Chương 503: TÔI MUỐN VỀ NHÀ
Luân Đôn thuộc thủ đô nước Anh, là thành phố lớn nhất cả nước, là một trong những Trung tâm kinh tế thế giới, mà phi trường Heathrow quốc tế là một trong những phi trường bận rộn nhất toàn thế giới, hàng năm lượng hành khách đi và đến đây đạt gần 20 triệu lượt, là một trong năm nhà ga tuyệt vời, do con đường hầm dưới đất nối liền đường ray, bên trong nhà ga nhiều cửa hàng và nhà hàng đếm không xuể, trong đại sảnh nhà ga còn có đội bóng quốc gia sắp bay đi Mỹ, tạm thời bày ra sân bóng nhỏ, đang biểu diễn kỹ xảo bóng đá.
Vô số khách nước ngoài vây quanh, rối rít vỗ tay cười vui.
Phía trước, âm thanh đội danh dự nghênh đón, giống như đang chào đón khách nước ngoài.
Khách đi qua đi lại, hoặc nhanh chóng xách theo hành lý vào thang máy, chuẩn bị ngồi xe pod, hoặc ngồi ở phòng ăn thong thả xem điện thoại và xem báo.
Cách vài chỗ, có thể nhìn thấy cảnh sát nước Anh mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, đội nón màu đen, mặt mũi đẹp trai, ôn hòa, trong tay cầm súng qua lại tuần tra.
Đường Khả Hinh kéo rương hành lý nhỏ, lưng đeo ba lô, máy bay hạ cánh, đứng ở nơi lối đi thật dài, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, lúc nảy nữ tiếp viên thông báo nhiệt độ khoảng 0¬¬¬oC, khó trách Tiêu Đồng muốn mình mặc áo lông, cô thở nhẹ một hơi, một luồng khí trắng bay ra, nhất thời mới phát hiện quốc gia này thật sự lạnh hơn nhiều so với trong nước, cô ôm chặt áo khoác, đeo bao tay màu trắng kéo rương hành lý, vùa đi về phía trước, vừa nhìn rất nhiều người ngoại quốc xung quanh, mọi người đều là mắt xanh tóc vàng, quần áo gọn gàng nhanh chóng đi qua bên cạnh mình, tất cả đều nói tiếng anh mình nghe không hiểu, còn có những ngôn ngữ quốc gia khác, không phân biệt rõ rốt cuộc bọn họ là người Anh, hay người Đức, hay người Mỹ. . . . . .
Thỉnh thoảng thấy hai người Châu Á, hành động lại hết sức kín kẽ và cẩn thận, một chút cũng không giống người Trung Quốc, so với người Châu Á tha hương, người Trung Quốc thật sự hơi đơn giản và nhiệt tình.
Lập tức xung quanh đều là ngôn ngữ nghe không hiểu, nhìn không ra bảng chỉ đường, không nghe rõ tiếng anh.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nắm rương hành lý, hai mắt nhanh chóng tràn lệ, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt từng viên lăn xuống mới phát hiện, mình nghĩ thế giới quá đơn giản.
Nên làm cái gì? Bởi vì sợ, cô đã quên hết sạch lời Tiêu Đồng căn dặn mình.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô vẫn đứng ở chỗ lối đi, không dám di động nửa bước, bất quá nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, từ trong ba lô móc ra từ điển điện tử Trung-Anh Nhã Tuệ mua cho mình, trong lúc bất chợt thật nhớ Nhã Tuệ, thật nhớ đất nước của mình, thật nhớ đồng nghiệp và bạn bè, thật nhớ ba mẹ, anh trai. . . . . .
Hít mũi một cái.
Cô run rẩy thở khí trắng, cầm từ điển tiếng anh, nắm chặt ở trong tay, dựa theo lời nam tiếp viên đẹp trai mới vừa chỉ dẫn cho mình, trước tiên đi xuống thang máy, nhận lấy khay hành lý của mình, dựa theo thứ tự trạm ga, sẽ có kí hiệu hướng dẫn cô đi ra phi trường, nếu như thật sự không hiểu, nơi này sẽ có dịch vụ sân ga Trung Quốc. . . . . .
Đường Khả Hinh run rẩy, im lặng thật lâu, nước mắt từng viên rơi xuống, lau đi từng viên, hoảng sợ thất thần, hít một hơi thật sâu, ép buộc mình ngẩng mặt lên, đi về phía nơi thang máy, lại nhìn thấy được ngoài tường bên trái cửa sổ sát đất, mấy chiếc máy bay mở đèn, chậm rãi chạy về phía đường băng, cô nhìn một cái, mới xách hành lý, bước lên thang máy.
Thang máy chậm rãi di chuyển, Đường Khả Hinh run sợ kéo hành lý, đi theo trước mặt một người đàn ông Trung Quốc khoảng 30 tuổi đi cùng chuyến bay với mình, cố ý đi tới bên anh, có chút lúng túng nhìn anh một cái.
Người đàn ông bên cạnh, mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài cùng màu, tay cầm cặp công văn, ăn mặc nho nhã lễ độ đi về phía trước, cảm thấy có cô gái nhìn về bên này, anh liền nhìn cô mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh cười, lập tức giống như nhìn thấy được mẹ ruột, cũng cười.
Anh suy nghĩ một chút, liền không nói gì, bước đi.
“Anh cũng đi nước Anh à?” Đường Khả Hinh lấy lòng hỏi anh.
Đây không phải nói nhảm sao?
Người đàn ông kia nhìn vẻ mặt cô có chút hoang mang sợ hãi, liền bất đắc dĩ bật cười nói: “Phải, tôi tới nước Anh.”
“Anh…anh, anh đi tới đâu vậy?” Đường Khả Hinh phát hiện ở nơi nói toàn là tiếng anh, không có một người nào hiểu tiếng địa phương của mình, có thể nói một chút tiếng Trung Quốc thật sự là quá hạnh phúc!
“Tôi đến Oxford, tham gia một khóa học.” Anh mỉm cười nói, đi có chút vội vàng.
“Tôi muốn đi Cambridge! !” Đường Khả Hinh không có đọc qua sách gì, nhưng cô vẫn rất vui vẻ vỗ lồng ngực của mình, cười thật vui vẻ nói.
“Là? Cô là. . . . . . học sinh nơi đó?” Học sinh gặp gỡ học sinh, đều sẽ đặc biệt hưng phấn, anh mỉm cười nhìn cô nói.
Mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, nhìn người đàn ông này nở nụ cười đáng kính trọng, cô thật muốn dùng kỹ thuật nói dối của mình ở quán bar trước kia, nói. . . . . . Phải . . . . . Nhưng cô lại cười khổ nói: “Không phải. . . . . . Tôi đến một nhà hàng ở Cambridge. . . . . . Đi làm. . . . . .”
“Ồ. . . . . .” Người đàn ông kia cười cười.
Hai người cùng đi đến chỗ lấy hành lý xa hoa gần 1000 mét vuông, trên trần nhà hình cầu đầy khoa văn, vô số băng chuyền đang chuyển động.
Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, nhìn các băng chuyền nơi xa, không hiểu để làm gì.
Phía trước, người đàn ông vừa muốn đi tới băng chuyền hành lý của mình, lại cảm thấy sau lưng không có âm thanh, ngay lập tức quay đầu, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt ngọt ngào, lại tràn đầy hoang mang sợ hãi, khẽ mỉm cười nói: “Lấy vé máy bay của cô, phía trên có số hành lý, tới bên này, băng chuyền hành lý của chúng ta sẽ chuyển lên ở chỗ này, thấy của cô, lấy đi là được rồi.”
Đường Khả Hinh vừa nghe, liền ah một tiếng, kéo hành lý, bước nhanh đi về phía trước, vừa đi, hai mắt lại nổi lên nước mắt.
Hai người đứng chung một chỗ, chờ hành lý chậm rãi đưa lên, mà hành lý của người đàn ông đến Oxford tới trước, anh liền khom người nhấc hành lý của mình lên, có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Một chút nữa, cô bắt được hành lý, sẽ có người tới đón cô chứ?”
Đường Khả Hinh dùng đôi mắt to ngập nước, lẳng lặng nhìn người đàn ông này, suy nghĩ một chút, mới ngọt ngào cười, nói: “Có!”
“Vậy thì tốt.” Người đàn ông này nhắc hành lý của mình, đi về phía trước mấy bước, nhưng vẫn quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ này, có chút quan tâm cười nói: “Mặc dù đây là một địa phương xinh đẹp, nhưng trên thế giới này sẽ không có chỗ an toàn tuyệt đối, mỗi một góc, vẫn tràn đầy nguy hiểm, cho nên mới nơi này, cẩn thận một chút, nếu như muốn nán lâu một chút, thì bắt đầu phải hiểu từ tiếng anh: cám ơn, xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt quan tâm của anh, liền biết ơn cười cười, nói: “Tốt. Cám ơn anh.”
“Hẹn gặp lại.” Người đàn ông kia xoay người, cùng vô số hành khách nước ngoài đi ra khỏi đại sảnh.
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn băng chuyền hành lý xoay tròn, lúc xoay tròn, rất nhiều khách ngoại quốc đang đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi, cô liếc người ta một cái, mới kéo hành lý, đến gần một chút, chăm chú nhìn hành lý của mình, có tới hay không. . . . . . Đợi chừng mười mấy phút, rốt cuộc cô nhìn thấy một cái rương hành lý thật lớn màu xanh đen của mình, chậm rãi chuyển lên, cô vui vẻ mỉm cười, đi nhanh lên, kéo rương hành lý của mình, cắn răng kéo xuống, thở phào một hơi, đặt rương hành lý nho nhỏ màu hồng của mình lên rương hành lý lớn, dựa theo phương hướng được chỉ dẫn đi về phía trước, rốt cuộc đi tới phía cuối, nhìn thấy nơi tiếp đón người xuống máy bay, vô số đám người nước ngoài, đông đúc rối rít giơ cao tấm bảng hướng về phía đám người chậm rãi đi ra, dùng tiếng anh hô to.
Sau lưng nhiều nam nữ trẻ tuổi có thể mới vừa về nhà, nhào về phía trước, cùng cha mẹ của mình tới đón, ôm nhau, hôn nhau!
Đường Khả Hinh dừng tại chỗ, nhìn đám người ôm nhau chen chúc ở phía trước, khuôn mặt bọn họ vui mừng và trông chờ, hạnh phúc. . . . . .
Đột nhiên có chút nghĩ đến một người.
Trong lòng của Đường Khả Hinh có chút chua, nhưng vẫn cắn răng kiên cường kéo hành lý đi ra ngoài, đi qua đại sảnh phi trường đang đông đúc náo nhiệt, thấy có một đội bóng đá nước Anh rất nổi tiếng đang biểu diễn, cô muốn chen vào đám người xem một chút, nhưng đám người xung quanh tất cả đều dùng tiếng anh hào hứng nói chuyện, vây thật chặt, rất nhiều cảnh sát Anh mang theo súng trường tăng cường tuần tra, trên các quầy hang người Anh dùng thái độ thân sĩ nghiêm túc, cổ điển, đang làm việc, cô gái này nhìn mọi thứ xung quanh, sợ hãi. . . . . .
“Khả Hinh, nếu như cô muốn đi Cambridge, có một biện pháp vô cùng tiện lợi, chính là từ phi trường Heathrow, tìm được xe điện ngầm, sau đó ngồi tuyến màu xanh, đến kingscross, lại từ kingscross ngồi xe lửa đến Cambridge, tôi thuận tiện nói cho cô biết ha, kingscross là sân ga mà Harry Potter lên đường nha. Đừng sợ, đó là một cuộc hành trình chuyến kỳ diệu, giống như Harry Potter, nếu như ngươi quyết định muốn dựa vào chính mình, cũng đừng sợ, bởi vì phương hướng và đường đi vẫn tồn tại, chỉ cần đầu óc của cô sang suốt và tỉnh táo, nhất định có thể tìm được!”
Tiếng của Tiêu Đồng truyền đến.
Đường Khả Hinh bắt đầu có chút nhớ, cô tận lực nhắm mắt lại, nhớ lại lời của Tiêu Đồng nhiều hơn, hiện tại cô cần nhất chính là tìm ví tiền, từ bên trong móc ra đồng bảng Anh Tiêu Đồng cũng đã chuẩn bị tốt cho mình ở trong nước, đây mới thật là một cô gái rất đơn thuần và ngây thơ, cô trực tiếp kéo hành lý theo sóng người đi ra đại sảnh đông đúc, sau đó ngồi lên rương hành lý, móc ví ra, lấy ra một xấp đồng bảng Anh đếm. . . . . .
Hai tờ, ba, bốn, năm, sáu . . . . . .
Bên cạnh, một người cảnh sát cầm súng trường, có chút ngạc nhiên nhìn cô gái phương Đông.
Cô vừa đếm, vừa ngẩng đầu lên, nhìn hành khách tóc vàng khắp nơi, ăn mặc xinh đẹp, cảm thấy đây là một chỗ an toàn, lại cúi đầu đếm, trong lúc đó từ từ bình tĩnh, nhớ lại Tiêu Đồng nói một câu khác: ở Anh, ngồi tàu điện ngầm mất gần 3 pound, cô chuẩn bị tiền xài vặt từ 10 – 20 pound ở trên người. . . . . .
Cô suy nghĩ một chút, liền đem tờ tiền lớn bỏ vào trong ví tiền, sau đó tự cầm hơn 30 tờ bảng Anh nhét vào túi trái của mình, lại nhét 200 bảng Anh vào túi bên phải của mình, rồi cầm ví tiền, nhét vào trong túi đeo lưng, kéo hành lý nặng nề, đi tới trước mặt của người cảnh sát kia, thấp thỏm, nhưng vẫn dũng cảm cười cười, kêu một tiếng: “Hello?”
Người cảnh sát Anh cao lớn đẹp trai, mang súng trường, nhìn Đường Khả Hinh, kêu nhỏ: “yes?”
“Ah. . . . . . A. . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, muốn hỏi xe điện ngầm đi như thế nào, cô nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, để cho đại não của mình không nên quá loạn, không nên quá loạn, nhưng hiện tại thật sự không tập trung được, cũng không có cách nào, lập tức cầm từ điển Trung-Anh, đánh lên hai chữ xe điện ngầm, nhảy ra: underground, ánh mắt của cô sáng lên, liền ngẩng đầu lên, nhìn viên cảnh sát đẹp trai, thở phào một cái, mới che ngực, lắp bắp tiếng anh thật sự nát, nói: “I. . . . . . I. . . . . . I. . . . . .”
Viên cảnh sát đẹp trai vác súng, cau mày nhìn cô.
Trên trán Đường Khả Hinh đổ mồ hôi, trái tim nhảy thình thịch, nhưng vẫn dũng cảm, mặc kệ sai hay đúng, nói: “I… I… want to… no… I… go… go… to…”
Nàng lời còn chưa nói hết, hai mắt cũng đã hiện nước mắt, vội vàng hít hít cái mũi, thật sự không có cách nào, ngạnh nghẹn ngào nuốt nói: “Underground. . . . . . Underground . . . . . . Underground Tôi muốn đi tàu điện ngầm. . . . . . Tôi muốn đi tàu điện ngầm. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . .”.
Cô oa một tiếng, bật khóc!