Chương 1261: KẾT THÚC (MỘT)
Mười hai năm trước, buổi sáng ngày xảy ra vụ cháy.
Căn hộ nhỏ màu trắng!
Đường Chí Long mặc tây trang đen, bất đắc dĩ ngồi ở trước bàn ăn, hai tay cầm một phiếu điểm từ hiệu trưởng trường học gửi tới, còn có nhận xét về phẩm chất đạo đức đối với con trai của mình, ông càng xem tâm trạng càng nặng nề, thậm chí lúc hai tròng mắt chậm rãi xem sổ hạnh kiểm học sinh, nói rõ chiều hôm qua Đường Khải Văn đã đánh nhau ba lần, đánh tét khóe mắt một bạn học! !
Ông lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra nghiêm khắc nhìn con trai của mình! !
Đường Khải Văn mặc đồng phục học sinh màu trắng, cởi bỏ khăn quàng học trò, ngồi ở trước bàn ăn, vẻ mặt lười biếng cầm cái muỗng, ăn cháo thịt bò nóng hổi mẹ nấu cho mình, ăn từng ngụm từng ngụm, trong mắt không có người.
“Rốt cuộc cha nên làm gì đối với con?” Đường Chí Long bất đắc dĩ giơ phiếu điểm cùng sổ hạnh kiểm đạo đức phòng hiệu trưởng tự mình gửi tới, hơi lộ ra kích động nhìn mình con trai nói: “Bình thường cha cũng không phải không quan tâm con, cũng không phải không dạy dỗ, tại sao con vẫn cứ bốc đồng như vậy? Thích gây chuyện như vậy?”
Đường Khải Văn không lên tiếng, hoàn toàn xem cha của mình không tồn tại! !
Lý Tú Lan mặc váy dài màu xanh dương, buộc búi tóc nhẹ nhàng, mang tạp dề màu trắng, thật cẩn thận bưng các món điểm tâm mình vừa nấu xong, nhàn nhạt đặt xuống bàn ăn. . .
“Tú Lan!” Đường Chí Long ngẩng đầu lên, vẻ mặt giận hờn nhìn vợ của mình, gần như sắp tức giận nói: “Tại sao chuyện Khải Văn đánh nhau ở trường học, em không nói cho anh biết?”
Vẻ mặt Lý Tú Lan hơi lộ ra ẩn nhẫn và lúng túng nhìn mình chồng, hơi bất đắc dĩ nói: “Em. . . Em làm sao nói cho anh biết? Hai ngày nay không phải anh có chút bận sao? Em cũng sợ. . . Nói với anh rồi, tâm trạng anh lại không tốt. . .”
“Tâm trạng anh như thế nào, công việc anh như thế nào, đây là chuyện của anh!” Vẻ mặt Đường Chí Long lộ ra tức giận, vươn tay đặt mạnh phiếu điểm trên bàn ăn, giọng nói mang theo đau lòng, kích động nói: “Nhưng thành tích của con trượt xuống nhanh như vậy, chuyện đánh nhau thành nghiện, tại sao em không nói cho anh biết! Thật may anh cùng hiệu trưởng xem như có quan hệ không tệ, ông ấy trực tiếp nói chuyện của con cho anh biết! Nếu không, anh còn phải không biết đến bao lâu nữa? !”
Lý Tú Lan đứng ở một bên, bất đắc dĩ im lặng không lên tiếng.
Lúc này Đường Khải Văn lại nhìn mẹ mặc tạp dề trắng của người giúp việc, lập tức tức giận nói: “Mẹ! ! Mẹ mặc tạp dề này làm gì? Mẹ cũng không phải là người giúp việc! Mỗi lần mặc quần áo cũng thấp kém như vậy! Giống như các bạn học của con mắng con! Nói cha con bị phá sản, mới sa sút đến làm đầu bếp khách sạn rách! ! Xe nhà của chúng ta cũng bị tịch thu, nhìn con ngồi xe cà tàng đi học cũng bị người chê cười chết!”
“Khải Văn!” Đường Chí Long tức giận đau lòng, quát con trai của mình nói: “Con đang nói cái gì? So với một số bạn học khác của con cơm ăn không đủ no, ngủ không yên ổn, bây giờ điều kiện của con thật sự tốt hơn nhiều! Làm người đừng nên không biết đủ!”
“À!” Đường Khải Văn tức giận nhìn cha, gào lớn: “Lúc cha dạy cho Hạo Nhiên, tại sao lại không nói tới việc này? Cái gì mặc sức tưởng tượng hay không mặc sức tưởng tượng, tại sao lại không nói với con? Nghĩ xem nhà bọn họ đã rất giàu sang tột đỉnh như vậy rồi? Cha còn muốn quan tâm à?”
“Khải Văn!” Đường Chí Long gần như đau lòng nhìn con trai của mình nói: “Mỗi người trưởng thành đều sẽ vì tư chất khác nhau mà dạy dỗ khác nhau. . . Nhưng tốc độ trưởng thành quả thật có lúc không thể oán trách bản thân mình, cha cũng chưa từng quá nghiêm khắc trách mắng con, chính là hi vọng con có thể phát triển theo tư chất của mình, nếu như tạo áp lực cho con, đoán chừng con sẽ không chịu nổi! Lúc nào con cũng là con của cha, cha tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ ai trong ba đứa các con!”
“A! Ba đứa các con!” Đường Khải Văn đứng lên, vẻ mặt so đo tức giận lỗ mãng nói: “Cha có ba đứa con lúc nào! Rõ ràng cha cũng chỉ có hai đứa con là con và Khả Hinh, chẳng lẽ Hạo Nhiên là con hoang do mẹ cùng đàn ông khác sinh ra?”
“Khải Văn! !” Lý Tú Lan nhất thời đau lòng khiếp sợ kêu lên! !
“Con. . .” Đường Chí Long tức giận đứng lên, có lẽ bởi vì gần đây công việc nặng nề, có lẽ bởi vì trong lòng quá đau đớn, thật sự khó nhịn đứa nhỏ này mở miệng khinh khi với mẹ như vậy, không nói hai lời liền vung tay tát mạnh một bạt tai trên mặt của con trai! ! Chát một tiếng, âm thanh bạt tai nhất thời vang lên cả phòng ăn, làm cho cô bé Khả Hinh mặc quần trắng đang muốn xuống lầu bị giật mình, cô bé hoảng sợ ngồi xổm ở trên cầu thang, hai tròng mắt lập tức tràn lệ nhìn anh trai.
“Cha đánh con! Từ trước đến giờ cha chưa từng đánh con!” Đường Khải Văn đưa tay xoa mạnh má trái của mình, hai tròng mắt phẫn uất tức giận nhìn trừng trừng cha của mình, trong thân thể tràn lên ngọn lửa giận thiêu đốt, cậu buồn tủi nhưng cũng hung hăng căm ghét nói: “Cha căn bản cũng không quan tâm con, cha cho rằng cho con ăn, cho con mặc, con sẽ có thể thỏa mãn? Rõ ràng con có thể giống như Hạo Nhiên, ra nước ngoài học, ngồi xe nổi tiếng ra vào! Cha đừng cho rằng con không biết, ngày đó con nghe lén cha nói, cha cố ý buông tha chức vụ chủ tịch là cha làm cho cả nhà chúng ta hổ thẹn! Là cha khiến cho mẹ mặc vào tạp dề chán ghét này, bị người khác chế giễu mẹ là người giúp việc! Nhìn đi, bây giờ chúng ta còn ở chỗ nào! ! Một cái phòng bếp nhà của Hạo Nhiên cũng lớn hơn nhà chúng ta!”
“Khải Văn! Không thể mang những thứ này để nhận xét đánh giá người khác cao thấp sang hèn! !” Đường Chí Long bất đắc dĩ nhìn con trai của mình, đau lòng, căng thẳng nói.
“Con chính là người như vậy! ! Cha thích làm thế nào thì làm thế đó đi?” Đường Khải Văn nói xong, lập tức nắm cặp sách màu xanh đen, tức giận xoay người chạy ra phía ngoài. . .
“Khải Văn, con đi đâu? Trở lại . . . ” Lý Tú Lan vội vã đuổi chạy ra, đau lòng gọi con trai của mình! !
Cô bé Khả Hinh thấy anh trai rất tức giận, thật đau lòng chạy ra ngoài, cô cũng vội vàng chạy theo, ở trong vườn hoa nhỏ bắt được tay anh trai, khéo léo hiểu chuyện, lo lắng nói: “Anh. . . Anh đừng tức giận, cha không phải cố ý đánh anh. Anh còn chưa ăn sáng xong. . . Ăn sáng một chút nha, chúng ta cùng đi học. . .”
“Tránh ra!” Đường Khải Văn tức giận lập tức đẩy em gái của mình . . .
“A! !” Cô bé Khả Hinh bị anh trai đẩy cả người ngã trên mặt đất, cô bé vẫn đau lòng lo lắng gọi: “Anh. . . ”
Đường Khải Văn cũng không có ngồi xe tài xế, mà vẻ mặt hung hăng nắm cặp sách, nhanh chóng xoay người đi về hướng khác.
“Ông xã! ! Nên làm sao đây?” Lý Tú Lan căng thẳng xoay người, nhìn chồng nói: “Anh biết tính tình của nó không tốt còn đánh nó như vậy! Nó sẽ không gây chuyện nữa sao?”
Đường Chí Long đau lòng lo lắng đứng tại chỗ, nghĩ tới con trai tới thời kỳ phản nghịch, quả thật cần phải quan tâm một chút, ông cũng bất đắc dĩ nói: “Đây chính là lý do vì sao. . . Anh vẫn không muốn để cho hai con đến hai nhà Tưởng Trang. Mặc dù anh vẫn ra sức vì Hoàn Cầu, nhưng làm sao có thể so sánh được với hai vị chủ tịch Tưởng Trang? Khả Hinh còn khá một chút, Khải Văn kiêu ngạo, không chịu nổi cám dỗ phồn vinh, bình thường dạy thế nào cũng vẫn không nghe!”
“Trước hết chúng ta đừng nói tới chuyện này, mọi chuyện em cũng có một phần trách nhiệm! ! Mau nghĩ cách đi!” Lý Tú Lan lo lắng đưa hai tay ra nắm chặt chồng của mình, căng thẳng nói: “Cuối cùng em cảm thấy hôm nay nó sẽ gây ra chuyện!”
“Không có việc gì. . . Anh đi tìm nó, sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó một chút. . . Nếu như thật bất đắc dĩ, anh sẽ tạm thời dừng công việc, xử lý xong chuyện của con rồi tính sau. . .” Đường Chí Long bất đắc dĩ thở dài, bữa sáng cũng chưa có ăn, liền trực tiếp nhanh chóng đi ra ngoài . . .
Khả Hinh đứng ở cửa nhà, nhìn cha vội vàng đi ra ngoài, cô bé cũng không dám gọi, chỉ cắn môi dưới, thật lo lắng nhìn theo cha và anh trai. . .
Thời gian từng giờ trôi qua, ánh mặt trời từ tia nắng ấm áp đến chiếu rọi mãnh liệt ở khắp nơi!
Trên con đường thành phố nước, xe, tiếng còi gầm rú, tiếng của người đi bộ cũng nghe rất rõ ràng, mùa xuân hoa thật đỏ, lá rất xanh, bầu trời thật xanh. . .
10 giờ sáng! !
Đường Khải Văn một mình trốn học, vẻ mặt tối tăm đi về phía cửa sau của khách sạn, nhìn chằm chằm bức tường rào, biết đêm qua Hạo Nhiên tung người đi vào, cậu hừ một tiếng, nghĩ đến bọn họ tự cho rằng làm chuyện thần không biết quỷ không hay, thật ra có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào bọn họ! ! Cậu cắn chặt răng, lập tức cầm cặp sách quăng lên bờ tường, sau đó tung người nhảy vào bên trong, mới vừa đứng vững chân, liền nhìn thấy khách sạn phồn thịnh bày ở trước mắt, chỉ cần cậu vào tới đây, nhớ tới trước kia cha đã từng huy hoàng, cậu liền tức giận cắn răng nghiến lợi, sắc mặt càng lúc càng căng cứng, càng lúc càng căng cứng. . . Không nhịn được nhớ tới đêm qua, lúc mẹ bảo mình vào phòng đọc sách của cha lấy đồ thì phát hiện cái chìa khóa nhỏ! !
Nghe nói mẹ nói chìa khóa nhỏ kia có cổ phần của cha, cậu muốn đi xem một chút! Cậu muốn đi xem một chút, cha mất hết danh dự địa vị phải không! !
Đường Khải Văn nghĩ tới đây, lập tức căm tức bước tới phía trước, cậu biết lúc này, khẳng định cha đang tìm mình, không có ở trong phòng làm việc . . .
“Cậu Đường?” Một giọng nói nghi ngờ khó hiểu vang lên.
Đường Khải Văn lập tức dừng bước lại, vẻ mặt lộ ra căng thẳng, chậm rãi xoay người, không ngờ nhìn thấy Lưu Chí Đức mặc quần áo bình thường đơn giản, tay cầm một túi hành lý màu xanh đen cũ kỹ, đứng ở trong mặt cỏ xanh, đang kinh ngạc nhìn mình. . . Cậu lập tức bày ra vẻ mặt có chút căng thẳng, tươi cười, gọi: “Chú. . . Chú Lưu. . .”
“Hiện tại đang giờ đi học, cậu ở đây làm gì?” Lưu Chí Đức ngạc nhiên nhìn Đường Khải Văn, hỏi.
“À. . .” Đường Khải Văn ngưng mặt, căng thẳng suy nghĩ một chút, mới bật cười nhìn Lưu Chí Đức nói: “Con . . . Trường học của con. . . tổ chức chạy Maratho mùa xuân, con không có trong danh sách, cho nên rảnh rỗi nhàm chán đi vào đây dạo một chút, bây giờcon lập tức đi ngay!”
“Ồ! Vậy cậu tùy tiện đi dạo một chút rồi nhanh trở về trường học, nếu không người nhà sẽ lo lắng đấy. . . Chú đi trước, hôm nay đi công việc ở bên ngoài! Hôm nay cha của cậu cũng sẽ rất bận, khách sạn mở tiệc trà, phải chuẩn bị rất nhiều việc!” Lưu Chí Đức nói xong liền cầm túi hành lý của mình chậm rãi xoay người, đi ra bên ngoài khách sạn!
Đường Khải Văn nhàn nhạt nhìn Lưu Chí Đức xoay người đi ra ngoài, nghe ông mới vừa nói khách sạn mở tiệc trà, như vậy lúc này bộ phận của cha nhất định có rất nhiều người, nhưng cậu biết, qua ba giờ, khách sạn có quy định, đám thư ký sẽ rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài xử lý công việc và chuẩn bị bữa tiệc tối, hôm nay cậu nhất định phải biết trong cái rương kia có thứ gì! !
Tùy ý giấu cặp sách, Đường Khải Văn đưa lưng về phía khách sạn, ngồi ở bên cạnh cây quýt, nhớ tới đêm qua cha và Hạo Nhiên ngồi ở trên bãi cỏ giống như cha con, cậu liền hung hăng cắn răng nghiến lợi, tay trực tiếp nắm ngọn cỏ, hung hăng nghĩ làm tay sai còn chưa đủ, còn muốn làm tay sai cho con trai ông chủ! Trong lúc cậu đang chờ thời cơ lại phát hiện phía trước có một vật gì đó giống như thẻ làm việc đang lóe sáng, cậu ngây ngô nhàm chán liền bò qua, nắm lấy thẻ làm việc, lại là thẻ làm việc mới của Lưu Chí Đức, cậu nhìn cười chế nhạo, tay sai chính là tay sai! Nhưng cậu vẫn nhét thẻ làm việc vào trong túi quần của mình, chờ lúc trở về, trêu chọc Nhã Tuệ, sàm sở cô! ! !
Thời gian từng phút từng phút trôi qua! Lúc gần bốn giờ.
Tầng lầu Đầu bếp Trưởng, rất nhiều đồng nghiệp cũng đi chuẩn bị mở tiệc trà, lúc này Đường Chí Long cũng trở về đây, nhưng vẫn căng thẳng giao thư ký đi ra bên ngoài phụ giúp, bọn họ vẫn không kịp đóng cửa, người cũng nhanh chóng đi khỏi.
Đường Khải Văn bắt chước Trang Hạo Nhiên đi đường bí mật, xoay người đi khỏi vào phòng làm việc to lớn, đứng ở chỗ quen thuộc, tránh cameras, thấy tất cả mọi người không có mặt, thư ký cũng không có mặt, cậu lập tức nhanh chóng xông vào phòng làm việc của cha, hai tròng mắt nhanh chóng di chuyển nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, xác định cha không có ở đây, liền nhanh chóng nhào tới dưới giá sách, vội vã, căng thẳng mở cánh cửa nhỏ, liếc nhìn cái muỗng inox của cha ở bên trong giá thủy tinh, cậu lại kịch liệt liếc hòm sắt nhỏ ở bên cạnh, lại thấy hòm sắt không có khóa, cậu lập tức trở nên kích động tươi cười ôm lấy hòm sắt nhỏ kia mở ra, nhưng phát hiện trong cũng không có vật gì! !
“Tại sao không có?” Đường Khải Văn trợn to hai mắt, cúi mặt nhìn cái hòm sắt trống rỗng, nghĩ tới hi vọng lại mất đi, liền hung hăng cắn răng nghiến lợi!
Cơn tức giận càng tăng thêm, càng lúc càng kịch liệt! !
Đường Khải Văn trong nháy mắt tức giận hung hăng nhìn chằm chằm cái muỗng inox trong giá thủy tinh, đó là thứ cha thích nhất, nhưng cậu ghét đầu bếp, cậu căm ghét đầu bếp, cậu lập tức vươn tay vào trong, từ bên trong lấy cái muỗng inox ra, lại cắn răng nghiến lợi đóng hòm lại, liền hung tợn đứng dậy, đi ra ngoài. . . Vừa đi vừa tức giận nói: “Con chán ghét dáng vẻ của cha đứng ở trong phòng bếp! Con chán ghét cha làm đầu bếp! ! Nghề nghiệp buồn nôn!”
Đường Khải Văn lập tức dùng mật mã mình biết, vọt vào cửa phòng bếp, tầng một, tầng hai, muốn đi vào trong, lại phát hiện cửa chính bên trong phòng bếp đóng chặt, cậu a một tiếng, tức giận vung cái muỗng inox lên đập mạnh xuống cái rương đỏ thẫm treo đường ống khí gas, lại phát tiết giơ cái muỗng inox cứng như đá cẩm thạch không ngừng đập, không ngừng đập, vừa đập vừa kêu to: “Con xem cha làm sao làm đầu bếp! Con xem cha làm sao làm đầu bếp? Con chán ghét cha! Con chán ghét cha. . . ”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười vui vẻ của các đầu bếp.
Đường Khải Văn lập tức căng thẳng xoay người, liếc mắt nhìn ngoài cửa tầng cửa thứ hai, suy nghĩ tại sao bọn họ lại tới sớm như vậy, cậu lập tức căng thẳng nghĩ cha rất quan tâm đến cái muỗng inox này cùng mọi thứ trong phòng bếp, nếu ông biết mình xông vào đây, nhất định giận dữ, không chừng giống như lần trước cắt tất cả tiền xài vặt của mình, cậu nghĩ tới đây, lập tức ôm lấy cái rương cùng cái muỗng inox xông vào bên trong cửa tủ inox chứa đồ cao một mét, cố ý chừa một khe hở, liếc ra bên ngoài. . .
Quả nhiên các đầu bếp nhanh chóng đi vào, trước hết đi vào tầng cửa thứ nhất, lại đi vào tầng cửa thứ hai, sau đó mới chính thức đi vào bên trong phòng bếp, bởi vì quá gấp, cũng không có phát hiện có dấu vết. . . Sau đó bởi vì hải sâm xảy ra vấn đề, Đường Chí Long cũng đi vào phòng bếp, sau khi trao đổi một lúc, Đường Chí Long đi ra ngoài. . . Cả người Đường Khải Văn đổ mồ hôi ngồi xổm ở trong bóng tối, cảm thấy cha của mình đi ra ngoài, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, mới vừa muốn đi ra ngoài, lại phát hiện cửa phòng bếp lặng lẽ mở ra. . .
Trang Hạo Nhiên mười tám tuổi nở nụ cười vui vẻ lặng lẽ đi vào phòng bếp, cũng không có chú ý đến camera P26 đã mở ra, cầm một cái khay inox đốt lửa. . .
Đường Khải Văn núp ở trong tủ inox, thông qua khe hở kia nhìn Trang Hạo Nhiên đang đốt lửa, cũng biết cậu ta muốn bắt chước cha của mình, nướng quýt cho cha mình ăn, nghĩ tới đây, cậu liền hung hăng cắn răng nghiến lợi, nhưng lại không nhịn được liếc tới camera P26 đang mở ra, cậu lại cười hả hê. . . Quả nhiên bên trong phòng bếp truyền đến tiếng nói của đầu bếp, Hạo Nhiên nghe được âm thanh này, liền lập tức dùng tay dập tắt từng đốm lửa trong khay inox, lúc này mới mang nó giấu kỹ ở trong một cánh cửa inox khác, lại dùng mật mã khóa cửa lại, để cho đầu bếp không thể đi ra, mới yên tâm đi ra ngoài. . .
Đường Khải Văn lập tức liếc nhìn camera P26 đã tắt đi, cậu mặc kệ lý do gì, liền nhào ra, cắn răng nghiến lợi vọt tới một cánh cánh cửa inox khác, thừa dịp cha đi ra ngoài một lúc, lập tức lấy khay inox đã tắt ngấm, vặn bật lửa ra nhanh chóng đổ chất lỏng dễ cháy vào, vừa đổ vừa tức giận nói: “Tôi cho cậu nướng quýt này! ! Tôi cho cậu nướng này. . . Chờ cha tôi đến để cho nhìn ông ấy nhìn xem Hạo Nhiên mỗi ngày treo trên miệng, đốt lửa ở đây! !”
Đường Khải Văn không nói hai lời, lấy cái bật lửa mình hút thuốc lá, đốt lửa trong khay inox, nghe phụt một tiếng, lửa nhanh chóng cháy lên, cậu lại lập tức hung tợn đẩy mạnh khay inox vào bên trong ống nhựa dưới đường ống dẫn khí gas, lúc này mới hả hê dùng mật mã mở tầng cửa thứ hai xông ra ngoài, theo phương hướng ngược với Hạo Nhiên, xông vào đường bí mật trước một bước. . . Đường Chí Long thừa dịp Hạo Nhiên đi ra ngoài, theo bản năng lập tức nhanh chóng tắt camera P26, mới vội vội vàng vàng xông ra ngoài, khi ông đi dọc theo hành lang thật dài đi tới phía trước thì ầm, một tiếng phá hủy thật kinh khủng từ phòng bếp truyền đến . . .
“Hạo Nhiên . . .” Tiếng gọi đau lòng truyền đến, Đường Chí Long bị ngọn lửa mạnh mẽ xô ngã xuống đất, ông lập tức đau lòng khiếp sợ nhìn bên dưới thế lửa, rất nhiều thi thể mãnh liệt văng ra, từng tràng tiếng kêu khổ sở vang lên! ! ! !
***
Không đến bao lâu, tiếng còi xe cứu thương, xe cảnh sát, từ phố xá sầm uất ở phía trước truyền đến! !
Lưu Chí Đức đang bị người nào đó mang tới đoạn đường không biết tên, không hiểu trượt chân ngã xuống đường cao tốc, sau đó được Điệp Y chạy tới cứu lên, lúc ông đang thoi thóp, hai tròng mắt nhấp nháy tràn nước mắt, nhớ tới đêm qua mưa tầm tã Đường Khải Văn phát hiện mình vẫn còn nhớ mọi chuyện mười hai năm trước, không đến bao lâu, ông ở trong cơn mưa to gió lốc ngã xuống đường cao tốc! !
Cửa ầm ầm mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn lập tức lao ra, biết hôm nay là ngày quyết định của Hoàn Cầu, anh vừa nhanh chóng xông ra ngoài, vừa kích động kêu to: “Mau! ! Gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Tưởng, để cho anh ấy trao đổi trước với Cục Trưởng Cục cảnh sát, đừng khẩn cấp công bố sự kiện vụ cháy! ! Nói thủ phạm là người khác! Ngàn vạn lần không thể để cho Hạo Nhiên tham dự vụ xét hỏi! Anh ấy tuyệt đối không thể nhận tội vào lúc này! !”
“Được!” Trương Thục Dao lập tức khẩn cấp xông vào trong mưa, vừa đội mưa to gió lớn, vừa khẩn cấp gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi! !
Trước Cục cảnh sát, đám phóng viên chen lấn nhốn nháo đứng ở trong mưa to gió lớn, rất nhiều đài truyền hình cùng nhà quay phim cũng đội mưa to gió lớn chạy về phía cảnh sát cục, lúc này chính là giây phút toàn thể nhân viên của Hoàn Cầu trên thế giới cùng cổ đông nín thở, bởi vì một chút nữa Cục Trưởng Cục cảnh sát sẽ công bố sự thật vụ cháy mười hai năm trước! Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên Tổng Giám đốc Hoàn Cầu có là thủ phạm gây ra vụ cháy hay không! Rốt cuộc một nhân vật hiển hách làm chấn động kinh tế thế giới có thể sáng tác ra bản nhạc huyền thoại cho thế giới nữa hay không, nhưng cho dù như thế nào, Thủ tướng tiền nhiệm, Thủ tướng đương nhiệm, người đứng đầu Nhà nước Ủy viên Trương rối rít phái Tịnh Kỳ cùng đám người Phương Di tới tham dự cuộc họp báo lần này, theo mệnh lệnh của các lãnh đạo, Tổng Giám đốc Trang là người dẫn đường kinh tế quan trọng của đất nước, nhất định phải thận trọng phúc thẩm vụ án này, tuyệt đối không được có một chút mơ hồ! ! !
Mưa rơi xuống rào rào, phía ngoài Cục cảnh sát phóng viên cùng giới truyền thông càng lúc càng nhiều! Sắc mặt của Tịnh Kỳ cùng Phương Di cũng nặng nề cất bước đi tới, vệ sĩ cùng cảnh sát vây xung quanh bên ngoài Cục cảnh sát cũng càng lúc càng nhiều. . .
Đường Khả Hinh tay chống cây dù trong suốt, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, trái tim rất đau rất đau đứng ở vị trí đêm qua vẫn giữ chặt đến nay, nhìn xung quanh có rất nhiều rất nhiều phóng viên giới truyền thông, giống như bầy ong tuôn ra, hai tròng mắt cô cuối cùng không nhịn được chảy nước mắt từng hồi, nghĩ tới chồng của mình là một người kiêu ngạo, từ trước đến giờ anh luôn phong độ lẫm liệt đứng ở dưới ánh mặt trời, nở nụ cười đồng tình với vạn vật trên thế gian, anh vì mơ ước cùng tương lai của rất nhiều người, đã từng dốc hết tâm huyết. . .
Hạo Nhiên. . . Hạo Nhiên. . . Cho dù bất kì người nào trên thế giới này đánh giá anh như thế nào, nhưng anh mãi mãi là người đàn ông kiêu ngạo nhất, xuất sắc nhất, hấp dẫn nhất trong lòng em!
Bên trong Cục cảnh sát!
Chu Lịch Bình lập tức mở cửa phòng tra hỏi, nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn tra hỏi cả đêm, sắc mặt thâm trầm, hai tròng mắt rưng rưng nghĩ đến bóng dáng của Đường Khả Hinh cô độc ướt đẫm vẫn đứng ở bên ngoài Cục cảnh sát, trái tim của anh lại đau đớn từng cơn. . . Khả Hinh. . . Khả Hinh. . . Nếu như thời gian có thể quay lại, anh tình nguyện trọn đời mãn kiếp, bỏ qua tất cả hương thơm trong thiên hạ, bỏ qua tất cả giai điệu động lòng nhất thế gian, chỉ cần có thể trả lại cho em một chút hạnh phúc. . .
Người đàn ông này rất cô độc, đau lòng, bi thương nói những lời này với cô gái mình yêu thương, người đã đau lòng chậm rãi đứng lên, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt khổ sở, chậm rãi từng bước từng bước đi ra. . .
Chu Lịch Bình cùng viên cảnh sát trẻ tuổi đi theo ở phía sau, chăm chú nhìn anh!
Bên ngoài Cục cảnh sát, mưa vẫn rơi rào rào giống như Thượng Đế rống giận, trút xuống tán loạn! Rất nhiều phóng viên rối rít muốn chen vào trong Cục cảnh sát, tay nâng máy chụp hình, muốn trực tiếp chụp tư liệu, người chủ trì giới truyền thông cũng đang khẩn cấp đưa tin, nhân viên Hoàn Cầu trên toàn thế giới rối rít khẩn trương đứng ở trước màn hình lớn nhìn cảnh tượng này, nghe có người nói Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu xuất hiện, rất nhiều phóng viên lại nhao nhao xông vào. . .
Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, bị chen lấn xô đẩy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào trong Cục cảnh sát, trái tim của cô cũng càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng gấp thở gấp. . . Hai tròng mắt căng thẳng tràn lệ nhìn quanh!
Rốt cuộc! !
Bên trong Cục cảnh sát xuất hiện rất nhiều cảnh sát chậm rãi mở đường, cuối cùng bóng dáng Trang Hạo Nhiên chậm rãi xuất hiện tại bên ngoài Cục cảnh sát, mặc dù người đã mệt mỏi hốc hác nhưng khi bóng dáng nổi bật của anh đứng ở trong mưa to gió lớn trắng xóa, người vẫn rất cao lớn, hấp dẫn, huyền thoại, hai tròng mắt bi thương lóe lên nước mắt, chực rơi có thể khiến cho vạn vật trong nháy mắt cũng nỉ non ướt đẫm. . .
Tịnh kỳ cùng Phương Di đau lòng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, đám phóng viên cũng nâng máy chụp hình, căng thẳng tràn về phía anh, Đường Khả Hinh ở trong chen lấn xô đẩy, rốt cuộc nhìn thấy người đàn ông mình thương yêu đứng ở trong làn mưa trắng xóa, trái tim của cô không nhịn được từng trận khổ sở nức nở, tiếng nức nở này giống như âm thanh ai oán nhất trên đời, bao xung quanh thật chặt cả thế giới. . .
Lúc đám phóng viên tranh nhau phỏng vấn, Trang Hạo Nhiên giống như nghe được tiếng nức nở thật dịu dàng, hai tròng mắt anh lập tức rưng rưng ngẩng đầu, lần theo âm thanh buồn bã, rốt cuộc nhìn thấy Đường Khả Hinh tay chống cây dù trong suốt, cả người ướt đẫm đứng ở trong đám người chen lấn xô đẩy, nhìn mình rơi lệ từng hồi. . . Trái tim của anh mãnh liệt đau đớn, vẻ mặt run rẩy đè nén đau lòng, mới vừa muốn nghẹn ngào gọi tên vợ. . .
“Trang Hạo Nhiên! Nghe nói anh đến Cục cảnh sát tự mình đầu thú, thừa nhận anh là thủ phạm gây ra vụ cháy mười hai năm trước?” Có phóng viên xông lên, kích động hỏi, đám phóng viên cũng xô đẩy chen lên, kích động hỏi.
Trang Hạo Nhiên vẫn rơi lệ đau lòng nhìn vợ, đứng ở trong đám người bị chen lấn xô đẩy, anh muốn cất bước đi tới, lại phát hiện ngưỡng cửa Cục cảnh sát đã chia cắt hai người ra hai thế giới, anh gần như tuyệt vọng ẩn nhẫn thu hồi ánh mắt nhìn vợ, nhìn về phía đám phóng viên đang tràn tới đặt câu hỏi, anh lập tức cắn chặt răng, mới vừa ngẩng mặt trực tiếp thừa nhận mình là thủ phạm gây ra vụ cháy. . .
“Hạo Nhiên! Chờ một chút! Vụ án này có ẩn tình khác! !” Một giọng nói thật trầm ấm mạnh mẽ xhuyên thủng đám đông vọt thẳng tới! !
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi này, anh hơi giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tới trước. . .
Đám phóng viên cũng rối rít dừng máy chụp hình trong tay, xoay người nhìn người tới, nghĩ xem là ai kêu lên kịch liệt như vậy . . .
Đường Khả Hinh cũng trở nên kích động xoay người, mang theo khiếp sợ hi vọng, xoay người nhìn người tới! ! !
Một chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở trước cửa Cục cảnh sát, Tưởng Thiên Lỗi lập tức lẫm liệt cao ngạo đi xuống xe, dẫn theo Lãnh Mặc Hàn và bốn phó tổng cùng đám người Tiêu Đồng, Trương Thục Dao, Uyển Thanh nhanh chóng xuyên qua đám đông đi thẳng tới đám phóng viên phía trước, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt tràn lệ đau lòng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thâm trầm nghẹn ngào nói: “Em trai! Anh tới đón chú về nhà. . .”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, khiếp sợ nghi ngờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở trong làn mưa mờ mịt lạnh lẽo, thật đau lòng nhìn em trai, lập lại câu nói kia một lần nữa, nghẹn ngào cứng rắn cười nói: “Em trai! ! Anh. . . Đón chú về nhà!”
Xung quanh mưa to gió lớn, theo tiếng gọi này Thượng Đế cũng xúc động, tầng mây che phủ cuối cùng mang theo ánh sáng chân trời chiếu rọi, trong nháy mắt trải sáng khắp nơi! ! Tất cả sự thật trong chớp nhoáng này, toàn bộ theo luồng ánh sáng ban sơ nguyên thủy nhất toàn bộ xuất hiện! ! Đúng vậy, có tình yêu thì có hy vọng! ! Chỉ cần không buông tha, mỗi người chúng ta cũng có thể tìm được cơ hội để cho mình có thể sống lại từ trong kẽ hở! ! !
Xung quanh giống như vẫn nhao nhao hỗn loạn, tất cả ánh đèn flash của phóng viên giống như tạo thành một luồng ánh sáng thiên đường, Đường Khả Hinh chống cây dù, ở giữa hai bóng dáng cao lớn của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, cuối cùng lại cảm động nghẹn ngào mỉm cười, tay khẽ buông lỏng để cho cây dù trong suốt theo tình yêu chậm rãi bay về phía chân trời. . .
“Sau này em muốn làm cái ô che mưa phùn cho anh. . . Mặc dù nó hơi nhỏ, không thể ngăn cản được bao nhiêu mưa gió. . .”
“Đứa ngốc. . . Che dù không phải vì ngăn cản mưa gió, mà là vì nghe âm thanh tình yêu nhỏ giọt tí tách. . . Cho dù em đứng ở trong mưa gió hay ở ngoài mưa gió. . . Chỉ cần có tình yêu, giai điệu cuộc sống cũng sẽ rất là êm tai. . . Cho nên. . . Em không cần gọi, anh cũng có thể rất nhanh phát hiện ra em ở trong đám người. . .”