Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1022: ĐUỔI THEO

Bên trong phòng bệnh!

Máy tạo độ ẩm đang theo mưa to gió lớn ngoài cửa sổ, chậm rãi phát ra âm thanh máy móc rất nhỏ, không ngừng phun ra sương mù màu trắng, bởi vì đã vào thu, khắp bầu trời một mảnh khô ráo, nữ y tá cả người đồng phục màu trắng đang trầm ngâm đứng ở bên cạnh giường bệnh, giơ ống tiêm trong suốt, đứng ở bên cạnh dây truyền nước biển thật dài, nhìn Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, đang đắp chăn xanh nhạt, ngủ mê, theo thói quen nhíu chặt mày, giống như trong mộng cũng không yên ổn. . . . . .

Cô bình tĩnh nhìn anh một cái, mới giơ nhẹ ống tiêm trong tay, rót chất thuốc vào bên trong ống truyền dịch đang kéo dài tánh mạng anh.

Tô Thụy Kỳ cùng hai bác sĩ đang đứng ở trong phòng bệnh, cầm bệnh án cùng X quang mới vừa lấy xuống, trao đổi về tình trạng cơ thể của Lãnh Mặc Hàn, may mắn phát hiện xương lồng ngực không có gảy lìa, chỉ là tụ máu bầm, mức độ tổn thương của ngũ tạng lục phủ cũng khác nhau, cần chờ một thời gian mới có thể bình phục, mới nói tới chỗ này, nghe được tiếng gõ cửa, Tô Thụy Kỳ giơ bệnh án, nhìn cánh cửa kia, chậm rãi nói: “Vào đi!”

Trang Hạo Nhiên lập tức dẫn Bác Phúc, còn có Lâm Bạch Bạch cùng đi vào. . . . . .

Tô Thụy Kỳ nhìn thấy Bác Phúc, vẻ mặt lập tức lộ ra cung kính mỉm cầm bệnh án đi tới, hết sức lễ phép hơi gật đầu, gọi nhỏ: “Bác Phúc, bác đến rồi!”

Bác Phúc cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái!

“Bác sĩ Tô! !” Lâm Bạch Bạch vác hòm gỗ vừa đen vừa to, thấy Tô Thụy Kỳ, ánh mắt cũng sáng lên, rất vui vẻ nói: “Tôi tới đây!”

Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, liền mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Bạch Bạch gật đầu, mới nhìn Bác Phúc, sắc mặt hơi nghiêm túc giải thích một chút bệnh trạng của Lãnh Mặc Hàn, Bác Phúc đứng ở trước cửa phòng bệnh, vừa nghe, hai mắt sắc bén vừa nhìn vào bên trong phòng Lãnh Mặc Hàn thoi thóp nằm ở trên giường bệnh, miệng mang chụp dưỡng khí, hơi thở yếu ớt, giữa ấn đường, phía dưới mí mắt, nơi hốc mũi, cũng có máu bầm mức độ khác nhau, thậm chí hơi thở lúc liền lúc đứt, ông lập tức im lặng cất bước đi vào, ngón tay gầy nhỏ lập tức nắm cổ tay Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu ngưng mặt nghe mạch! !

Trang Hạo Nhiên cùng đám người Tô Thụy Kỳ, lập tức im lặng, hơi lộ ra căng thẳng đứng ở bên giường bệnh, nhìn ông.

Đám người Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Tiêu Đồng cũng lập tức đi tới bên giường bệnh Lãnh Mặc Hàn, đối diện nhìn qua Bác Phúc, cũng có vẻ có chút căng thẳng, bởi vì sau khi Lãnh Mặc Hàn phẫu thuật xong, vẫn không thể tỉnh lại, trong lòng của bọn họ vẫn không thoải mái, Lâm Bạch Bạch cũng vừa nhìn sắc mặt của Bác Phúc có chút nặng nề, vừa cởi bỏ hòm thuốc của mình, đặt xuống ở một bên, hỏi khẽ: “Bác Phúc, như thế nào rồi?”

Bác Phúc không lên tiếng, chỉ im lặng nghe mạch một lúc lâu, trên mặt gầy gò trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc buông cổ tay Lãnh Mặc Hàn, vừa nhanh chóng cuốn tay áo lên, vừa căn dặn: “Lấy rượu thuốc bảy loại côn trùng của tôi ra đây! !”

“Ồ! !” Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, lập tức xoay người mở hòm thuốc ra, lập tức bưng ra một bình rượu thuốc màu nâu, bên trong có rắn độc, rết và các loại động vật khác, thậm chí một con rắn độc nào đó vẫn còn bò bên cạnh vị thuốc quý hiếm có liên quan ở bên trong bình, ba y tá mới vừa đi tới, chỉ là đi đến bên trong liếc một cái, ngay lập tức ah một tiếng, hoảng sợ đến hét ầm lên, Lâm Bạch Bạch chợt ngẩng đầu lên nhìn họ bật cười nói: “Sợ cái gì? Đã chết rồi! Cũng chỉ có một con sống thôi !”

Ba giờ y tá nghe nói như vậy, càng hoảng sợ đến xương cũng mềm nhũn, đứng cạnh cửa, không nói ra được lời nào.

Tô Thụy Kỳ hơi xoay người nhìn họ, bất đắc dĩ cười nói: “Các cô sợ thì đi ra ngoài trước đi, Tiểu Hằng ở lại. . . . . .”

“Vâng!” Ba giờ y tá lập tức hoảng sợ đến chạy trốn, toàn bộ núp ở tường thủy tinh bên ngoài phòng bệnh, tò mò nhìn vào bên trong. . . . . .

“Cởi quần áo trước ngực cậu ấy cho tôi! !” Bác Phúc vừa nói chuyện, vừa nhanh chóng đi tới trước bình rượu thuốc, chỉ mở nhẹ nắp nhỏ, rót rượu thuốc vào hai ống thủy tinh trong suốt, cầm cái bật lửa nhanh chóng đốt rượu thuốc trong ống thủy tinh, lập tức ngọn lửa màu xanh lam phụt một tiếng, nhanh chóng cháy sáng lên, Lâm Bạch Bạch trực tiếp cầm hai ống thủy tinh, ào ào rót toàn bộ ở trong hai tay của Bác Phúc! !

Phụt một tiếng, hai tay như chim ưng của Bác Phúc lập tức bắt lửa, chậm rãi cháy lên, thậm chí bay ra mùi rượu mãnh liệt.

Mọi người giật mình ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn hai tay bắt lửa của Bác Phúc, nói không ra lời, ba y tá nhỏ ngoài cửa sổ càng trợn to hai mắt, nhìn thấy vô cùng thần kỳ, nhưng y tá nhỏ thực tập sinh ở bên trong phòng bệnh, gần đây được Tô Thụy Kỳ hết sức yêu thích và trọng dụng, không có thời gian quan tâm con rắn còn sống trong bình và đôi tay bắt lửa, mà căng thẳng theo lời dặn, hơi quỳ gối tựa vào trước giường bệnh, tay nhanh chóng nhấc chăn màu xanh dương, nhanh chóng cởi cúc áo đồng phục bệnh nhân trước ngực Lãnh Mặc Hàn đang hôn mê, nhấc nhẹ hai bên áo lên, lập tức lộ ra lồng ngực to khỏe và bắp thịt rắn chắc, chỉ thấy vị trí ngực, xương sườn, tím đen, sưng đỏ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngưng mặt đứng ở bên cạnh giường bệnh, nhíu chặt mày nhìn vết thương Lãnh Mặc Hàn, hơi lộ ra đau lòng, nặng nề thở gấp.

Bác Phúc không có quan tâm người nào, hai tay nâng hai ngọn lửa màu xanh lam, im lặng chuẩn bị xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn hôn mê, hơi dùng sức một lúc, rốt cuộc bắt đầu từ từ lật tay, lòng bàn tay úp xuống, đem hai ngọn lửa cầm trong tay đặt lên tất cả huyệt vị tại lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, bắt đầu dùng thủ pháp Thái Cực di động ở trên làn màu đồng của anh. . . . . .

Mọi người theo bản năng lập tức căng thẳng nhìn Lãnh Mặc Hàn hôn mê, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, nằm ngủ vẫn không hề ý thức, thậm chí không có cảm giác được một chút khó chịu. . . . . .

Bác Phúc trầm mặt không lên tiếng, bàn tay lửa tiếp tục di động ở nơi có máu bầm và nơi sưng đỏ trước ngực anh, thỉnh thoảng híp chặt mắt, giống như mắt chim ưng có năng lực nhìn xuyên, thấy được bên trong xương sườn thứ ba của Lãnh Mặc Hàn có tụ máu bầm đỏ, hai tay của ông bắt lửa, lập tức di động xoay tròn ở phía trên máu bầm, không đến bao lâu. . . . . . Tô Lạc Hoành cùng mấy bác sĩ, thần kỳ phát hiện, chỗ tảng máu bầm thật to trên lồng ngực Lãnh Mặc Hàn từ từ bắt đầu tiêu sưng khôi phục màu da gốc, bọn họ rối rít kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Bác Phúc, cảm thấy quá thần kỳ, thậm chí làm trái với lý luận y học và phục hồi chức năng con người ! !

Bác Phúc nhắc mí mắt, sắc bén nhìn sắc mặt của Lãnh Mặc Hàn dần dần khôi phục đỏ thắm, ông không có để ý tới mọi người, mà nhanh chóng căn dặn Lâm Bạch Bạch: “Chuẩn bị kim châm!”

“Vâng! !” Lâm Bạch Bạch lập tức cầm bao kim châm của Bác Phúc, nhanh chóng mở ra, rút ra mười cây kim châm ngắn, toàn bộ nhúng vào trong rượu thuốc của mình, cũng thuận thế bắt lửa, cái bật lửa vừa vang lên, bên trong bình rượu thuốc phụt một tiếng, bốc cháy, bác Phúc lập tức đưa tay dò vào trong bình thủy tinh, lấy ra một kim châm bắt lửa, giơ lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn hôn mê, hai mắt nhíu lại, chuẩn xác tìm huyệt vị nơi đầu của anh, bắt đầu ghim xuống, đám người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai nhìn thấy rất căng thẳng, Lâm Bạch Bạch lại không kinh sợ, cầm chín cây kim châm khác, đưa cho bác Phúc! !

Bác Phúc nhanh chóng nhận kim châm, chia ra lưu loát ghim xuống huyệt thái dương, nhân trung của Lãnh Mặc Hàn, không tới bao lâu, máu bầm phía dưới mí mắt của người đàn ông này cũng nhanh chóng biến mất, tím đen phía dưới lỗ tai cũng dần dần tiêu sưng. . . . . .

Tô Thụy Kỳ là bác sĩ hoàn toàn tin tưởng vào y học phương tây, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm!

Bác Phúc chờ một lúc, rút kim châm trên đầu Lãnh Mặc Hàn, quan sát màu sắc kim châm, chỉ cảm thấy kim bạc bén nhọn loang loáng chói mắt, ông liền hài lòng gật đầu một cái, nói: “Mặc dù thân thể của cậu ấy bị thương nặng, nhưng bởi vì cậu ấy luyện tập lâu dài, cơ thể hồi phục rất nhanh! ! Cho nên thường nói ba phần bệnh, bảy phần người, tất cả đều phải dựa vào năng lực hồi phục và ý thức của chính người bệnh có cao hay không! Hơn nữa lúc trước cậu ấy nhất định ăn nhân sâm ngàn năm, nhân sâm ở trong thân thể cậu ấy phát huy tác dụng mạnh mẽ, hôm nay châm cứu xong, đoán chừng ngày mai có thể tỉnh lại, không sao cả!”

Mọi người vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đều nở nụ cười, Trang Hạo Nhiên càng kích động nhìn Lãnh Mặc Hàn, lại đi tới trước mặt của bác Phúc, thật lòng biết ơn, nói: “Cám ơn bác, bác Phúc!”

“Lương y như từ mẫu, không có gì phải cám ơn với không cám ơn!” Bác Phúc chỉ nhanh chóng buông tay áo của mình, để tránh thuốc vừa rồi quá nóng, hiện tại da đã nguội, dẫn tới khí lạnh xâm lấn, chỉ thấy ông vừa buông tay áo vừa nói nhanh: “Mặc dù lần này chữa trị khỏi thân thể của cậu ấy, nhưng cho dù như thế nào, thân người vẫn là thịt, không chịu được bao nhiêu lần giày vò, cậu ấy đã bị thương nhiều lần, gần đây vẫn phải nghỉ ngơi một ít ngày thì tốt hơn, không được dùng sức quá lớn, nếu không, Thần Tiên cũng không cứu được!”

Trang Hạo Nhiên nghe xong, lập tức gật đầu, nói: “Vâng! Cháu biết rồi! Nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!”.

Bác Phúc nghe nói như vậy, liền gật đầu một cái, nói: “Tốt! Nếu tôi đã tới, cũng thuận tiện đi xem con bé Uyển Thanh một chút!”

Tô Thụy Kỳ nghe xong, lập tức bước lên trước, sau khi trao đổi với Bác Phúc, cùng nhau đi tới phòng săn sóc đặc biệt của Uyển Thanh, đám người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai lại im lặng đứng ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Lãnh Mặc Hàn, bình thường cứng giống như người sắt, rất bình thản nằm ở trên giường bệnh, giống như chỉ vì mệt mỏi, ngủ say . . . . . . Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, cúi đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn đang ngủ mê, nghĩ tới bình thường anh không nói nhiều, nhưng chữ nào cũng là châu ngọc, lại phấn đấu quên mình, hy sinh tất cả. . . . . .

Nhớ tới Uyển Thanh gặp chuyện không may, anh vì tìm em gái mà rơi nước mắt. . . . . .

Trái tim Trang Hạo Nhiên chợt đau đớn, cúi đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn, hai mắt hiện lên mấy phần kích động đỏ thắm, suy nghĩ thật may không có việc gì. . . . . .

Tô Lạc Hoành càng đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn, không nhịn được, có chút tức giận nói: “Tôi cũng không tin, chúng ta thật đấu không thắng bọn họ! ! Mặc cho bọn họ núp trong bóng tối, từng bước từng bước tấn công chúng ta !”

Lâm Sở Nhai cũng có một chút tức giận, đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nắm chặt quả đấm nói: “Đúng vậy! ! Cứ để bọn họ tùy tiện như vậy! ! Có vẻ chúng ta quá khi dễ bị bắt nạt rồi !”.

“Lão đại! Tiếp theo anh có kế hoạch gì?” Tào Anh Kiệt không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, gấp gáp hỏi.

Một không khí quỷ dị quét qua!

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, vẻ mặt chậm rãi thu lại, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng thần bí, trầm ngâm nhìn Lãnh Mặc Hàn, kế hoạch lặng lẽ theo cơn tức giận sinh ra, giống như cuộc đọ sức thật sự sắp bắt đầu. . . . .

Gió điên cuồng đập vào cửa sổ sát đất! !

Bóng cây lay động thật mạnh, mưa to trút xuống, sinh linh đậu ở bóng cây nào đó tàn nhẫn, quỷ dị, mắt của nó giống như mèo, núp ở giữa lá cành ướt đẫm, sắc bén nhìn chằm chằm vào Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người ở bên trong cửa sổ sát đất, liền “Vèo” một tiếng, lập tức vỗ cánh bay đi ra bên ngoài bệnh viện, giống như sắp mang đi tin tức nào đó. . . . . . một cơn gió mạnh thổi tới, trên nóc đình nghỉ mát đứng một bóng người bay bay, mặc dù cả người ướt đẫm nhưng vẫn không cách nào che giấu hơi thở quỷ dị của cô còn thần bí hơn dã thú. . . . . .

Điệp Y mặc váy dài màu tím, mái tóc dài đến eo, như thường ngày, vẻ mặt nặng nề âm trầm lạnh lùng, chớp hai tròng mắt màu xanh đậm, đội mưa to, đứng vững ở trên nóc đình nghỉ mát, nhìn chằm chằm vào con chim cú mèo từ từ bay xa, cô lập tức tung người xuống đình nghỉ mát, hai chân đạp một bụi cây tương tư, bật người lên thân, cũng như động vật kì lạ thời cổ đại, đuổi theo con chim cú mèo kia. . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK