ra, anh ta có thể hiểu suy nghĩ của động vật và con người! ! Nghe nói là cao thủ hàng đầu do ông chủ huấn luyện, đặc biệt nghiên cứu chỉ huy con người và động vật! Nếu như anh ta không nói lời nào, không có ai tin tưởng anh ta là một người điếc! Anh ta đã từng là một người huấn luyện thú, sau này đi đâu, tôi không biết. . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . .”
Thanh Bình nghe nói như vậy, cau mày nhìn y tá, nói: “Ông chủ của các người làm sao nhiều người cống hiến cho ông ta như vậy?”
“Không phải cống hiến cho ông ấy!” Hai mắt nữ y tá run rẩy ánh sáng hoảng sợ, nhìn cô nói: “Đây là một tổ chức! ! Hàng năm bọn họ chuẩn bị tiền bạc, đều dùng để gây dựng thế lực khắp nơi, tôi nghe nói bọn họ chuẩn bị muốn thò chân vào trong nước, điều khiển xã hội đen trong nước! Mỗi ngày, bọn họ đều làm chuyện như vậy! Mỗi ngày, đều kéo linh hồn đen tối của con người vào trong cái lò luyện đáng sợ đó ! Bên trong để rất nhiều tiền bạc! Dẫn dụ người phạm tội, dẫn dụ người giết người ! !”
“Hỏi tới hỏi lui, tôi vẫn không hỏi ra cái gì ngoài trừ một người huấn luyện thú!” Thanh Bình lạnh lùng trực tiếp đứng lên, Mỹ Linh cũng híp mắt nhìn y tá.
Y tá lập tức sụp đổ, khóc nói: “Cô giết tôi đi! Giết tôi đi! Dù sao tôi cũng không sống được!”
“Cô không giết tôi, tôi cũng không giết cô ! Tại sao tôi phải giết cô, tôi có bệnh sao!” Mỹ Linh không để ý tới cô, cũng trực tiếp đứng lên, cau mày suy nghĩ lời của y tá, nói: “Chẳng lẽ Như Mạt thật sự ẩn hình rồi sao? Cũng chưa có một chút xương sườn mềm và nhược điểm của cô ta? Rốt cuộc tôi có một loại dự cảm xấu, giống như xảy ra chuyện gì!”
Thanh Bình không nói lời nào, thở dài đi ra ngoài, quen đi về phía phòng săn sóc đặc biệt cua Uyển Thanh, Mỹ Linh cũng cùng đi theo qua, cùng nhau đi tới phòng bệnh của Uyển Thanh, nhìn cô nằm ở trên giường bệnh, dáng vẻ chụp dưỡng khí thoi thóp, giống như cảm giác cả đời cô cũng sẽ không tỉnh lại, hai người cũng không nhịn được thở dài.
Bên trong phòng bệnh! !
Uyển Thanh đột nhiên mãnh liệt di động mí mắt, Bác Phúc mới vừa châm cứu cho cô hơn ba phút, hơi thở của cô bắt đầu nặng nề thở gấp không quy luật, đầu giống như có tia chớp xẹt qua, nhớ lại mình bị người dùng kìm kẹp chặt xương bả vai treo ngược lên, đến nỗi hôn mê thì còn có một chút ý thức, híp mắt giống như nhìn thấy được một người, cái bóng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, anh ta cau mày đi tới trước mặt của mình, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra tàn nhẫn hung ác. . . . . .
Khi đó, có mùi thơm hoa hồng thật nồng.
Trí nhớ thứ hai nhanh giống như tia chớp xông đến, trong ảnh, cô đi theo dõi viện trưởng thì ở trong xe phân tích ảnh chụp mà tình báo đã chụp được rất nhiều hình của Như Mạt, trong đó có hình buổi biểu diễn từ thiện, một người đàn ông mỉm cười đi tới trước mặt của Như Mạt, đưa cho cô một bó hoa hồng, dường như lúc Mạt nhận lấy hoa hồng, mỉm cười cúi đầu khẽ lắng nghe, sau đó ở bên trong tấm hình, ống kính chiếu vào từ một đến ba giây, sau khi cô ngửi hoa hồng, ánh mắt khẽ di động, từ lúc ban đầu thanh khiết, mơ hồ, cuối cùng có chút mờ mịt và yên tĩnh, yên tĩnh như nước, yên tĩnh như kim châm. . . . . .
“Tích . . . . . . Tích . . . . . . Tích. . . . . .” Màn hình máy tính theo dõi nhịp tim bên giường bệnh bắt đầu nhảy lên thất thường, Uyển Thanh giống như hết sức kích động thở dốc, làm cho chụp dưỡng khí từng tầng hơi mờ, hai mí mắt của cô bắt đầu nhanh chóng di động! !