Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 891: ĐÃ TỪNG

Sau khi Bác Dịch xem bệnh cho Mỹ Linh xong, từ lầu phụ đi ra, vừa muốn bước tới sân cỏ mềm mại ở phía trước, lại không khỏi nghe được âm thanh tháo chạy kì lạ trong cỏ xanh, anh nhíu chặt mày, lập tức mở đèn điện thoại di động chiếu sáng, dựa vào kinh nghiệm bản thân quanh năm sinh sống ở trong rừng, nhanh chóng cất bước tới trước, nhưng chỉ thấy một con mèo hoang màu đen tháo chạy về phía trước, anh dừng bước lại, vẫn không buông lỏng, cầm điện thoại di động chiếu sáng, di chuyển vòng quanh bụi cỏ, quan sát tình hình xung quanh.

Lúc này Thanh Bình đi ra, thấy Bác Dịch vẫn không có đi xem biểu diễn, liền ngạc nhiên hỏi: “Bác Dịch tiên sinh, tại sao anh không đi xem biểu diễn?”

Bác Dịch đứng ở trong bụi cỏ, ánh mắt vẫn di chuyển, quan sát tình huống xung quanh, nói: “Rốt cuộc tôi cảm thấy có chút không ổn!”

Thanh Bình lập tức cảnh giác nhìn anh, hỏi: “Thế nào không ổn? Anh phát hiện ra cái gì?”

Bác Dịch cũng không biết rốt cuộc mình phát hiện ra cái gì, chỉ đứng ở tại chỗ, ngưng thần suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng mới phát hiện có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, liền lắc đầu một cái nói: “Hiểu lầm thôi, trời mưa xuống, có côn trùng, rắn rít, chuột, kiến cũng là bình thường.”

Thanh Bình mỉm cười nói: “Nơi này làm sao có thể có loại vật này? Đây chính là Khách sạn Á Châu.”

Bác Dịch thầm nghĩ có lẽ là đúng, bởi vì Khách sạn Á Châu cây cối tốt tươi, rừng cây nhỏ cũng rất nhiều, nếu sinh vật kỳ dị muốn ẩn nấp, còn khó hơn người gấp trăm lần, nhưng bởi vì lúc nảy chỉ là tiếng động nho nhỏ, anh ngay lập tức cảm giác mình lo nghĩ quá nhiều, liền gật đầu một cái, chào Thanh Bình, cất bước đi vào bên trong nhà hát kịch.

Thanh Bình cũng đứng tại chỗ, nghĩ tới lời nói của Bác Dịch, chậm rãi xoay người, nhìn ánh đèn đang sáng trong phòng bí mật, một chút nữa sẽ phải chuyển toàn bộ người ở bên trong, có nhiều người canh giữ và cameras, liền an tâm nở nụ cười, xoay người đi khỏi.

***

“Kể từ khi gặp anh bên bờ sông tương, giống như gió xuân thổi vào trong trái tim. . . . . .” Ba cô gái mặc váy dài màu đen động lòng người, cùng đứng ở trước microphone, vừa hơi theo tiết tấu nhẹ nhàng, vừa đong đưa thân thể, tiếp tục say sưa ngọt ngào hát: ” em muốn nói khẽ cho anh biết, đừng lãng quên em. . . . . .”

Bác Dịch nghe tiếng hát rất nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi đi lên phòng khách quý tầng lầu ba, anh cùng với Đường Khả Hinh được Trang Tĩnh Vũ mời làm thượng khách, cùng xem biểu diễn tiệc từ thiện, đang lúc đi về phía phòng VIP bên trái thì phát hiện bên trong chỉ có Trang Ngải Lâm cùng người đàn ông người anh, Trang Tĩnh Vũ đang ngồi ở trong phòng VIP của Tưởng Vĩ Quốc, cùng trò chuyện gì đó rất vui vẻ. . . . . .

Bác Dịch đi tới. Đường Khả Hinh cũng không biết chạy đi đâu, như vậy hình ảnh ba nước giao tranh, không ngờ dành cho mình.

Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn Trang Ngải Lâm đã thay một bộ váy dài cúp ngực màu trắng, tóc búi lên, vẫn giống như nữ vương, thân thể nóng bỏng tựa vào trong ghế sa lon màu đỏ thẫm, vừa nhắc cánh tay trắng như tuyết, khuỷu tay đặt trên tay vịn của ghế sa lon, ngón tay vừa sờ nhẹ cằm, hơi ngẩng mặt lên, có vẻ hứng thú xem biểu diễn ở phía dưới, bên cạnh thân sĩ người anh, thỉnh thoảng nghiêng người, tràn đầy thương yêu nhìn Trang Ngải Lâm, tay kéo nhẹ eo của cô, ở bên tai của cô không biết nói khẽ gì đó, vô cùng mập mờ.

Trang Ngải Lâm nở nụ cười nhàn nhạt.

Bác Dịch vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn nghiêng mặt của cô, hai mắt thâm thúy phát ra ánh sáng khó lường.

“Tránh ra một chút!” Sau lưng có tiếng truyền đến.

Bác Dịch xoay người, có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt.

Tử Hiền tay bưng một đĩa nho màu tím trong suốt, rửa rất sạch sẽ, trên mu bàn tay còn dính mấy giọt nước, vẻ mặt có chút khúm núm, thật cẩn thận đi tới, đứng tới trước mặt của Trang Ngải Lâm, như đứa bé, hết sức cung kính dâng nho lên, nở nụ cười có chút lấy lòng, gọi nhỏ: “Chị Trang, nho chị muốn ăn đã rửa sạch rồi.”

“Ừ. . . . . .” Trang Ngải Lâm nói xong, nhìn cũng không nhìn cô một cái, liền đưa ngón tay ngọc thon thon, hái một quả nho bỏ vào trong miệng của mình nhai. . . . . .

Tử Hiền căng thẳng nhìn cô, chỉ sợ nho có chút chua.

“Tạm được! Để đó đi!” Trang Ngải Lâm lại hái một quả nho bỏ vào trong miệng, nhai khẽ, mới chậm rãi nói.

Tử Hiền thở phào một hơi, lập tức đặt đĩa nho xuống, mới nói: “Vậy em đi ra ngoài trước.”

“Ừm!” Trang Ngải Lâm lại nhàn nhạt đáp lời.

Tử Hiền lau nhẹ mồ hôi trán, căng thẳng đến không dám chớp mắt một cái, ngay lập tức xoay người đi ra ngoài.

Bác Dịch đứng tại chỗ, hơi cau mày nhìn dáng vẻ Trang Ngải Lâm, im lặng một lúc, nhưng vẫn cất bước đi vào, đi tới ghế sa lon phía bên phải cô, ngồi xuống, cởi bỏ cúc áo tây trang, vẻ mặt trầm ngâm xem biểu diễn.

Trang Ngải Lâm xem anh không tồn tại, tiếp tục xem biểu diễn.

Bên cạnh, thân sĩ người anh lại có chút không hiểu, nghi ngờ hơi nghiêng người, dùng tiếng anh hỏi khẽ Trang Ngải Lâm: “Who is he?”

Trang Ngải Lâm lại hái một quả nho bỏ vào trong miệng, mới giống như có chút nhàm chán nói: “Stranger (người xa lạ)!”

Bác Dịch nghe nói như vậy, vẻ mặt vẫn lộ ra nhàn nhạt.

“Yes?” Thân sĩ người anh này vẫn có lòng nghi ngờ, bởi vì lúc trước đã gặp anh ở trường đua ngựa. . . . . .

“Yes!” Trang Ngải Lâm đáp xong, chợt cảm thấy con bé đáng chết Tử Hiền chuẩn bị nho ăn rất ngon, ngọt đến phát ngán, đây là giữa mùa hè, cô làm sao có nho ăn ngon như vậy? Cô thở dài một cái, tiếp tục hái một quả nho bỏ vào trong miệng. . . . . .

Bác Dịch im lặng không lên tiếng nhìn một ca sĩ nổi tiếng thế giới đứng ở trước sân khấu, tiếp tục say sưa hát một đoạn tình ca say đắm, từ trước đến giờ anh không có hứng thú đối với loại hình này, anh chỉ thích trồng nho, liền không khỏi vươn tay, theo thói quen ngắt nhẹ quả nho trong suốt ở đĩa bên cạnh. . . . . .

Trang Ngải Lâm mới vừa đưa tay tới, đúng lúc đụng phải tay Bác Dịch, cô ôm cả đĩa vào trong ngực, một người hái ăn!!

Bác Dịch chậm rãi quay mặt sang, lạnh lẽo nhìn cô.

Trang Ngải Lâm vẫn không để ý tới anh, hết sức chăm chú xem biểu diễn. . . . . .

“Quần áo ở đâu cô thay?” Bác Dịch nhìn dáng vẻ cô, không nhịn được hỏi.

“Ai cần anh lo?” Trang Ngải Lâm không để ý tới anh.

“Nếu như là phòng tôi, vậy tôi thông báo cho mẹ Trang tìm Điệp Y thôi. . . . . . Cô không có quy củ, lén vào phòng tôi,” Anh không nói hai lời, liền lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho mẹ Trang, tìm Điệp Y tới tát cô mười mấy bạt tai . . . . . .

Bộp!!!

Một đĩa nho nện mạnh ở trước bàn thủy tinh!!

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm tức giận!!

Ánh mắt Bác Dịch  thoáng qua một chút vui vẻ, sau đó vẻ mặt rất nhẹ nhõm, tự nhiên hái một quả nho bỏ vào trong miệng nhai, quả nhiên cảm thấy ngọt!

Trang Ngải Lâm thấy người này ngồi ở bên cạnh, liền không còn tâm trạng gì, đứng người dậy, hái ba quả nho, bỏ một quả vào trong miệng, nhai, đi ra ngoài. . . . . . Thật sự rất ngọt!!

Bác Dịch im lặng không lên tiếng, tiếp tục xem biểu diễn.

Hành lang thật dài, một mảnh yên tĩnh!

Trang Ngải Lâm mặc váy dài trắng tinh kéo sát đất, trong tay cầm hai quả nho bỏ vào trong miệng, mới vừa muốn đi dọc theo ánh đèn xa hoa màu đỏ sậm bên cạnh đi tới toilet. . . . . .

Một âm thanh kì lạ truyền đến.

Một con rắn nhỏ màu vàng kim đột nhiên như mũi tên, từ một lối thoát hiểm tối đen phóng thẳng tới, theo bóng dáng của Trang Ngải Lâm, thân thể có vảy cuộn tròn, vọt thẳng tới phía trước. . . . .

Trang Ngải Lâm không có phát hiện, tiếp tục cất bước đi về phía trước!

Con rắn nhỏ màu vàng kim liền giơ đầu chui lên váy dài trắng tinh của Trang Ngải Lâm. . . . . .

Trang Ngải Lâm khẽ nhăn mày, cảm giác đuôi váy của mình có một chút tiếng động không tầm thường, cô liền nhấc nhẹ đuôi váy lên, chậm rãi xoay người, không ngờ nhìn thấy đuôi váy của mình một con rắn nhỏ cuộn tròn, đang ngẩng đầu thè lưỡi thở khè khè, kinh khủng nhìn mình chằm chằm, cô cảm giác đại não tê dại run lên, rời rạc, hoảng sợ đến sụp đổ, ngước mặt kêu to: “A . . . . . . . . . . ”

Tân khách toàn trường xôn xao một trận ngẩng đầu nhìn!!

Mười mấy tên đặc cảnh chạy như bay tới!!

Một bóng đen lập tức xuất hiện tại sau lưng Trang Ngải Lâm, đưa tay tóm một góc nào đấy đuôi váy của cô, đầu ngón tay to lớn lập tức siết chặt con rắn nhỏ màu vàng kim, quay vòng ném đi, mới vội vàng ôm vào trong ngực!!

Đời này Trang Ngải Lâm chưa từng chịu đựng kinh sợ như vậy, run rẩy thân thể, dựa sát vào trong ngực của người đàn ông, tiếp tục kêu to!

“Xảy ra chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi dẫn mấy chục đặc cảnh đi tới, thấy Bác Dịch đang ôm chặt chị đứng ở hành lang, liền vội vàng hỏi.

“Có rắn!! Có rắn!! Có rắn!” Trang Ngải Lâm cũng biết trường hợp này không nên kêu to, cô chỉ ôm chặt cổ của Bác Dịch, thân thể đang run rẩy, nhớ tới con rắn bò trên người của mình, cô hoảng sợ đến cả người phát run, hận không được lập tức đưa tay ra sau thắt lưng, cởi váy xuống, lần đầu tiên hoảng sợ đến hai mắt ứa nước mắt!!

“Ngải Lâm!!” Bác Dịch một tay nắm chặt cổ tay của cô, nhíu chặt mày cúi xuống nhìn cô, khàn khàn nói: “Đừng sợ!! Con rắn kia đã chết rồi!!”

Trang Ngải Lâm nghe đến chữ đó, toàn thân run lên, liều mạng ôm chặt Bác Dịch, cả người đang mãnh liệt run rẩy.

“Tại sao nơi này có thể có rắn?” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời thầm kêu không ổn, e ngại rất nhiều tân khách kinh sợ!!

Trang Hạo Nhiên vừa đau lòng cho chị gái, vuốt nhẹ lưng chị gái, vừa nhanh chóng nhìn Tiêu Đồng ngầm giao nhiệm vụ nói: “Mau cho người chủ trì trấn an tân khách!! Còn biểu diễn bao nhiêu tiết mục nữa sẽ kết thúc?”

Tiêu Đồng và Đông Anh lập tức nói: “Ba!!”

Bác Dịch lập tức từ trong túi tây trang của mình, lấy ra một chai thủy tinh nho nhỏ, giơ ở trước mặt mọi người, một tay vừa ôm chặt Trang Ngải Lâm đang đè nén run rẩy, vừa nói nhanh: “Cầm cái chai này, nhỏ bốn giọt ở bốn cửa ra vào bữa tiệc, còn dư lại, dọc theo cửa ra của tân khách, cứ mười mét một giọt! Bảo đảm tân khách không có việc gì!!”

“Anh chắc chắn chứ?” Trang Hạo Nhiên có cảm giác tình thế nghiêm trọng, cẩn thận nhìn anh!!

“Chắc chắn!” Bác Dịch gật đầu!!

“Tốt!!” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm cái chai nhỏ bằng ngón tay cái, đưa cho Tiêu Đồng, Tiêu Đồng nhanh chóng nhận lấy!!

Tưởng Thiên Lỗi lại nói nhanh: “Lập tức thông báo cho tất cả quản lý bộ phận cây cảnh, bộ phận lễ tân, bộ phận phòng khách, cùng với bếp trưởng, bảo vệ, tất cả Kỹ Sư, cần phải kiểm tra toàn bộ sân cỏ, thảm, các nơi trong khách sạn này một lần! Tối nay tôi muốn không có sai lầm!! Nhất định không thể để cho bất kỳ một tân khách nào gặp chuyện không may!”

“Vâng!” Đông Anh căng thẳng đáp lời.

Bác Dịch cúi xuống, cảm thấy đau lòng nhìn Trang Ngải Lâm đang đứng, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, anh cảm thấy đau lòng bế ngang cô lên, nói: “Không có việc gì! Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện!!”

Trang Ngải Lâm tựa vào bờ vai của anh, run rẩy nhìn anh.

Bác Dịch không có nói gì thêm, chỉ im lặng ôm Trang Ngải Lâm cất bước đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt bờ vai của anh, nói nhanh: “Khi còn bé, chị tôi đã từng bị rắn hù dọa rồi, cho nên. . . . . . Anh nhất định phải chăm sóc tốt cho chị ấy, tôi theo sau ngay, nhờ anh!”

“Ừm!” Bác Dịch khẽ gật đầu, lập tức ôm Trang Ngải Lâm nhanh chóng đi khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK