Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: XIN LỖI EM YÊU ANH

Bầu trời đêm, lấm chấm ánh sao lấp lánh.

Rừng trúc theo gió bay bay, truyền đến âm thanh tịch mịch “xào xạc”.

Cây táo bị ánh đèn màu vàng chiếu lên thân cành loang lỗ của nó, cùng từng lá cây lay động. . . . .

Hai bóng người màu trắng, đứng ở dưới cây táo, cùng dìu nhau, bước chân di chuyển theo điệu nhảy lãng mạn. . . . . .

Đường Khả Hinh mặc váy dài cúp ngực màu trắng, gỡ còng hoa hồng xuống, mái tóc xoăn đen nhánh đến eo, rũ xuống trên bờ vai thơm trắng nõn tiêu hồn, đeo hoa tai làm bằng ngọc trai, hơi ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn người đàn ông trước mặt, giống như đã lâu không gặp nhau. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ôm chặt hông của Đường Khả Hinh, nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, hai mắt dịu dàng, cặp môi đỏ mọng mềm mại, hai mắt khẽ hiện nước mắt, nhẹ nhàng cúi xuống, thở gấp mấy hơi, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại. . . . . .

Đường Khả Hinh lộ ra một chút căng thẳng, hơi ngẩng mặt, muốn đón nhận môi mỏng hấp dẫn của anh. . . . . .

Nước mắt hai người cùng chảy xuống, nhưng chỉ cúi đầu, điểm trên trán đối phương, đè nén thâm tình. . . . . .

Đường Khả Hinh giống như cảm thấy mình giống như biển thâm tình không chỗ trút, khi đối mặt với ánh mắt thâm tình của người đàn ông này, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nhẹ nhàng hát: “Em trao cho anh chân tình, giữ lại cho mình niềm thương đau. Em trao cho anh thời thanh xuân, giữ lại cho mình năm tháng. Em trao cho anh cuộc sống, giữ lại cho mình nỗi cô đơn. Em trao cho anh mùa xuân, giữ lại cho mình mùa đông. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô gái trước mặt, nghe giọng hát triền miên, kích động đến hai mắt tràn đầy nước mắt. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn kéo cổ của anh, giống như muốn tiếp nhận nụ hôn của anh, rất thâm tình hát: “Yêu là điều mà chẳng ai hiểu được, yêu là giai điệu vĩnh hằng. Yêu là quá trình có cả nụ cười nước mắt, yêu từng là của em và của anh. . . . . Em trao cho anh mùa xuân, giữ lại cho mình mùa đông, em giữ lại bóng lưng của anh cho em, trao bóng lưng của mình cho anh. . . . .”

Cô hát tới đây, có chút ngượng ngùng cúi đầu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười cảm động, cúi xuống, điểm trán cô, tiếp tục xoay tròn theo điệu nhảy, cảm tính khàn khàn nói: “Dễ nghe. . . . . .”

Đường Khả Hinh mỉm cười, nghẹn ngào, tiếp tục hưởng thụ lồng ngực nóng bỏng của anh truyền tới mãnh liệt cưng chiều và thâm tình, tiếp tục hát: “Yêu là điều mà chẳng ai hiểu được, yêu là giai điệu vĩnh hằng. Yêu là quá trình có cả nụ cười nước mắt, yêu từng là của em và của anh. . . . . . em giữ lại bóng lưng của anh cho em . . . . . trao bóng lưng của mình. . . . . . cho anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng hát ngọt ngào, thâm tình, không nhịn được nói: “Thật dễ nghe. . . . . . Đáng tiếc nơi này không có Piano. . . . . . Nếu có, anh nhất định đệm nhạc cho em. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, đột nhiên dâng lên một chút cảm giác tự hào, mỉm cười nói: “Giữ lại, sau này có thời gian, anh tiếp tục đàn cho em nghe. . . . . .”

Cô nói xong, lại kích động ngẩng đầu lên, đè nén khát vọng nhìn người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên cũng ẩn nhẫn nhìn cô, tay ở sau lưng cô, nhẹ nhàng nắm chặt. . . . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được, đưa hai tay ra ôm cổ của anh, hơi ngẩng mặt, chóp mũi nho nhỏ đụng vào chóp mũi anh đẹp trai, giống như muốn hôn môi, nói: “Anh đã từng nói. . . . . . Hai người hạnh phúc, không phải hạnh phúc thật sự. . . . . . Mà những người chúng ta yêu hạnh phúc, mới là hạnh phúc thật sự. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi gật đầu.

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, cách vải lụa mỏng, đè nén cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, sâu kín nói: “Cám ơn anh.”

Trang Hạo Nhiên, hai mắt người đàn ông này nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cố nén thâm tình, nghẹn ngào nói: “Cuộc đời của em rất may mắn, có người cha em kính yêu nhất, cho em lý tưởng, cho em trí khôn. . . . . . dạy cho em vì lý tưởng có thể dãi gió dầm sương. . . . . . Em rất may mắn, có một người đàn ông yêu em nhất, cho em thâm tình, cho em lời động viên, dạy cho em vì lý tưởng, phải cắn chặt răng, chống gậy trúc cũng phải lên núi. . . . . . Một năm 365 ngày, cuộc sống mấy chục năm ngắn ngủn, cuộc sống bình an có bao nhiêu, giống như cái chớp mắt. . . . . . Nhưng tình yêu của cha mẹ đối với em, ơn nặng như núi, đây là tình yêu vĩnh cữu. . . . . . Lúc này, em không có cách nào bỏ qua lời dặn dò và sống chết của ông ấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn cô gái trước mặt.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt từng viên chảy xuống, lại sâu kín nói: “Anh trai lớn, có thể trải qua một chút năm tháng, được gặp lại anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. . . . . . Khi còn bé, em vẫn khát vọng có thể lớn nhanh sẽ có thể chính thức làm cô dâu của anh, nhưng sau khi lớn lên, rốt cuộc em mới hiểu, trưởng thành, điều đầu tiên chính giữ lại bi thương cho mình, như vậy mới có thể mang đến cho người khác tốt đẹp hơn. . . . . Em tin tưởng cha của em, ông phản đối chúng ta nhất định là có lý do của mình. . . . . . Trong lòng của ông nhất định khổ sở hơn so với chúng ta. . . . . . Bởi vì ông rất thương yêu em và anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên kích động bưng khuôn mặt cô gái này khóc thầm, khẽ cúi xuống, gật đầu.

“Em muốn biết sự thật đó. . . . . . Chỉ có biết sự thật đó, chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau. . . . . .” Đường Khả Hinh lại rất thâm tình nhìn anh, sâu kín nói.

Trang Hạo Nhiên bưng khuôn mặt cô, đè nén rơi nước mắt, đau lòng nói: “Đứa ngốc, em nói ra lời của anh, thật ra là không muốn anh đau lòng và khổ sở. . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống.

Trang Hạo Nhiên thâm tình bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống, điểm trán cô, đau lòng nói: “Em đã lựa chọn con đường này, phải chăm sóc mình thật tốt. . . . . . Cố gắng lên. . . . . .”

Đường Khả Hinh bật khóc, cũng kéo cổ của anh, kích động nghẹn ngào nói: “Anh cũng thế. . . . . . Phải chăm sóc mình thật tốt. . . . . . Cố gắng lên. . . . . .”

Hai người cùng kích động đau lòng rơi lệ.

“Nếu. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên nhón chân lên, ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, nắm chặt cổ áo của anh, bật khóc nói: “Nếu sự thật bị phát hiện. . . . . . Em với anh là anh em ruột, thì làm thế nào?”

“Anh yêu em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt trong ngực cô gái, rơi lệ nói.

Đường Khả Hinh lại trở nên kích động, khóc thút thít, hỏi: “Nếu như vĩnh viễn không có cách nào biết được sự thật thì làm thế nào. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào, đau lòng hôn trên trán cô gái trước mặt, rơi lệ nói: “Anh sẽ bảo vệ bí mật này và tình yêu của em, mãi cho đến ngày cuối đời. . . . . .”

Đường Khả Hinh khóc nhìn người đàn ông này, đau lòng nói: “Anh không sợ cô đơn sao?”

Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, nhìn cô, đau lòng rơi lệ hỏi: “Em sợ cô đơn không?”

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.

Hai người thâm tình ôm nhau!

“Cám ơn anh, anh trai lớn. . . . . . Cám ơn anh. . . . . . Cám ơn tình yêu của anh. . . . . . Em sẽ cố gắng. . . . . . Em nhất định sẽ cố gắng. . . . . .” Đường Khả Hinh không nở, ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, khóc nói: “Em yêu anh! ! Em yêu anh. . . . . . Trang Hạo Nhiên, em yêu anh. . . . . . cám ơn tình yêu của anh! ! Cám ơn anh hoàn thành tình yêu của hai cha con em. . . . . . Cám ơn anh. . . . . . Cám ơn anh tôn trọng cuộc sống của em . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khổ sở không thôi, run rẩy ôm cô gái trong ngực, mặt chôn ở trong tóc cô, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Cố gắng lên! ! Anh mãi mãi ủng hộ em. . . . . . Tất cả mọi thứ. . . . . .”

Ánh đèn màu vàng trên cây táo chợt tắt!

Xung quanh rơi vào một vùng tăm tối.

Cô gái này đột nhiên nhón chân lên bưng mặt của người đàn ông này, vừa rơi lệ, vừa run rẩy cánh môi, hôn trên môi anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ở trong bóng tối, lập tức ôm chặt cô gái trong ngực, nước mắt chảy xuống, lại thoát ra đầu lưỡi nóng bỏng khổ sở, quấn lấy đầu lưỡi thâm tình của cô, dùng hết tình yêu chân thật nhất trong cuộc đời mình, mãnh liệt ôm hôn cô, vừa hôn, vừa run rẩy khóc thút thít. . . . . .

Đường Khả Hinh càng xúc động ôm chặt cổ của anh, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt thâm tình của anh, nước mắt từ khóe mắt từng viên lăn xuống, mặc dù hết sức không nở, nhưng vẫn chợt tránh thoát ngực của anh, kéo đuôi váy thật dài, khóc đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cô đơn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh khóc thút thít đi xa, sâu kín nghẹn ngào gọi: “Em gái nhỏ. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi như thế, tay bưng chặt miệng, tiếp tục kéo đuôi váy thật dài đi về phía trước. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Hai mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên chảy nước mắt, nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất ở trong bóng đêm, lại lưu luyến, đau lòng gọi: “Khả Hinh. . . . . .”

Đường Khả Hinh không chịu nổi tiếng gọi như vậy, lại nhấc đuôi váy, khóc, chạy như bay về phía trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên kích động nhìn cô, muốn đuổi theo bước chân của cô đi về phía trước, lại nhớ tới ước định với nhau, anh bi thương dừng tại chỗ, lại cảm giác cô gái kia càng chạy càng xa, dần dần muốn biến mất khỏi cuộc đời của mình, thân thể anh run rẩy, kích động rơi nước mắt. . . . . .

Tiếng khóc truyền đến.

Đường Khả Hinh nhào tới cánh cửa sắt bên cạnh, nhớ tới bóng dáng cô đơn của Trang Hạo Nhiên, lại cảm thấy lòng như dao cắt, bật khóc. . . . . .”Trang Hạo Nhiên, thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Em yêu anh. . . . . . Em yêu anh. . . . . .”

Cô nói xong, lại nhấc đuôi váy thật dài, dũng cảm kiên định đi ra ngoài.

Một làn gió thổi tới, khơi lên đêm lạnh như băng.

Một khăn lụa trắng như tuyết, theo gió bồng bềnh bay đến. . . . . .

Tay của Trang Hạo Nhiên ngừng trên không trung, tiếp được khăn lụa trắng, theo nước mưa bồng bềnh rơi xuống, anh nắm khăn lụa mỏng, nhìn hoa văn đáng yêu phía trên, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, lập tức chuyển bước chân, đuổi theo bóng dáng dần dần biến mất, thâm tình gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”

Ánh đèn xe chợt sáng lên.

Đường Khả Hinh khóc ngồi vào ghế sau xe, rơi lệ nói với tài xế: “Lái xe! !”

Trang Hạo Nhiên cầm khăn đội đầu cô dâu, kích động chảy nước mắt, lại nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi: “Khả Hinh. . . . . . Khả Hinh. . . . . .”

Chiếc Mercedes màu đen, ở trong bóng đêm, nước mưa mờ mịt, toàn bộ xung quanh mơ hồ chậm rãi chạy khỏi. . . . . .

“Khả Hinh . . . . . .” Trang Hạo Nhiên chạy theo ra cánh cửa sắt, nhìn ánh đèn xe hơi màu đỏ, lại chậm rãi đi tới phía trước. . . . . . Anh đau lòng đứng tại chỗ, kêu to một tiếng: “Khả Hinh . . . . . .”

Đường Khả Hinh ngồi ở bên trong xe, giống như nghe tiếng gọi, lập tức quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên cầm khăn đội đầu trắng tinh của mình đứng ở giữa đường, cô đơn nhìn mình, nước mắt cô từng viên chảy xuống, nhưng vẫn đè nén tình cảm, quay đầu, đôi tay che mặt khóc rống. . .

Giống như, giống như hơn mười năm trước, vào buổi sáng sớm, có một đứa bé trai đã gấp 365 con hạc giấy màu tím, muốn tặng cho em gái nhỏ thích nhất. . . . . . Phía trên treo từng cái chuông gió hạnh phúc. . . . . . Chỉ là cuộc sống phai màu, anh bị người nhà mạnh mẽ đẩy lên xe, trong thoáng chốc quay đầu, cách cửa sổ xe, nhìn con đường nhỏ thăm thẳm, hy vọng không thôi. . . . . . thời gian hạnh phúc này, cuối cùng cũng chia cắt thành đen trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK