Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 862: RƯỢU VANG SỦI BỌT (MỘT

Mấy người yên lặng dùng đũa, gấp nhẹ một chút thịt cá, bỏ vào trong miệng khẽ nhai nếm. . . .

Trần Mạn Hồng và Kỳ Gia Minh đứng ở một bên, thật căng thẳng nhìn.

Lão đầu bếp càng khẩn trương đến độ xuất mồ hôi.

Hoắc Minh nhấp nhẹ một chút thịt cá, còn có nếm thử một chút nước súp, thật sự có một chút cảm động, nở nụ cười nói: “Đầu bếp Khách sạn Á Châu chúng ta, đúng là có một không hai. . . . . .”

Câu này có chút nói đùa.

Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng thật cẩn thận buông đôi đũa và đĩa xuống, dùng thân phận quản lý phòng kinh doanh rượu, cũng cảm thán cười nói: “Đã thật lâu tôi không có nếm thử thịt cá mới mẻ như vậy, bỏ vào trong miệng lập tức tan ra, trong mềm mại tỏa ra mùi thịt tuyệt đối thơm ngon, rượu vang trắng hầm thành súp trong, lập tức chinh phục tâm hồn của người ta, trong thong dong lộ ra nhàn nhạt vui vẻ, ăn thật ngon !”

Nhân viên thử món ăn cũng đồng thời gắp củ cải trắng khắc thành cá nhỏ, bỏ vào trong miệng, lập tức cũng thở nhẹ một hơi, cảm thấy củ cải ngọt tỏa ra mùi thơm cá mú và nước súp mang tới, tạo thành một loại mùi đặc biệt, làm cho người ta ăn vào, thân thể nhộn nhạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, bọn họ đồng thời mỉm cười gật đầu.

“Tốt! ! Món ăn này qua! !” Hoắc Minh mỉm cười gật đầu.

Đầu bếp trưởng phòng ăn Nhã Các lập tức thở phào một hơi, mấy trợ lý đầu bếp trẻ tuổi, phụ trách món ăn này, nhất thời ngồi liệt trên mặt đất, lấy mũ đầu bếp xuống, lau đi mồ hôi nóng trên trán! !

Món ăn thứ hai lập tức ra ngoài!

Trợ lý đầu bếp thật cẩn thận bưng món “Tình yêu Bách Hợp” của lão đầu bếp phòng ăn ngự tôn, cẩn thận đặt xuống bàn! !

Một cái đĩa tròn lớn màu trắng để một đóa dùng từng đóa, từng đóa hoa bách hợp nhỏ đặt trong một đóa hoa bách hợp cực lớn, tầng tầng lớp lớp hướng lên trên, vị trí lõm xuống để thịt lươn chiên giòn thái sợi màu vàng kim, vị trí ở giữa là cá biển tạo thành một đóa hoa nhỏ, còn có một chút nho nhỏ mù tạt màu xanh, xoay tròn, màu sắc, hương vị vô cùng sáng rỡ hấp dẫn người ta!

Đầu bếp Trưởng đứng ở bên cửa, quen ngưng mặt không lên tiếng.

Nhân viên thử món ăn, Hoắc Minh và mọi người cùng tiến lên trước, lại cầm đôi đũa, thật cẩn thận gắp nhẹ một chút bách hợp, kể cả lươn chiên vàng dính nước sốt cùng bỏ vào miệng, chợt cảm thấy chất thịt lươn tươi ngon, trơn mềm, chiên lên thơm mềm, hòa lẫn nước sốt bào ngư và bách hợp tỏa ra hương vị ngọt ngào, bọn họ nhất thời mỉm cười, nếu như nói món ăn hoa sen mới vừa rồi làm người ta cảm giác trong mới mẻ lộ ra mong đợi thì món ăn này lại thật sự thỏa mãn mong đợi của mọi người, thậm chí vị cao hơn một tầng!

Mọi người cùng nhau mỉm cười gật đầu.

Thậm chí Đường Khả Hinh cảm thấy thật vui vẻ gắp một phần bách hợp cuốn lươn đi đến trước mặt của thầy giáo, tay nâng lên nói: “Thầy, thầy ăn thử! Ăn thật ngon nha! Lần sau con học làm cho thầy ăn! !”

Vitas cau mày nhìn học trò! !

“Ăn mau! !” Đường Khả Hinh lại làm nũng vội thúc giục! !

Laurence đứng ở một bên, cười nhẹ.

Vitas không có cách nào, chỉ đành phải cúi xuống ăn bách hợp cuốn lươn học trò đưa tới, nhất thời cảm giác mùi vị đặc biệt, cho tới bây giờ cũng không có thử qua. . . . . .

“Ăn ngon chứ?” Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, không nhịn được nở nụ cười cảm động: “Đầu bếp ưu tú thật sự là người làm nghệ thuật trên đời này để cho người cảm động!”

“Món ăn này cũng qua! !” Hoắc Minh và nhân viên thử món ăn cùng nhau mỉm cười gật đầu.

Trần Mạn Hồng thở phào nhẹ nhõm, đầu bếp trưởng cũng đứng ở bên trong, thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười, cũng cởi mũ đầu bếp xuống lau mồ hôi!

Không tới một lát, món ngon đủ loại kiểu dáng bắt đầu lục tục đưa lên trên bàn, mọi người cũng cầm đũa lên bắt đầu thử món ăn, cũng rối rít hài lòng gật đầu mỉm cười, bên trong phòng bếp mọi người thở phào một hơi, nhưng đầu bếp trưởng lại nhanh chóng ra thực đơn, căn dặn nhân viên mua sắm và kho hàng lập tức đi thu gom tất cả nguyên liệu đầu bếp phải cần, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng cùng chuyên gia hầu rượu, còn có thầy giáo đi tới hầm rượu của Khách sạn Á Châu, phân tích mỗi món ăn, sau đó lựa ra tất cả các loại rượu, sau đó Đường Khả Hinh nhanh chóng đem loại rượu không sử dụng lần này mà đêm qua đã chuẩn bị xong, phân phối đến tất cả phòng ăn, ra lệnh hôm nay nhất định phải bán hết những loại rượu này! !

Lúc tất cả mọi người đang bận rộn, Nhã Tuệ đã ở sân cỏ nhà hát kịch, cầm máy điện đàm giám sát nhân viên mang hàng loạt bàn tròn, đặt ở giữa mặt cỏ, sau đó sẽ nhanh chóng mở khăn trải bàn bằng lụa có hoa văn thủy tiên, bên đầu này, cái bàn dài mười mét cũng đã bày biện xong, một nhân viên phục vụ cầm khăn trải bàn 13 mét, đứng ở một đầu này, nhìn cái bàn dài mười mét, lập tức vung tới phía trước! !

Bên kia, nhân viên phục vụ nhanh chóng nhận lấy khăn trải bàn đã được ủi ngay ngắnm, mười hai nhân viên phục vụ nhanh chóng mang lên đĩa thủy tinh, trong nước nổi bồng bềnh hoa hồng xanh, bách hợp, hoa hồng và những loại hoa xinh đẹp khác! !

Trần Mạn Hồng dẫn 30 nhân viên truyền món ăn, tay cầm máy điện đàm, vừa đi vừa nói: “Lần này chúng ta ra món ăn, đi hình chữ S ! ! Trước tiên bắt đầu đi từ cái bàn tròn chính, sau đó đúng 8 giờ hạ món ăn, lúc mở đĩa, đồng thời cũng công bố món ăn! ! Hiểu chưa?”

“Hiểu!” Mọi người nghe xong cùng nhau gật đầu! !

Nhã Tuệ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, đứng ở trong đám người, nhìn sân cỏ khổng lồ, còn có dưới tàng cây xanh tao nhã, tất cả đều để các loại bàn ăn, nhân viên thật cẩn thận đứng ở bên cây xanh, dùng nhiều đóa hoa cam đan thành vòng hoa, khéo léo treo ở trên cây, sau đó nghe điện thoại, nói món ăn căn bản chuẩn bị xong, cô lập tức gật đầu, lại mở bộ đàm băng tần thứ ba, nói: “Thử đèn laser, còn có đài phun nước! Bởi vì là bữa tiệc ngoài trời, tôi sợ ánh sáng chưa đủ! !”

“Vâng! !” Kỹ Sư ở bên kia đáp lời, lập tức cầm máy điện đàm, căn dặn nhân viên nội bộ: “Thử đèn đài phun nước trước ! ! Sau đó đem máy vi tính mô phỏng hình ảnh đêm tối, gửi cho Quản lý Lưu!”

“Vâng!” Nhân viên giám sát ở bên trong lập tức nhấn 12 bức tượng thần Venus phun nước phía trước nhà hát kịch! !

Nhã Tuệ căng thẳng đứng ở một bên, ngẩng đầu lên thấy 12 bức tượng thần Venus phương tây lập tức sáng lên bọt nước khổng lồ, từng tầng từng tầng càng lúc càng cao, cuối cùng cao tới tám mét, một ngọn đèn màu vàng theo nước chiếu xuống, rơi vào trên sân cỏ khổng lồ, cô lập tức cầm điện thoại di động lên, quan sát hình ảnh người thiết kế gửi cho mình, phát hiện hiệu ứng ánh sáng chưa đủ, liền nói: “Thử đèn! !”

“Thử đèn!” Kỹ sư Trưởng cầm máy điện đàm, cao giọng kêu lên ! !

Bức tượng nữ thần nhà hát kịch tráng lệ, giơ cao ngọn đuốc thì luồng ánh đèn laser mãnh liệt, nhanh chóng chiếu thẳng xuống, nhắm ngay nước trong đài phun nước, phát ra ánh sáng, ở trên không trung tạo thành khung trời mộng ảo, đây là công nghệ ánh sáng cao nhất trên thế giới!

Nhã Tuệ nhìn điện thoại di động truyền tới hình ảnh mô phỏng, đã có hơn ba trăm người trên bữa tiệc, hiệu ứng ánh sáng hình thành khung trời mộng ảo, cô đột nhiên mỉm cười, nghĩ tới Khách sạn Á Châu. . . . . . Thật hy vọng nó mãi mãi lưu lại trên thế giới này, bởi vì nó để cho những người như chúng ta chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc đặc sắc! !

“Lần này. . . . . .” Trần Mạn Hồng vừa cầm điện đàm, căn dặn nhân viên truyền món ăn, vừa đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, có chút nghi ngờ cười hỏi: “Lần này khách sạn chúng ta oanh động lớn như vậy, người nào xuất ra chi phí này? chúng ta không thể xuất ra toàn bộ chứ? Như vậy quá lỗ vốn !”

Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Trần Mạn Hồng nói: “Mỗi bàn món ăn gần một triệu, do tân khách xuất ra, khách sạn chúng ta đã nói giá hữu nghị trước, một bàn 100 ngàn, bởi vì tiệc từ thiện, cho nên Tổng Giám đốc nói không cần giá quá cao! Số còn lại toàn bộ quyên tặng cho tổ chức! !”

“Một triệu!” Trần Mạn Hồng nghe nói như vậy, đột nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: “Món ăn này ăn cũng không ngon nha !”

“Ai nói!” Nhã Tuệ nhìn cô, bật cười nói: “Ăn ngon không biết đến cỡ nào !”

Trần Mạn Hồng lập tức nhìn cô một cái, cười nói: “Cô nghĩ lại đi, một bàn một triệu, 300 bàn, bao nhiêu tiền? Ba trăm triệu ! Cơ quan từ thiện cứ thoải mái cầm hơn hai mươi triệu rồi !”

“Chúng ta có thể giúp thì giúp thôi ! Tôi cũng là một thượng khách cuối cùng. . . . . .” Nhã Tuệ có chút đỏ mặt cười nói.

“Cô?” Trần Mạn Hồng kinh ngạc nhìn cô, bật cười nói: “Cô. . . . . . Cô và người nào một bàn?”

Bản thân Nhã Tuệ cũng có vẻ có chút ngượng ngùng cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng để cho tôi cùng mấy vị Phó tổng và Giám đốc một bàn!”

“Ơ? Được đấy!” Trần Mạn Hồng nở nụ cười, nói: “Cô sắp bay lên cành cây cao, thân ái!”

“Đi! Cô cũng tham gia bữa tiệc như vậy không biết bao nhiêu lần. . . . . .” Nhã Tuệ nghĩ tới có thể được Tưởng Thiên Lỗi thưởng thức, mà đêm nay nhiệm vụ nặng nề, không thể không thở dài một cái.

“Được rồi, mau lên mau lên! ! Cố lên! !” Trần Mạn Hồng mỉm cười nhìn cô nói: “Đến lúc đó cô tham gia bữa tiệc, tôi sẽ giúp cho cô !”

“Cám ơn!” Nhã Tuệ nói xong, lập tức cầm điện đàm, hỏi nhanh: “Phòng kinh doanh rượu đưa rượu tới chưa? Kho rượu lầu phụ đã chuẩn bị xong. . . . . .”

Lúc này, cô lại nghĩ tới cái gì xoay người, nói với Trần Mạn Hồng nói: “Mạn Hồng!”.

“Hả?” Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn Nhã Tuệ hỏi: “Chuyện gì ?”

“Lúc nảy tôi quên nói với cô ! ! Hôm nay, trực tiếp đưa rượu đến hầm rượu lầu phụ! Không nên đi sai đấy! !” Nhã Tuệ nhìn cô, căng thẳng căn dặn.

“Biết rồi ! !” Trần Mạn Hồng lập tức trả lời, lại nhanh chóng xoay người, căn dặn nhân viên tiếp tục cầm đĩa món ăn mẫu, bắt đầu luyện tập truyền món.

Hầm rượu! !

Đường Khả Hinh đứng ở trong hầm rượu, nhanh chóng căn dặn nhân viên ra nhóm rượu băng bươm bướm của Bác Dịch trước, nghe được Nhã Tuệ gọi cô, lập tức cầm điện đàm, nói nhanh: “Nhóm rượu đầu tiên đã xuất ra rồi, sắp đưa đến lầu phụ! ! Bàn tiệc đứng đã phái ra mười hai bartender, tất cả loại Cocktail cũng đã chuẩn bị xong, sắp xuất kho! Tủ lạnh mini, em cũng giúp chị mượn của Câu lạc bộ rồi, có thể tìm vị trí thích hợp đặt ở dưới bàn cơm! Như vậy có thể bớt đi một số người!”

Nhã Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cầm điện đàm thật lòng cười nói: “Khả Hinh! Cám ơn cô !”

Đường Khả Hinh cầm điện đàm, nghe được bạn thân nói như vậy, chậm rãi mỉm cười, thật lòng nói: “Chị không cần biểu đạt tình yêu với em ở trước tất cả nhân viên Khách sạn Á Châu!”

Quản lý các bộ phận cùng nhân viên cũng nghe được Đường Khả Hinh nói chuyện với Nhã Tuệ, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, hai mắt vẫn đỏ bừng, cầm điện đàm, nghẹn ngào mỉm cười, thật lòng nói: “Nhã Tuệ cám ơn các vị đồng nghiệp, mọi người cực khổ!”

Toàn bộ mọi người chưa có tiếng đáp lại, bộ phận lễ tân, bộ phận PR, bộ phận mua hàng, mọi người vẫn còn đang ở các nơi, bận rộn trong ngoài, Giám đốc Hoắc Minh còn giúp mang hoa đến khách sạn, cùng quản lý bộ phận cây cảnh, mang từng giỏ hoa hồng, sơ ý một chút còn bị gai đâm tay, tất cả mọi người bởi vì quá bận rộn, cũng không có thời gian đồng tình với ông ta, ông ta cũng đành phải cau mày nhìn ngón tay nhỏ máu, nói: “Hoa hồng này rất nhiều gai! !”

Lúc này Như Mạt đang cùng các bà trong thành viên hội đồng quản trị từ vườn hoa phía sau khách sạn đi tới, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, lại thấy ngón tay Hoắc Minh bị đâm chảy máu, ánh mắt cô nhàn nhạt, cười nhìn về phía ông ta, gọi nhỏ: “Giám đốc Hoắc!”

Hoắc Minh vừa hơi buông ngón tay, vừa nở nụ cười nhìn Như Mạt, cung kính đi tới, gật đầu chào nói: “Như Mạt tiểu thư, cô tới rồi.”

“Mới vừa đến, dùng bữa trưa xong không đến bao lâu. . . . . .” Cô hơi lộ ra một chút quan tâm nhìn Hoắc nói: “Tay của chú bị thương?”

“Không có gì đáng ngại, chỉ bị hoa hồng đâm!” Hoắc Minh nở nụ cười nói.

“Cẩn thận một chút, hoa hồng đâm người, rất đau. . . . . .” Như Mạt nói xong, nhàn nhạt mở túi xách màu xanh dương của mình, từ bên trong lấy ra một khăn tay, đưa về phía ông ta nói: “Lau một chút đi. . . . . .”

“Không cần! Cám ơn!” Hoắc Minh lập tức từ chối.

“Cầm đi. . . . . .” Như Mạt dịu dàng đặt khăn tay ở trong lòng bàn tay ông ta, lại chậm rãi xoay người, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt đi khỏi.

Hoắc Minh cầm khăn tay trắng bay ra hương hoa hồng, có chút cảm động nhìn bóng dáng dịu dàng của Như Mạt, nghĩ tới cô thật sự là một con gái rất dịu dàng hiền lành.

Như Mạt mỉm cười đi về phía trước, vẻ mặt rất lạnh nhạt nhưng xinh đẹp, giống như thần tiên không dính khói bụi trần gian, chỉ là mùi hương hoa hồng giống như bóng ma đuổi theo mình, hai tròng mắt của cô lóe lên ánh sáng bén nhọn, trong đầu vang lên lời của Tần Vĩ Nghiệp: bọn họ ngàn không ngờ, vạn không ngờ, tôi sẽ động tay động chân ở trên sâm banh, đến lúc đó con gái Hàn Văn Hạo, kể cả Hàn chủ tịch Hàn Trung Tín cùng tham dự bữa tiệc, chỉ cần chúng ta thêm nhiều đường vào rượu vang sủi bọt, giao trong tay nhân viên phục vụ, không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần nổ tung, phá hủy gương mặt con gái của anh ta, Hàn Văn Hạo nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của Hoàn Cầu ! Cũng nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của Đường Khả Hinh! Tối nay tôi muốn để cho bọn họ mất danh dự ! !

Như Mạt nghĩ tới chuyện này, lại sâu kín cười, nhớ tới tối hôm qua Tần Vĩ Nghiệp cởi hết quần áo của mình, dùng ngón tay không ngừng tiến vào thân thể của mình, đâm vào rất kích tình, nhưng anh ta không có sự hăng hái của đàn ông. . . . . . Thiên Lỗi, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm Hoàn Cầu phá sản, đến lúc đó anh hai bàn tay trắng, em cũng sẽ làm bạn ở bên cạnh anh, anh sẽ hiểu rõ, trên thế giới này, người yêu anh nhất, là em . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK