Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 887: YÊU CẦU KHÁC

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Lãnh Mặc Hàn, lập tức căng thẳng nói: “Không phải cô ấy ở chỗ anh sao? Anh. . . . . . Lúc ấy anh đã nói, sau khi đổi chai rượu vang sủi bọt xong, anh bảo vệ an toàn cho cô ấy!!”

Nói xong lời này, trái tim của cô chợt lạnh, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt!!

Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn mãnh liệt lóe lên, nhớ tới mình mới vừa tra hỏi người trong phòng bí mật xong, đơn giản tắm rửa sạch sẽ, mới vừa thay tây trang đen chuẩn bị tham gia tiệc tối, lại phát hiện không thấy cô gái ngốc đó, không biết cô đi đâu! Lúc này anh mới nhớ tới, mình dặn dò Thanh Bình tìm người chăm sóc và bảo vệ cô, anh lập tức xoay người, đi tới phía trước!!

“Lãnh Phó tổng!!” Đường Khả Hinh lập tức lo lắng, kéo đuôi váy, gấp gáp gọi anh!!

“Đừng lo lắng!! Tôi sẽ tìm được cô ấy!” Lãnh Mặc Hàn lập tức bước nhanh đi ra ngoài nhà hát kịch, đội mưa lập độp, đi xuống bậc thang, ngưng mặt nhớ tới tối nay tìm cô gái Tiểu Nhu tới tham gia hành động lần này, lúc ấy Tiểu Nhu vẫn còn cười rất nhiệt liệt, hai mắt lấp lánh hỏi: “Tại sao muốn tìm tôi đổi rượu vậy?”

Mỹ Linh không nhịn được nhìn cô, nói đùa: “Bởi vì cô ngốc !”

Tiểu Nhu khẽ thu vẻ mặt vui vẻ, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng ẩn nhẫn và vô tội, nhưng chỉ chốc lát sau, cô liền nở nụ cười, ngây ngốc gật đầu nói: “Được, được! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt !!”

Lãnh Mặc Hàn đi trong đêm mưa, nhớ tới vẻ mặt Tiểu Nhu lúc ấy, thật ra thì có chút bị tổn thương, hai mắt anh nóng bỏng thoáng qua cảm giác hối hận, bởi vì tối nay công việc quá gấp gáp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không có tới an ủi cô, thậm chí còn quên cô luôn !! Anh thở dài một tiếng, lại bước nhanh về phía lầu phụ, vừa vặn nhìn thấy Thanh Bình, muốn đỡ bị thương Mỹ Linh ngồi lên xe thương vụ, trở về phòng nghỉ ngơi của mình ở khách sạn, anh lập tức đi tới, gọi: “Thanh Bình!!”

Thanh Bình giật mình  xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Lãnh Mặc Hàn bước nhanh đi đến trước mặt cô, gấp gáp hỏi: “Hôm nay sau khi đổi rượu vang sủi bọt xong, không phải tôi giao cho tìm người bảo vệ cho Tiểu Nhu sao? Cô ấy đâu?”

Trong lúc nhất thời Thanh Bình nhanh chóng nhìn Mỹ Linh, hỏi: “Đúng vậy!! Tiểu Nhu !! Không phải tôi giao cho cô sao?”

Mỹ Linh bị vô cùng đau đớn, nén đau suy nghĩ kỹ một lát, mới nhớ ra giật mình nói: “Bởi vì tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm, liền nhốt cô ấy ở trong kho hàng phòng bí mật sau, tìm người coi chừng cô ấy, nghĩ tới một lúc nữa mới cho cô ấy ra ngoài! Tôi lại quên mất chuyện này!!”

Lãnh Mặc Hàn cảm thấy bất đắc dĩ cau mày nhìn cô, lần đầu tiên buông lời trách mắng cô, lạnh lùng nói: “Tại sao không cẩn thận như vậy? Em nhốt cô ấy ở bên trong gần hai tiếng !!”

Mỹ Linh nhất thời giật mình nhìn Lãnh Mặc Hàn, có chút căng thẳng nói: “Em xin lỗi, lão đại!”

Lãnh Mặc Hàn nghĩ tới cô đang bị thương, cũng không đành lòng trách móc cô, mà nhanh chóng xoay người, bước nhanh về hướng kho hàng phía sau phòng bí mật , quả nhiên thấy hai thuộc hạ đang canh giữ ở hai bên kho hàng, mà bên trong tối om, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hết sức căng thẳng và gấp gáp đi tới, đẩy một người ra, phịch một tiếng, cánh cửa lập tức mở ra, tách một tiếng, nhấn mạnh công tắc mở đèn!!

“A!!!” Tiểu Nhu lập tức ôm chặt một giỏ trong kho hàng, mặc quần áo nhân viên phục vụ ướt đẫm, co rúc vào trong một cái giá ly cao, đôi chân chụm lại, hoảng sợ rụt đầu thét to một tiếng!!

“. . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn cảm thấy đau long, bất đắc dĩ nhìn cô gái này!!

Tiểu Nhu liều mạng ôm cái giỏ hư, đè ở trên đầu của mình, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy kêu to: “Đừng. . . . . . Đừng . . . . . Đừng tới đây!!”

Lãnh Mặc Hàn lập tức đau long, lo lắng đi tới, đứng ở trước mặt cô, chưa từng dịu dàng như thế, gọi: “Tiểu Nhu?”

Tiểu Nhu nghe được có người gọi mình, trong lúc nhất thời trợn to hai mắt, núp ở trước cái giỏ, sắc mặt run rẩy, ngây ngốc nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã đứng ở trước mặt của mình, căng thẳng nhìn mình, hai mắt của cô nhất thời tràn lệ, trong lòng đau xót, lập tức co quắp oa một tiếng khóc to, nói: “Lãnh Phó tổng, anh đã đến rồi!! Tôi rất sợ ! Tại sao phải tắt đèn? Tôi rất sợ tối !!”

Lãnh Mặc Hàn cảm giác bất đắc dĩ, vừa định muốn tiến lên ôm cô. . . . . .

“Oa!!” Cô xoay người ôm giá ly bằng sắt đó, khóc thật đáng thương như hoa lê đẫm mưa!!

Lãnh Mặc Hàn ngừng tay trên không trung, lộ ra mấy phần mất mát nhìn cô, thở dài một hơi.

“Ô ô ô ô ô ô. . . . . .” Tiểu Nhu lại ôm giá ly đó, thậm chí mặt dán vào khung sắt, vừa khóc nức nức, vừa lau nước mắt nói: “Làm tôi sợ muốn chết! Thật sự làm tôi sợ muốn chết!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời nói ngốc nghếch này, không nhịn được cúi xuống, bất đắc dĩ đau lòng cười khổ.

Tiểu Nhu ôm cái giá sắt, khóc thật đáng thương, nhưng vừa khóc, vừa ho khan mấy lần, cảm giác miệng mình khô khốc, nghẹn đến khó chịu, dáng vẻ vô cùng đáng thương. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Tiểu Nhu nói: “Cô làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

“Tôi khát nước. . . . . . Hôm nay tôi bận rộn cả ngày, ngay cả nước cũng chưa uống. . . . . .” Tiểu Nhu nói xong, cũng đã rất đáng thương hé miệng, cúi đầu, nức nở nghẹn ngào rơi lệ.

“Mau dậy đi! Tôi mời cô uống nước!” Lãnh Mặc Hàn mới đỡ cô . . . . . .

“Không. . . . . .” Vẻ mặt Tiểu Nhu căng thẳng và đáng thương nhìn Lãnh Mặc Hàn, mang theo một chút van nói: “Tôi không phải có thể. . . . . . ăn thứ khác không ?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức nhìn cô, nói: “Cô nói đi!”

Tiểu Nhu thật đáng thương ôm giá ly kia, liếc về phía Lãnh Mặc Hàn lầu bầu nói: “Hôm nay trên bữa tiệc, ăn dưa hấu thật ngon, so với tôi trồng ở nhà còn ngọt hơn! Anh có thể nói phòng bếp cho tôi một nửa trái hay không. . . . . .”

Cô nói xong, lại có chút xấu hổ cúi đầu, trên trán dựa vào cái giá, dáng vẻ ngây ngốc.

“. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn lại cảm thấy bất đắc dĩ, thở nhẹ nhìn cô gái này, chậm rãi mỉm cười.

***

Mưa tiếp tục rơi xuống!!

Trong nhà hát kịch đang biểu diễn, giống như có một nhóm ca sĩ Hàn Quốc đang trình diễn ca hát nhảy múa hết sức kích động !!

Đại sảnh lầu phụ, tân khách tan hết, đã sớm yên tĩnh

Ba nhân viên lễ tân, tất cả đang cúi đầu chỉnh sửa lại danh sách khách mời tối nay, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía ghế sa lon đại sảnh ở bên cạnh.

Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngồi ở trên ghế sa lon màu đỏ thẫm, vẻ mặt hơi ngưng lại, lộ ra một chút cười như không cười, nhìn người trước mặt.

Tiểu Nhu vẫn mặc đồng phục nhân viên phục vụ ướt bẩn, mái tóc cũng ướt đẫm rời rạc, trên trán rũ xuống một ít sợi tóc, cô hoàn toàn không để ý, cầm một cái muỗng, không ngừng khoét nửa trái dưa hấu ngọt, từng miếng từng miếng bỏ vào trong miệng ăn như hổ đói, nhai rất thỏa mãn, thật vui vẻ, thật kích động. . . . . . .

Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô, không nhịn được cười.

“Sau này tôi nhất định phải tìm chồng, để cho tôi ngày ngày ăn dưa hấu!” Tiểu Nhu lại cầm cái muỗng khoét ở giữa trái dưa hấu, vừa ăn vừa nói.

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn lại cúi đầu nở nụ cười.

“Ngày mai tôi sẽ nói mẹ tôi, cho tôi xem mắt con trai của chú bán dưa!” Tiểu Nhu thật sự rất thích dưa hấu, mới nói những lời lung tung !

Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn chậm rãi thu lại, nhìn Tiểu Nhu, sâu kín nói: “Cô cũng chỉ có con đường xem mắt, để tìm bạn trai?”

Tiểu Nhu vừa khoét dưa hấu, từng ngụm từng ngụm nhét hết vào trong miệng của mình, ngây ngốc nhai nuốt, mới mơ hồ không rõ nói: “Cũng không biết có chuyện gì, gần đây đàn ông theo đuổi tôi của khách sạn chúng ta, toàn bộ bị chuyển về khách sạn tỉnh hết rồi!”

“. . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hai mắt lóe lên một cái, hơi có chút thần bí khó lường, ho khan một tiếng. (anh giở trò mà!)

Tiểu Nhu vừa ăn dưa hấu, vừa nghĩ đến chuyện này, bị tổn đau lòng nói: “Có lẽ bọn họ sợ tôi đồng ý với bọn họ, nên đổi ý, lo sợ chạy trốn. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, kéo một tờ khăn giấy, mới vừa muốn lau nước dưa hấu nơi khóe miệng cho Tiểu Nhu. . . . . .

Tiểu Nhu đã kéo khăn giấy, tự mình vừa lau vừa tiếp tục cầm cái muỗng, khoét dưa hấu, vừa ăn vừa có chút hăng hái nói: “Thật ra tôi cũng may mắn, đàn ông ở trong thôn chúng tôi muốn về nước càng ngày càng nhiều! Không sợ không ai thèm lấy!”

Lãnh Mặc Hàn giơ khăn giấy, ngừng trên không trung, bất đắc dĩ nhìn cô. . . . . .

Tiểu Nhu hăm hở, khoét hết nửa trái dưa hấu nuốt vào trong bụng, cô mới cười thỏa mãn, nói: “Ăn no rồi!! Biểu diễn từ thiện sắp bắt đầu, quản lý đồng ý đưa tôi xem chung! Tôi muốn đi xem!”

Cô không nói hai lời, muốn nhảy dựng lên, đi ra ngoài. . . . . .

Lúc này Lãnh Mặc Hàn mới bất đắc dĩ  nắm cánh tay của cô, bật cười ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Cô để dáng vẻ như vậy đi sao?”

“Đúng vậy!” Tiểu Nhu nhìn anh, gật đầu đáp lời.

“. . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ toàn thân cô, trên mặt lạnh lẽo lộ ra một chút gian nan, nói: “Đây chính là buổi tiệc từ thiện có Thủ tướng, quần áo không chỉnh tề cũng không tiếp đãi, huống chi là dáng vẻ này của cô?”

Tiểu Nhu nghe xong lời này, lập tức cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, có chút mất mát nói: “Tôi nhìn không được sao?”

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Tôi đưa cô đến cửa hàng đổi bộ quần áo, xem như là. . . . . . hôm nay tôi tặng quà xin lỗi! Thật sự tôi để cho cô chịu uất ức!”

“Không cần. . . . . .” Tiểu Nhu còn chưa nói hết lời. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn đã hanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng kéo cô đi về phía trước, mới nói: “Đi thôi!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK