Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 784: THẦN BÀI

“Khả Hinh. . . . . . Em. . . . . . Em không thoải mái sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô, thật ra trong lòng đã nổi sóng to gió lớn, nghĩ tới cô có thể. . . . . .

“Cả ngày hôm nay cũng muốn nôn. . . . . . Không biết vì sao. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm khăn lau, đang muốn lau phòng bếp cho Lãnh Mặc Hàn, lại cảm nhận ánh mắt khác thường của Trang Hạo Nhiên ở sau lưng, cô chậm rãi dừng động tác, xoay người liếc về phía anh. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên mập mờ, ánh mắt dò xét nhìn cô, muốn cười nhưng không dám cười.

Một ngọn lửa ầm ầm dâng lên! !

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, nhìn xung quanh phòng khách không có ai, mới nhớ tới sáng sớm hôm nay, một mình mình rời giường, ảo não đi khỏi nhà anh, cơn tức giận đã bị đốt lên, lập tức ném khăn lau tới trên người của anh, tức giận kêu lên: “Anh còn có mặt mũi nghĩ đến chuyện này! ? Nếu có thành ý như vậy, cần gì vội đánh bài nửa đêm, lại vội vàng khiêu vũ nửa đêm? Tại sao anh không đi xem Jenny tiểu thư có nôn hay không? Có thể cô ấy đã sinh cho anh! !”

“Ôi! Anh và cô ấy không có gì! ! Anh thề! !” Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhớ tới mình nợ Đường Khả Hinh một lời giải thích, vội vàng giơ tay lên, căng thẳng nói: “Thật không có chuyện! ! Đó là chúng tôi diễn kịch thôi! !”

“Diễn kịch! ! ? Hắc…! !” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tức giận đến vặn vẹo, lại tiến tới gần Trang Hạo Nhiên, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh không nên tìm một lời biện hộ khá một chút? Ví dụ như nói, anh muốn sinh một đứa con trai cũng không đủ! ! Tìm hai người sinh cho anh đủ một đôi! !”

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đừng đùa kiểu này. . . . . .”

“Tôi không có nói đùa! ! Tôi nói với anh rất nghiêm túc! !” Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái xanh, nhớ tới hôm nay nhìn thấy tấm hình trong máy vi tính, lại tiến tới gần anh một bước, duỗi ngón tay, chọc thẳng lồng ngực kiên cố của anh, gầm nhẹ: “Có nên vội vã như vậy hay không? Buổi trưa mới gặp qua, buổi tối lại ôm một khối? Nếu quả thật thắm thiết như vậy, thì đừng ở trước mặt của tôi vụng về! Còn nói hi vọng tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi làm vợ của Tổng Giám đốc của anh! Phi! !”

Cô cúi đầu phun ra! !

Trang Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ nhìn cô! !

Đường Khả Hinh lại cắn răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói: “Anh đại khái không xem thấy tin tức hôm nay! ! Hình đăng lên, cô ấy thật ngọt ngào? thâm tình ôm cô ấy! ! Thật sự là hai người xem tôi như khỉ đột! ! Hôm nay ở văn phòng tôi không nên đồng tình với anh, nên để cho cha của anh đánh chết anh!”

“Không phải! ! Em nghe anh giải thích! Anh thật sự có một kế hoạch, muốn cô phối hợp với anh, ! Bởi vì anh biết cô ấy có kỹ thuật đánh bài tinh xảo! ! Cho nên mới như vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên liền vội vàng tiến lên, muốn ôm cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lại tức giận đến đẩy anh ra, ah một tiếng, nhạo báng nói: “Anh lừa gạt ai vậy? Cô ấy có kỹ thuật đánh bài tinh xảo! ? Tôi là Thần bài đây! !”

“Thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại vội vàng kiên nhẫn giải thích, nhìn cô nói: “Em không tin, tôi anh chơi bài cho em xem! Cũng bởi vì anh muốn đi lấy rượu đỏ cho thầy giáo, mới đánh cuộc như vậy. . . . . .”

“Phi! Ai muốn anh đi cầm cho thầy giáo. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức sửng sốt nhìn anh, lúc này mới hơi nghe rõ lời kia, có chút kích động nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh đoạt Conti tới tay rồi hả ?”

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, có chút cười như không cười nói: “Giống như. . . . . Ở Jenny trong nhà. . . . . . Tối hôm qua anh chỉ nhớ một chuyện, hôn mê bất tỉnh. . . . . .”

Một ngọn lửa lại hừng hực bốc cháy.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lạnh lẽo, tiến lên một bước, híp mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, đè xuống lửa giận, từng câu từng câu nhìn anh, có chút không thể tin nổi nói: “Ý của anh là. . . . . . tối hôm qua anh và cô ấy đi chơi, sau đó qua đêm ở nhà cô ấy?”

“Tính chất qua đêm không giống nhau. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vì sợ hôm nay nói dối, ngày mai sẽ thảm hại hơn, không thể làm gì khác hơn là gấp gáp nói rõ, nhìn cô căng thẳng nói: “Lúc anh ngất đi, Jenny không biết nguyên nhân, khẳng định không dám đưa anh đi, sau đó liền đưa anh đến chỗ cô ấy. . . . . . Hiện tại hai chai Conti đang ở chỗ cô ấy. . . . . .”

“Hắc…! Ha ha ha! !” Đường Khả Hinh không thể tưởng tượng nổi bật cười xong, sau đó quay đầu, quát to một tiếng: “Trang Hạo Nhiên! ! ! !”

“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô tức giận như vậy, nhớ tới gậy bóng chày hôm nay, trái tim có chút lạnh lẽo.

Đường Khả Hinh tức giận đến không nói ra lời, chỉ đến gần anh, cắn răng nói: “Cho dù anh vì Thầy giáo, muốn trộm chai rượu kia trở lại! Vậy anh cũng không cần làm như vậy! Anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không! ? Tối hôm qua, tôi. . . . . .”

Cô nhất thời lúng túng tức giận nói không ra lời, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, nói: “Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì! ! Tối hôm qua tôi ngủ với anh, sau đó lại đi, cùng một buổi tối, anh vừa giữ vừa ôm một người khác! ! Anh có tôn trọng tôi một chút nào sao? Cho dù làm chuyện gì, nói cho tôi biết một tiếng sẽ chết sao? Không để cho người hiểu lầm, cho rằng anh chán ghét tôi . . . . .”

Cô nhất thời nói không ra lời, nhớ tới uất ức rời giường sáng sớm hôm nay, cô lập tức xoay người đi về phía ghế sa lon bên cạnh, nhắc túi xách, muốn xoay người đi khỏi! !

Trang Hạo Nhiên lại nóng nảy tiến lên, nắm chặt cánh tay của cô, căng thẳng nói: “Em nghe anh giải thích, anh và cô ấy thật không có chuyện gì. . . . . . Em phải tin tưởng anh . . . . .”

“Tôi không quan tâm anh và cô ấy có gì! ? Anh làm như vậy, chính là không tôn trọng tôi!” Đường Khả Hinh nói xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài! !

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại muốn nắm cổ tay của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu lại, hướng giày da của anh, liều mạng dậm một cái! !

“A!” Trang Hạo Nhiên đau đến cau mày kêu lên.

“Tối nay liền ôm anh Phó tổng Lãnh ngủ đi! !” Đường Khả Hinh lập tức ầm một tiếng đóng chặt cửa, bước nhanh đi ra ngoài, nhờ Trần Mạn Hồng đưa mình về nhà! !

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông ra, muốn mở cửa ra, không ngờ kéo thế nào cũng kéo không ra, anh rất gấp gáp, nắm  mạnkhóa cửa, càng không ngừng kéo, liều mạng kéo, cắn răng kéo, nhưng kéo không ra, anh cấp chết người gọi: “Tại sao lại thế này? Cửa kéo thế nào cũng không ra vậy ?”

Ngoài cửa đã có tiếng xe BMW phát động.

“Khả Hinh! ! ! Đừng đi! ! Nghe anh giải thích mà!” Trang Hạo Nhiên vỗ cánh cửa, vừa kéo vừa kêu to: “Trước hết em đừng đi! ! Nghe anh giải thích . . . . . Cánh cửa đáng chết này, tại sao mở thế nào cũng không ra?”

“Có chuyện gì. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nghe được tiếng gây gổ, liền nghi ngờ để trần nửa người trên rắn chắc, đi xuống hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tại sao cánh cửa này mở không ra?” Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn, căng thẳng hỏi: “Có phải hư hay không?”

Lãnh Mặc Hàn nghe vậy, anh dừng lại, mới chậm rãi nói: “Cửa nhà tôi, chỉ có người từ bên ngoài đi vào, không có người nào có thể từ bên trong đi ra ngoài. . . . Dĩ nhiên. . . . Ngoại trừ tôi ra. . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng há to mồm, nhìn người này, ah một tiếng, muốn khóc hỏi: “Tại sao?”

Thái độ Lãnh Mặc Hàn thờ ơ, nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Còn cần lý do sao? Bình thường người đi vào nhà tôi, cũng không phải là người rất tốt, dĩ nhiên sẽ không để cho anh ta đi ra ngoài. . . . . .”

“Mẹ nó ! !” Trang Hạo Nhiên xoay người, đạp mạnh cánh cửa kia, kêu to: “Mau mở ra cho tôi! !”

Cửa chợt giống như soèn soẹt mở ra! !

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cánh cửa này.

“Cửa của tôi chỉ nhận biết câu này. . . . . . Đi đi. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn quay người đi lên lầu.

“Anh thật sự làm tức chết tôi rồi! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông ra, vẫn đứng ở trong bóng đêm, nhìn thấy con đường núi uốn lượn, ánh đèn xe thoáng qua ở đầu kia, anh lại cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu than khổ. . . . . .

***

Một chiếc Lamborghini nhanh chóng chạy qua phố xá sầm uất, chậm rãi chạy tới một chung cư.

Lâm Sở Nhai vừa lái xe, vừa quay mặt sang, nhìn Nhã Tuệ ngẩng người ngồi một bên, mắc cở đỏ bừng mặt, anh thở dài một hơi, nói: “Hoàng đế ơi! Cô thật không tin tôi à? Nếu như tôi . . . . . Tôi thật sự  thích đàn ông, tôi xong rồi sao còn phải quan tâm cô như vậy?”.

Giọng nói rất bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ.

Nhã Tuệ vẫn cảm giác chuyện mình mới vừa nhìn thấy làm cho người ta mắc cỡ mặt đỏ bừng.

Lâm Sở Nhai quay đầu lại, nhìn cô gái dịu dàng bên cạnh, mắc cở mặt đỏ bừng, ngồi yên tại chỗ, cũng dịu dàng như nước, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, tóc rơi rơi, càng lộ vẻ quyến rũ. . . . . . Anh vừa im lặng nhìn cô, vừa lái xe vào chung cư, đi tới trước căn nhà nhỏ màu trắng, mới vừa dừng xe xong. . . . . .

Nhã Tuệ cũng đã nhanh chóng cởi bỏ dây nịt an toàn, muốn mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã khóa chặt, cô sửng sốt quay đầu, nhìn Lâm Sở Nhai.

Lâm Sở Nhai cũng có chút bất đắc dĩ cởi bỏ dây nịt an toàn, quay đầu nhìn Nhã Tuệ, cười khổ nói: “Tôi nói. . . . . . cô thật không biết sao? Không thể hiểu lầm tôi thích đàn ông chứ? Trước kia tôi ôm ấp phụ nữ như vậy, trong lòng cô cảm thấy sợ, không muốn tin tôi, đúng không?”

Nhã Tuệ ngồi tại chỗ, mắc cở mặt đỏ bừng, im lặng không lên tiếng.

Lâm Sở Nhai quay mặt sang, nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Thật sự sợ tôi như vậy sao? Đối với tôi một chút cảm giác cũng không có sao? Bình thường tôi thấy cô đi cùng rất nhiều quản lý nam, tôi ghen cũng không dám nói, liều mạng đè nén, trước kia Khả Hinh tới tìm tôi, cô ấy làm cho tôi hiểu một đạo lý, thích một người. . . . . . Chính là toàn tâm toàn ý theo đuổi, không cần báo đáp. . . . . .”

Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu, nhìn anh.

Lâm Sở Nhai cũng bất đắc dĩ nhìn cô, nhăn mặt nói: “Thật. . . . . . không ưa thích tôi một chút nào sao? Trước kia tôi thích chơi đùa. . . . . . Nhưng tôi . . . . . Tôi thật sự . . . . . . Thật thích cô. . . . . . Mỗi buổi tối, đều nhớ đến cô mấy lần mới ngủ được. . . . . . giống như bị trúng tà! Từ trước đến nay đều chưa từng có đấy! Cô không thể cho tôi một cơ hội sao? Hay chúng ta thử tiến thêm một bước. . . . . . Được không?”

Nhã Tuệ ngồi ở bên trong buồng xe thu hẹp, quay mặt sang, dịu dàng nhìn anh.

Lâm Sở Nhai lại xoay người qua, tay chống tay lái, không dám quá mức, chỉ căng thẳng gấp gáp nhìn cô, nói: “Tôi chờ mong cô đã lâu rồi. . . . . Cho tôi một câu nói thôi. . . . . . Tôi sắp điên rồi! !”

Ánh mắt Nhã Tuệ khẽ lóe lên, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi, mới dịu dàng nói: “Gần đây tôi . . . . . Tôi đang học lái xe. . . . . .”

“A. . . . . .” Lâm Sở Nhai không hiểu, ngẩn người đáp lời cô.

Nhã Tuệ giống như cảm thấy có chút lúng túng, nhưng hai mắt lóe lên ánh sáng ngọt ngào, dịu dàng nói: “Nhưng tôi vẫn không biết lái nhiều. . . . . . Nếu như mỗi ngày anh có thời gian. . . . . . Dạy tôi một chút đi. . . . . .”

Tinh thần Lâm Sở Nhai chấn động mạnh một cái, nhìn Nhã Tuệ, tâm trạng cảm thấy kích động cười nói: “Cô nói thật không?”

“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ hơi do dự, mới khẽ gật đầu, cười nói: “Thật. . . . . .”

Lâm Sở Nhai giống như nghe được một tin tức quan trọng, trái tim đập ầm ầm, từ lần trước cô từ chối mình, thời gian qua thật dài đăng đẳng, vẫn luôn không thể tin được, có một ngày mình có thể đuổi kịp cô gái hiền lành dịu dàng, anh lập tức có chút kích động quay đầu, nhìn cô nói: “Tôi . . . . . Tôi lập tức dạy cho cô. . . . . .”

Anh lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên vô lăng, mới nói: “Xem một chút! ! Đây là hộp số điều khiển vô lăng! !”

Trái tim của Nhã Tuệ đập thình thịch, hai mắt thoáng qua ánh sáng hơi mập mờ, không nhịn được muốn rút tay về, cười nói: “Cái này tôi biết rõ. . . . . .”

Lâm Sở Nhai lại cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lập tức kéo cô vào trong ngực, ôm chặt thân thể mềm mại của cô, tâm trạng lập tức thoải mái nói: “Sau này, mỗi ngày tôi dạy cho cô được không!”

Nhã Tuệ tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai, trái tim như nai nhỏ đi lạc, mắc cỡ mặt đỏ bừng, lại cảm giác từng đám bong bóng ngọt ngào bay xung quanh thật lãng mạn.

Lâm Sở Nhai khẽ cúi đầu, xuyên qua ánh đèn ngoài cửa xe , nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô gái trong ngực, trong lòng của anh chậm rãi thoáng qua mấy phần kích động, muốn đè nén, nhưng lại không nhịn được nói: “Trước kia tôi . . . . . Con người của tôi là cầm thú. . . . . . Cho nên tôi không biết cư xử với cô thế nào. . . . . . Nếu như sau này tôi có cử chỉ quá mức ở chỗ nào, cô nói cho tôi biết. . . . . . Được không?”

Nhã Tuệ không nhịn được cười, gật đầu đáp: “Ừm. . . . . .”

Trong lòng của Lâm Sở Nhai như bị mèo cào, anh khó nhịn nói: “Vậy. . . . . . Vậy tôi . . . . . Hôn cô. . . . . . Cô không muốn thì tát tai tôi. . . . . .”

Mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, dán vào lồng ngực kiên cố của anh, không dám lên tiếng. . . . . .

Lâm Sở Nhai giống như tiếp thu được mấy phần tin tức, tâm trạng có chút kích động, mặc dù cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay lên, dịu dàng nắm cằm hơi nhọn của cô gái trong ngực, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. . . . . .

Nhã Tuệ rất bị động, hai mắt mê ly ngẩng đầu, nhìn anh.

Lâm Sở Nhai cúi đầu, hai mắt lập lòe, nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, mắt phượng một mí xinh đẹp, còn có lỗ mũi đầy đặn, cùng cánh môi màu hồng đầy đặn, anh không nhịn được cười, rốt cuộc chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn trên môi cô gái này. . . . . .

Trái tim của Nhã Tuệ đập thình thịch, đôi tay rũ xuống bên cạnh ghế dựa, thở nặng, không dám lên tiếng.

Đây là nụ hôn đầu của mình.

“Nụ hôn đầu rất ngọt . . . . . .” Lâm Sở Nhai lại không nhịn được cúi đầu, mút lấy cánh môi ngọt ngào của cô, mới có chút căng thẳng buộc chặt đôi tay, ôm chặt cô gái trong ngực, thoát ra đầu lưỡi, đẩy cánh môi của cô, giống như dạy cô hôn môi, khẽ mút lấy đầu lưỡi cô có chút ngượng ngùng bị động. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Cả người Nhã Tuệ mềm nhũn ở trong ngực anh, đón nhận nụ hôn của anh, hai mắt không nhịn được trở nên ướt át, thật ra mình không phải đã sớm xiêu lòng vì anh sao? Nghĩ tới đây, cô gái này không nhịn được đưa hai tay ra, ôm cổ của anh, đôi tay quấn cùng nhau. . . . . .

Lâm Sở Nhai mút lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô gái này, tận hưởng ngọt ngào, liền không nhịn được nhanh chóng kéo cô ngồi xuống ghế dựa, để cho thân thể cô nhanh chóng nằm xuống, mình đè qua người, lại cuồng nhiệt hôn đôi môi ngọt ngào của cô, càng hôn càng ngọt, càng hôn càng muốn nếm thử một chút những mùi vị khác. . . . . . Tay anh không nhịn được vuốt nhẹ sau lưng cô, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa hấp dẫn nói: “Tối nay anh ôm em ngủ được không? Chỉ ôm ngủ, cũng không làm chuyện gì cả. . . . . .”

Mặt của Nhã Tuệ lập tức đỏ lên, còn chưa kịp nói chuyện, lại nhìn thấy một chiếc BMW màu vàng đậm giống như trận gió chạy tới, thắng gấp ở trước cửa!

Xe thể thao của Trần Mạn Hồng ! !

Nhã Tuệ đỏ mặt gấp gáp ngồi dậy, đẩy Lâm Sở Nhai ra, trái tim đập thình thịch, đưa hai tay sửa lại mái tóc dài của mình một chút.

Lâm Sở Nhai cũng có chút lúng túng ngồi dậy, nhìn xe thể thao phía ngoài cửa sổ, trong miệng mắng vài chục lần, Tào Anh Kiệt, cậu là thứ vô dụng, không quản lý vợ mình! !

Lúc này Đường Khả Hinh bước xuống xe trước, đóng mạnh cửa xe, vẻ mặt tức giận! !

Nhã Tuệ thấy là Khả Hinh, mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng đẩy cửa đi xuống xe, căng thẳng gọi: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh mới vừa tức giận đi vào nhà, lại nghe được Nhã Tuệ gọi mình, cô mới xoay người, ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ nói: “Chị cũng trở về rồi?”

“Phải . . . . .” Nhã Tuệ thở gấp, trái tim nhảy thình thịch, miễn cưỡng cười nói: “Lâm. . . . . . Lâm Phó tổng đưa tôi về. . . . . .”

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Lâm Sở Nhai cũng cười đi xuống xe, cô nhìn thấy, giống như thấy Trang Hạo Nhiên, trong lòng còn tức giận hỏi: “Lâm Phó tổng! !”.

“À! !” Lâm Sở Nhai nhìn Đường Khả Hinh, đáp.

“Trang Hạo Nhiên. . . . . . Là Thần bài sao?” Đường Khả Hinh không tin bàn đánh cuộc này.

“Đúng vậy! ! Anh ấy chơi bài rất lợi hại! Cho nên chúng tôi chưa bao giờ chơi với anh ấy!” Lâm Sở Nhai cười nói.

“Phương pháp lợi hại như thế nào?” Đường Khả Hinh hỏi.

Lâm Sở Nhai suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Chính là một bộ bài xì phé đơn giản, anh ấy có thể rút ra lá bài mình muốn, mà cô nhìn không thấy! Hoặc toàn bộ biến thành con xì!”

“Có thật không ?” Trần Mạn Hồng không nhịn được bật cười nói.

“Thật! ! Cho nên ở trên bàn đánh bạc, anh ấy chưa từng có đối thủ! !” Lâm Sở Nhai thẳng thắn nói.

“Chậc! !” Đường Khả Hinh vẫn không tin, nhưng không nói nữa, xoay người nhanh chóng đi vào phòng.

Nhã Tuệ cũng muốn đi theo vào. . . . . .

“Này!” Lâm Sở Nhai còn muốn hôn cô.

Nhã Tuệ đứng ở bên cửa, nhìn Trần Mạn Hồng cũng đã lên xe, cô liền lại không nhịn được bước nhanh đi tới trước mặt của Lâm Sở Nhai, ôm cổ của anh, ngẩng mặt lên hôn nhẹ ở trên môi anh,. . . . . .

Lâm Sở Nhai lại bị trêu chọc, lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, cùng với cô rất nhiệt tình hôn môi.

***

Đường Khả Hinh phịch một tiếng đóng chặt cửa phòng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói Jenny có kỹ thuật đánh bài tinh xảo, cô hừ một tiếng, thuận tay cầm bộ bài trên bàn trà, sau khi mình mất trí nhớ thường chơi xếp La Hán, xào bài một cái, dựa vào cảm giác, kêu to: “con xì! !”

Trong tay con bốn! !

Cô không cam lòng, lại rút bài ra, giơ ở lòng bàn tay, kêu: “con xì!”

Lại là con bốn! !

Đường Khả Hinh cảm thấy tức giận, quát to một tiếng aaaa, ném toàn bộ bài xì phé ở không trung, rơi rào rào rào trên sàn, nói: “Thần bài! Đánh cuộc em gái anh! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK