Chương 1212: TRẬN ĐẤU CHUNG KẾT (Hai)
Trận đấu chung kết sắp bắt đầu! !
Nhà hát kịch theo bài hát “She is my sin” phấn chấn lòng người, tấm màn che trận đấu chuyên gia hầu rượu tiêu chuẩn cao nhất thế giới kéo ra, lúc này tòa nhà thủy tinh to lớn hình bán cầu phát ra ánh sáng nhiều màu sắc, lập tức cả khách sạn Á Châu như kịch trường khổng lồ, khắp nơi đông đúc khán giả bên ngoài sân, bên trong sân, bọn họ rối rít cầm vé mời trong tay, theo thời gian gần tới, từ từ đi vào hội trường.
Giám đốc Hoắc Minh dẫn Nhã Tuệ cùng đám quản lý, lúc này cũng chỉ được đứng ở bên ngoài hiện trường, cùng nhân viên tiếp tân nghênh đón khách vào hội trường, thỉnh thoảng xoay người nhìn lại, cũng chỉ thấy bóng dáng thần bí của Hách Lệ thỉnh thoảng xuất hiện tại bên trong hành lang dài, nhưng đến nay hiệu ứng sân khấu và tất cả tình huống, ngoài đám người Hiệp hội rượu vang, đám người còn lại không một ai biết được ! Đặc cảnh mặc đồ rằn ri, lần đầu tiên mang súng quy mô lớn như thế đi lại khắp nơi, sau khi Tổng Giám đốc Trang trúng đạn, nơi này từng giây từng phút không dám buông lỏng! !
Một bóng người màu tím, mãnh liệt như áng mây tím, từ một con hẻm sâu nào đó bí ẩn thoát ra! Nhã Mộng và Lý Oánh nhanh chóng như chim yến bay đi theo bóng dáng của cô, cũng chạy về phía trong ngõ hẻm, mới vừa nhận được đến tin tức, một nhóm lính đánh thuê đang ẩn nấu tại một con hẻm sâu nào đó ở phía Bắc, chuẩn bị thời cơ hành động, Điệp Y cùng bọn Nhã Mộng, ba người ở gần vị trí này, đuổi bắt đến, Điệp Y mặc váy dài màu tím, má trái bị nổ tung kéo ra một vết máu, sắc mặt tái nhợt như ma quỷ, người lại nhanh nhẹn như động vật thần quái, mái tóc dài chạm vai, mới vừa muốn một mình xông vào một con hẻm nhỏ nào đó, lại cảm thấy sau lưng có một làn gió khổng lồ như chó sói lao thẳng tới, cô lập tức quay người lại, tay trái đeo bao tay đen thoát ra dao sắc bén, hung ác đâm thẳng tới trước! !
Hai lính đánh thuê từ đầu ngõ hẻm phía sau nhảy ra, vung châm độc bay như ruồi, hung ác ném về phía Điệp Y, Điệp Y lấy một địch mười, lúc né người tránh châm độc, má trái và cánh tay của cô đều ghim đầy châm độc, cây kim nhanh chóng phun độc ra đủ để tan xương nát thịt cô, sắp khắp lan ra khắp cả người Điệp Y ! ! Điệp Y lại giống như không nhìn nước thuốc này, lập tức như con mèo nhảy dựng lên, vươn móng tay sắc nhọn, lấy tốc độ như tia chớp đá văng mười lính đánh thuê, nhớ kĩ mệnh lệnh của Trang Hạo Nhiên, lúc đánh ngã tên lính đánh thuê cuối cùng, cô nâng quả đấm có năm con dao sắc bén, đâm thẳng vào xương cột sống lưng người nọ, lập tức đánh gãy tất cả tĩnh mạch trong thân thể người nọ! !
Một tiếng kêu gào khổ sở, đám lính đánh thuê cùng lúc nhắm về phía Điệp Y mạnh mẽ nổ súng, Điệp Y níu lấy thân thể của người nọ, như ánh trăng non, dùng thân thể của người bị đâm trúng ngăn cản làn đạn tới, Nhã Mộng và Lý Oánh nhanh chóng từ lầu cuối bay người xuống, trong tay cầm dao sắc bén, tay chân như tia chớp lập tức giải quyết xong hai người, Lý Oánh lại hung hăng vung dao sắc bén cắm thẳng vào xương bả vai tên lính đánh thuê kia. . .
Một bóng đen giống như con sói to lớn sắp lao thẳng về phía ba người Điệp Y, đang muốn dùng dây độc trượt qua mặt của các cô, một bóng đen khác khí thế như nước lũ mãnh liệt vọt đến, Lãnh Mặc Hàn lồng lộn gầm lên một tiếng, vung quả đấm đập mạnh một quyền vào lồng ngực bóng đen như người sói, miệng người nọ phun mạnh một ngụm máu tươi, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ nện ở trên tường, Thanh Bình và Mỹ Linh tung người nhảy lên, bay qua Lãnh Mặc Hàn, nhắm ngay tên lính đánh thuê ngã xuống, vung dao sắc bén mãnh liệt đâm vào xương bả vai anh ta ! !
Ống nước trong một gian nhà cũ bị hỏng, lập tức bắn nước văng tung tóe! !
Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo màu đen, trong tay cầm dao ngắn, khuôn mặt ngưng chặt, hai tròng mắt sắc bén vô tình nhìn về phía thuộc hạ tham gia đánh nhau càng lúc càng nhiều, lạnh lùng tàn nhẫn ra lệnh: “Tháo xương bọn họ ra cho tôi! !”
“Vâng! !” Đám người Tiêu Yến và Giang Thành cũng tham gia đánh nhau! !
Lãnh Mặc Hàn thở dốc, vừa lạnh lẽo ngưng mặt nhìn hoàn cảnh bọn họ đánh nhau, vừa chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn thời gian trên cổ tay, cách trận đấu chung kết còn nửa giờ nữa, anh lại nhanh chóng lách mình đi, tìm kiếm một nhóm lính đánh thuê khác có thể xâm nhập vào trận thi đấu, vừa lách mình cất bước đi tới vừa thông báo cho Tô Lạc Hoành, chờ 15 phút sau, bảo Phương Di và Tịnh Kỳ tới ngõ hẻm phía bắt người . . .
Tô Lạc Hoành ở phía trước vừa hoạt động ngón tay, chú ý tình trạng giao thông khách sạn Á Châu, vừa nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nói: “Thời gian phải nhanh! ! Mau chạy về nơi ở tìm ra chứng cứ! Như vậy mới có thể chặt đứt kế hoạch bọn họ xông vào hiện trường thi đấu! !”
Lãnh Mặc Hàn không nói nữa, mà nhanh chóng tung người đi về phía trước! !
Khách sạn Á Châu! !
Trước thảm đỏ thật dài tụ tập rất nhiều phóng viên, tự nhiên nhà hát kịch đóng còn có mười lăm phút đóng cửa chính, bọn họ vẫn đứng ở nơi đó lo lắng chờ đợi, quả nhiên không đến bao lâu, Đới Lập Duy rốt cuộc dẫn tất cả thành viên Hiệp hội rượu vang, mọi người mặc đồng phục màu đen, trước cổ áo đeo huy chương quả nho bằng vàng, khuôn mặt lộ ra nghiêm túc cẩn thận sau đó nụ cười lễ phép, từ từ cất bước đi lên thảm đỏ, theo từng trận đèn flash kịch liệt, đi tới nhà hát kịch. . .
Hội Trưởng Hiệp hội chuyên gia hầu rượu, Parker cũng dẫn thành viên Hiệp hội chuyên gia hầu rượu, khuôn mặt lộ ra vẻ xúc động kính ngưỡng, từ từ bước ra đại sảnh huy hoàng, lúc bước lên thảm đỏ, hai tròng mắt ông càng lúc càng lóe ra ánh sáng thần thánh, sau sự kiện thi đấu, sẽ là lúc chính thức chứng kiến thời khắc thể hiện thực lực toàn diện của chuyên gia hầu rượu ở trong lĩnh vực bình phẩm rượu! Đi theo phía sau ba cô gái Pháp xinh đẹp, bọn họ cùng mặc đồng phục váy màu trắng, tay bưng ba hộp nhung đậm, bên trong hộp nhung chia ra đặt huy chương quán quân ! Á quân ! Huy chương đồng chuyên gia hầu rượu, còn được cấp giấy chứng nhận tiến vào thế giới chuyên gia hầu rượu ! ! Tương lai, người lấy được quán quân cũng sẽ đoạt được chức vị Phó Hội trưởng chuyên gia hầu rượu thế giới, từ đó, tên họ của người đó sẽ được in lại trong giới rượu vang thế giới thật chói mắt! Từ đó! Một câu nói của người đó sẽ ảnh hưởng đến một chút mùi rượu vang thế giới, được mỗi người trên thế giới tôn trọng và tiếp đãi!
Đây đúng là khoảnh khắc thần thánh ! !
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cùng đám quản lý quen biết Đường Khả Hinh cũng không khỏi lộ vẻ kích động chen đến hai bên thảm đỏ, rất căng thẳng ngắm nhìn tới trước, rốt cuộc lúc tất cả thành viên hiệp hội chậm rãi cất bước đi về phía thảm đỏ thì ba nam nhân viên người Pháp cất bước ra trước, theo từng trận đèn flash kịch liệt của phóng viên chiếu xuống, rốt cuộc, tuyển thủ Đường Khả Hinh dẫn đầu, mọi người mặc đồng phục màu đen, trước cổ áo đeo chưa huy chương lên cấp hình quả nho màu bạc, từ từ bước ra đại sảnh huy hoàng, tinh thần sung mãn khuôn mặt nở nụ cười bước lên thảm đỏ, đi về phía nhà hát kịch . . .
“Khả Hinh!” Nhã Tuệ trong chớp mắt này, bất chấp tất cả chen chúc trong đám phóng viên, hai tròng mắt đỏ thắm kích động nhìn Đường Khả Hinh dẫn đầu, nghẹn ngào gọi to: “Khả Hinh! ! Mặc kệ hôm nay kết quả như thế nào! Lúc này, tôi tự hào vì cô ! ! Cám ơn cô luôn kiên trì ! ! Cố lên! !”
Đường Khả Hinh đạp lên thảm đỏ, cảm nhận rất nhiều ánh đèn flash chiếu trên người của mình, nghe rất nhiều vấn đề phóng viên đưa ra, nhưng cô chỉ nghe được tiếng của Nhã Tuệ, nhìn cô chăm chú nhìn về phía người bạn thân ở trong đám người chen lấn, đau lòng kích động, khuôn mặt lại nở nụ cười rất cảm động, không dám hứa với cô bất kỳ điều gì ở trong thời gian thi đấu căng thẳng, chỉ hơi đè nén xúc động gật đầu, liền một mình cất bước đi về phía trước! !
“Cố lên! ! Đường Khả Hinh! !” Rất nhiều phóng viên Trung Quốc còn có đồng nghiệp khách sạn Á Châu rối rít nhìn bóng lưng kiên cường của cô gái này, kích động gọi ! !
Đường Khả Hinh từ từ cất bước đi về phía trước, nghe tiếng vỗ tay sau lưng, cô thở ra một hơi, đè nén cảm xúc nặng nề không thở nổi, kiên định ngẩng mặt đi về phía trước. . .
Alex và Ge Sidun cũng đạt hạng thứ hai thứ ba trong cuộc thi, từ từ cất bước đi theo Đường Khả Hinh, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía trước. . . Vào thời khắc kích động này ai cũng muốn vỗ tay! !
Nhã Tuệ vẫn vội vàng đứng ở đầu kia thảm đỏ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh từ từ đi xa, hai tròng mắt của cô đỏ nhuận, nghẹn ngào thật lòng nói: “Mạn Hồng! ! Tôi thật sự vô cùng hi vọng Khả Hinh có thể giữ được vị trí đứng đầu ! Tôi thật sự thực vô cùng khát vọng, rất khát vọng hôm nay cô ấy có thể thi đấu tỏa sáng! ! Thượng đế ơi! ! Xin phù hộ !”
“Sẽ! !” Trần Mạn Hồng ôm nhẹ Nhã Tuệ, mặc dù không chắc chắn, nhưng cũng rất chăm chú nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, lúc này cũng kích động đến hai tròng mắt tràn lệ, mặc dù căng thẳng, nhưng vẫn ôm hi vọng cảm thán nói: “Cô ấy nhất định sẽ nỗ lực! Nhất định sẽ!”
Nhã Tuệ phát hiện không ngờ mình nhát gan đến không dám đi vào xem thi đấu. . . .
“Vào thôi! !” Trần Mạn Hồng hiểu Nhã Tuệ, kéo cô dịu dàng nói: “Mặc kệ như thế nào! Chúng ta bên cô ấy lần cuối cùng! Cô cũng không biết vị trí cô xem thi đấu, có bao nhiêu phóng viên tha thiết ước mơ !”
Đúng vậy! !
Đám phóng viên chen lấn lên trên mới xin được chỗ ngồi nho nhỏ phía sau, lúc này, nhìn thời gian gần tới 9 giờ 50 phút, cửa chính nhà hát kịch sắp đóng lại, bọn họ phát điên vội vàng giơ máy chụp hình, xông thẳng tới cửa chính nhà hát kịch . . . Lần cuối cùng Hách Lệ cầm tài liệu đi ra cửa chính nhà hát kịch, nhắc cổ tay, nhìn còn 10 giây sắp đóng cửa chính nhà hát kịch, cô chậm rãi đếm thời gian: Mười. . . Chín. . . Tám. . .
“Chờ một chút! ! Chờ một chút! !” Có một ít phóng viên cầm máy chụp hình, vào thời điểm sau cùng, cố gắng xông vào cửa chính nhà hát kịch, có một phóng viên thân thể thiếu chút nữa bị cửa kính kẹp lấy, anh ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vào thời gian sau cùng, cố gắng cứng rắn chen vào, lúc này Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cũng nhanh chóng đi vào lối đi VIP! ! Tiếng nhạc phấn chấn lòng người, cuối cùng dần dần ngừng lại, cuối cùng cửa chính lập tức đóng chặt, hai vị thần rượu đứng vững ở dưới bầu trời ngẩng mặt uống dịch rượu ! !