Chương 516: GÀI BẪY
Văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Á!
Mười mấy lãnh đạo cấp cao nước Anh ở tao nhã ngồi trong phòng họp riêng, vừa xem văn kiện vừa báo cáo, nữ thư ký bên Âu châu của Trang Hạo Nhiên, Selina người mặc đồ vest công sở, cô gái người Anh hết sức cá tính, đôi tay đang đặt trên máy vi tính, nhanh chóng gõ chữ tiếng anh, nghe Giám đốc Heathrow đang phân tích doanh thu quý này, xin phép Tổng Giám đốc, phía trước không có bất kỳ tiếng động.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn vị trí Tổng Giám đốc.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, đeo cà vạt màu bạc, mặc bên ngoài mặc áo len cổ chữ V màu xanh đen phong cách England, hết sức tao nhã, bộ dáng nhàm chán lạnh lùng ngồi ở trên ghế da, nhìn tới trước, hai mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ cái gì.
“Boss?” Selina nhẹ nghiêng người tới trước, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu nhỏ.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên vẫn trống rỗng, nhớ tới ngày hôm qua gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, mới biết Đường Khả Hinh không có thực hiện kế hoạch trả thù của mình, mà lựa chọn tha thứ cho Tưởng Thiên Lỗi, quyết định một mình đi về phía trước, chuyện này khó khăn đến cỡ nào? Tim của anh đau xót, nhớ tới lúc ấy cô ngồi ở trong bồn tắm oán hận, cô đơn và mất mát. . . . . . Lại nhớ tới lúc ấy mình nói lời tàn nhẫn vô tình như vậy, anh thở dài một hơi, cúi đầu nhìn tài liệu, cảm thấy phiền não.
Tất cả lãnh đạo cấp cao kinh ngạc nhìn anh, bởi vì lúc anh đang họp, cho tới bây giờ cũng chưa từng mất hồn.
“Boss?” Selina nhìn Trang Hạo Nhiên, mới có chút gấp kêu nhỏ.
Trang Hạo Nhiên lại nhớ tới đêm ấy, cô gái kia nằm ở trước cửa khách sạn của mình, nhìn người trước mặt rất cô đơn bầt lực, nước mắt hiện ra, điềm đạm đáng yêu, hai mắt anh lại hiện lên một chút đau đau. . . . . .
Có người nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới hơi ngẩng đầu, nhìn thư ký Selina của mình đang gấp gáp nhìn mình, dùng ánh mắt lễ phép nhắc nhở. . . . . . Anh mới sực tỉnh, quay mặt sang, nhìn toàn bộ lãnh đạo cấp cao, đang ngạc nhiên nhìn mình, anh lập tức miễn cưỡng cười cười, xin lỗi nói: “Sor¬ry!”
“Sắp tới kết hôn, có phải Tổng Giám đốc ngài đắm chìm trong hạnh phúc, không nhớ nổi đang họp hay không?” Joe, Giám đốc khách sạn Heathrow, dùng tiếng trung mỉm cười nói.
Mọi người cùng nhau cười vui vẻ.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn mọi người bật cười nói: “Truyền thông nước Anh càng ngày càng phóng đại, xì căng đan Hoàng Tử cũng dám truyền ra, tôi bị các vị bàn tán say sưa, tôi rất vinh hạnh.”
Mọi người lại cảm giác không khí thoải mái, bật cười.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn vẻ mặt mọi người nhẹ nhõm cười vui, nhưng bây giờ mình không có tâm trạng, cảm thấy bất đắc dĩ và phiền não không lý do, đóng tài liệu lại, có chút mệt mỏi nói: “Nghỉ ngơi mấy phút.”
“Ok. . . . . .” Mọi người mỉm cười thu tài liệu, cùng Trang Hạo Nhiên hợp tác nhiều năm, hiểu anh làm mỗi chuyện đều có lý do của mình, mọi người nghe theo là được.
Trang Hạo Nhiên chờ mọi người đã đi khỏi phòng họp, thư ký cũng sắp khép cửa lại, anh lập tức ngồi ở trên ghế da, vẻ mặt hết sức căng thẳng và bất đắc dĩ cau mày nói: “Thật kì lạ, rốt cuộc cô ấy đi đâu?”
Một ngày một đêm qua, Trang Hạo Nhiên dùng hết nhân lực vật lực muốn kiểm tra phòng ăn Đường Khả Hinh phục vụ, nhưng không có tung tích.
Trang Hạo Nhiên cau mày, tay cầm bút máy, càng không ngừng gõ hợp đồng vài trăm triệu, trong đôi mắt phát ra một chút xem xét và tính toán, rốt cuộc nên làm gì? Làm thế nào mới có thể tìm được con bé kia? Ánh mắt của anh nhíu lại, tay đột nhiên cầm điện thoại di động lên, trực tiếp nhấn điện thoại của Tiêu Đồng! !
Trụ sở chính Hoàn Á tại Trung Quốc, phòng thư kí.
Tiêu Đồng đang nhận công việc của Khả Hinh lúc trước, làm thêm giờ đêm khuya, đang kiểm tra hóa đơn rượu đỏ, nghe điện thoại di động vang lên, cô vừa xem tài liệu, vừa trả lời: “Xin chào.”
Trang Hạo Nhiên lập tức khẽ bật cười, có chút ngọt ngào gọi: “Tiêu Đồng?”.
Tiêu Đồng cầm điện thoại di động, hơi ngẩng mặt lên, nét mặt lộ ra cười như không cười, cũng ngọt ngào gọi: “Tổng Giám đốc?”
Trang Hạo Nhiên lập tức bày ra vẻ mặt chân chó, cầm điện thoại di động, nghiêng người tới trước, bật cười nói: “Hôm nay đi ngang qua một tiệm áo cưới, tôi phát hiện bên trong có một bộ áo cưới giá trị 160 ngàn bảng anh, toàn bộ khảm kim cương. . . . . .”
Tiêu Đồng nghe xong lời này, liền bày ra vẻ mặt mềm mỏng, nheo mắt bật cười, nói: “Ơ? Ngài muốn chuẩn bị hôn lễ à?”
“Nói chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên lập tức lấy lòng cười nói: “Đó là áo cưới tôi góp tiền chuẩn bị mua cho cô. . . . . .”
“Ồ. . . . . .” Tiêu Đồng thật vui vẻ cười rộ lên nói: “Có thật không? 160 ngàn bảng anh? Vậy áo cưới này không phải rất đẹp sao?”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên cũng cười hưng phấn một chút !
“Tôi thật vui . . . . . .” Tiêu Đồng giống như rất cảm động, cười rất ngọt ngào, nhưng cuối cùng thu sắc mặt, nói nhanh: “Anh cho tôi ngu à? 160 ngàn bảng anh, còn đính đầy kim cương? Rốt cuộc tôi mặc nó vào, tôi còn có thể đi được hay không? Lúc trước áo cưới của Quản lý Trần chúng ta giá trên trời, cũng chẳng chỉ một trăm ngàn nhân dân tệ!”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nắm điện thoại, không lên tiếng.
“Có chuyện gì nói mau, rất bận bịu!” Tiêu Đồng lập tức cầm bút lên, chuẩn bị ghi chép xuất nhập khẩu rượu đỏ.
“Nói cho tôi biết Khả Hinh ở nơi nào, tương lai đồ cưới của cô không có giới hạn!” Trang Hạo Nhiên nói nhanh!
“Phi! !” Tiêu Đồng tức giận nói: “Lúc anh độc ác đi khỏi Khả Hinh về nước Anh, tại sao lại không biết để ý? Đùa giỡn rất oai phong à? Còn truyền ra tin cưới, dĩ nhiên người ta sẽ không tìm anh! Đáng đời!”
“Ôi, cô không thể nói tôi như vậy,” Trang Hạo Nhiên tức giận cầm điện thoại di động, ngồi ở trên ghế da, cũng hết sức bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ theo cô ấy vào phòng riêng, ở đó ba giờ, tôi liền đi ra, về phần tin cưới truyền tới như thế nào, tôi cũng không biết, sau đó truyền thông phỏng vấn mẹ tôi, không biết mẹ tôi nói gì, mọi người liền tưởng chuyện này là thật, làm hại tôi phải cùng bao nhiêu cô gái ra ra vào vào, mới giải quyết xong chuyện này, tôi dễ dàng sao?”
“Vậy tại sao anh ở trong phòng riêng người ta ba giờ ?” Tiêu Đồng cũng tức giận nói: “Tại sao anh không để cô ấy đi ra rồi vào? Khẳng định ở bên trong làm chuyện xấu!”
“Thôi thôi thôi! Tôi còn không đến nổi đói bụng ăn quàng!” Trang Hạo Nhiên tức giận nói.
“Nhưng ít nhất anh không phải trai tân!” Tiêu Đồng cũng nói nhanh.
“Trở về nước học tốt tiếng trung, mọc ra răng chó đúng không? Tôi sắp 30 rồi, tại sao tôi còn là trai tân? Tôi cũng không phải là Tưởng Thiên Lỗi!” Trang Hạo Nhiên tức giận nói.
Tiêu Đồng không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng cười của cô, lập tức xệ mặt xuống, hạ thấp thái độ, lại van xin nói: “Chị Tiêu Đồng. . . . . . chị Tiêu Đồng Thân ái. . . . . . Nói cho tôi biết, Khả Hinh ở nơi nào, sau khi tôi tìm được cô ấy, có trọng thưởng.”
“Không biết!” Tiêu Đồng nhanh chóng cúi đầu, xem văn kiện.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe liền nóng nảy, tức giận nói: “Cô đừng như vậy! Tôi cũng vội muốn chết!”
“Không biết! ! Anh muốn biết, hỏi thầy của anh đi!” Tiêu Đồng không nói hai lời, phịch một tiếng, nện điện thoại di động xuống, tràn đầy tức giận nói: “Hừ! Ngày ngày đùa bỡn làm cho người ta tức giận, anh cho rằng anh rất đẹp trai sao! ! Còn không phải là luôn bị người ta bỏ rơi!”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế da, quay mặt sang, cũng rất tức giận nhìn phía ngoài cửa sổ, mùa xuân này đặc biệt mưa nhiều, lúc này lại tí tách rơi xuống, hai mắt của anh chợt lóe, còn chưa muốn buông tha nắm điện thoại di động, bấm số điện thoại di động của Vitas, trong lòng tính toán suy nghĩ biện pháp như thế nào để đối phó ông già này, điện thoại tiếp thông rồi, anh rất hồi hộp ngồi thẳng người. . . . . .
“Xin chào, Quản lý Bộ rượu. . . . . .” Thư ký trực mỉm cười cầm điện thoại lên, đáp nhẹ.
Trang Hạo Nhiên sững sờ, cầm điện thoại di động, king ngạc cười, nói: “Tôi là Trang Hạo Nhiên. . . . . .”
“Chào ngài, Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Thư ký giống như sớm có chuẩn bị, mỉm cười cung kính đáp.
“Vitas có ở đây không?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười hỏi.
“Vitas tiên sinh đã đi khỏi công ty, trở về nhà nghỉ ngơi, ông ấy căn dặn tôi, nếu như Tổng Giám đốc Trang gọi điện thoại tới, nhờ tôi chuyển lời của ông ấy, nói ngài đừng trông cậy vào tìm được Đường Khả Hinh tiểu thư, phá hư quy củ cuộc tranh tài, nếu như ngài không chấp hành quy định cuộc so tài, ông ấy sẽ hủy bỏ tư cách tranh tài của Đường tiểu thư trong vòng một phút. Xin ngài tự giải quyết cho tốt.” Thư ký mỉm cười nói.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng.
Thư ký nói dứt lời, liền khẽ mỉm cười, cũng không đợi anh phản ứng, cúp điện thoại.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nhất thời trở nên hết sức khó coi, ngồi tại chỗ, trong lòng suy nghĩ mình đường đường một Tổng Giám đốc, trong tay nắm 30% cổ phần Hoàn Cầu, thậm chí. . . . . . Ngay cả một người cũng tìm không được! ! Anh cảm thấy tức giận cầm điện thoại di động, tựa vào trên ghế da, nhớ tới Đường Khả Hinh ở nước Anh vẫn không tìm thấy, tim của anh giống như bị mèo cào, con vật nhỏ kia không biết từ lúc nào, ảnh hưởng mình như vậy!
Anh cảm thấy tức giận buộc mình bình tĩnh lại, hai mắt xoay tròn một lúc lâu, lập tức nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt sáng lên, trong lòng suy nghĩ, chết thì chết! Không nói hai lời, anh lập tức có chút căng thẳng, trong lòng tính toaán làm thế nào dụ dỗ gài bẫy trai tân này, ngón cái nhấn số điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi! !
Biệt thự nhà họ Tưởng.
Phòng ngủ sang trọng vẫn mở đèn bàn màu vàng nhạt kiểu Châu Âu, quả nhiên Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn đọc sách màu nâu sậm cổ xưa bên cạnh phòng ngủ, cúi đầu xem văn kiện, hết sức chăm chú.
Vào lúc này điện thoại nhà vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn điện thoại nhà trang nhã kiểu Châu Âu, suy nghĩ đêm hôm khuya khoắc, người nào gọi điện thoại cho mình? Suy nghĩ một chút, anh mới cầm điện thoại, đáp: “Alô. . . . . .”
“Thiên Lỗi!” Trang Hạo Nhiên hết sức căng thẳng và gấp gáp cầm điện thoại di động, nói nhanh: “Tôi mới vừa nghe nói ở gần Kingscross, có mấy cô gái Trung Quốc mất tích ly kỳ, tôi đang suy nghĩ có Khả Hinh hay không? Tôi thật lo lắng cho cô ấy, ở trong nước có tin tức của cô ấy không? Không phải là cô ấy chứ?”.
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, lập tức hơi sững sờ ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, nói nhanh: “Trạm xe lửa Kingscross có truyền ra tin tức như vậy?”
“Đúng vậy, buổi chiều bên chúng tôi mới truyền tin tức không đến bao lâu. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng nói.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nói: “Không thể nào đâu? Bởi vì tôi cùng Ban Tổ chức cuộc so tài mới vừa ăn cơm xong, bọn họ nói Khả Hinh đến nước Anh phục vụ, lấy được giấy hành nghề phòng ăn nơi đó, sau đó đi trạm xe lửa Kingscross, chuyển sang trạm xe lửa Eurostar đến Paris rồi. Lần này hành trình giữ bí mật như vậy, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Paris?” Hai mắt Trang Hạo Nhiên tỏa sáng, nói!
“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp.
“Tôi biết rồi, đoán chừng không phải cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng để điện thoại xuống, hai mắt chợt lóe, nghi ngờ gọi: “Đi Paris rồi hả ?”
Tưởng Thiên Lỗi từ từ đặt điện thoại xuống, vẻ mặt hơi hài lòng, cười trào phúng nói: “Khi còn bé, làm cô dâu của tôi lâu như vậy, còn muốn moi tin tức từ trong miệng tôi? Suy nghĩ cuồng dại! Đi Paris dạo chơi đi!”