Chương 103: Thân phận chân thật 1
“Hạo Nhiên?” Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi vào giá rượu.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn Đường Khả Hinh đã hoảng sợ đến mất hồn, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanh chóng đưa tay chạm vào giữa ngực cô, cài lại cúc áo sơ mi cho cô.
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng cài xong cúc áo sơ mi cho mình, cô mất hồn và kinh ngạc động tác của người đàn ông này quá nhanh, Trang Hạo Nhiên đưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầy nhỏ của cô, kéo người cô qua, thân thể cô lập tức xoay lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở đầu bên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùng cao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìn mình!
Cô chợt giật mình loạng choạng một cái ngã trên giá rượu, thiếu chút nữa chống lên một chai rượu đỏ năm 1973, giống như con châu chấu vội vàng đứng thẳng người, mặt cũng đỏ lên, thật lo lắng dùng tay vuốt tóc ngắn của mình, áo sơ mi của mình, khẽ kéo váy đen của mình, sau đó chớp mắt một cái, nhìn thấy com lê màu đen, tròng mắt cô trợn to, hít vào một hơi, không dám nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi cũng rũ mắt liếc nhìn com lê màu đen kia, lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thật kì quái nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên không muốn giải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịn cười.
Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt!
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh một cái, trầm mặt từ từ đi tới.
Đường Khả Hinh cảm thấy cái bóng đen của Tưởng Thiên Lỗi dần dần vượt lên, cô giật mình, sợ hãi dời người sang một bên, vẻ mặt run rẩy không dám nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đi tới bên cạnh com lê màu đen nho nhỏ, anh cúi đầu nhìn, hai mắt xẹt qua một chút ý vị cũng không thể nắm bắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt lên com lê nho nhỏ đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa tới trước mặt cô, im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút đề phòng nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.
Đường Khả Hinh vẫn nhìn nét mặt của Tưởng Thiên Lỗi, dường như thấy anh không định trách phạt mình, bàn tay nhỏ bé run rẩy cầm lấy com lê, nhìn hai người đàn ông một cái, cuối cùng rất mất mặt, ở trước mặt bọn họ lúng túng mặc vào com lê đen.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, nhìn cô cài xong từng cúc áo, mới chậm rãi hỏi: “Chọn rượu xong chưa?”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ đáp một tiếng.
“Không có hỏi cô.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.
Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, xoay người nhìn chai rượu tuyết lợi trước mặt, mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng nơi này có Oloroso Tây Ban Nha năm 1755”
Tưởng Thiên Lỗi giương mắt nhìn anh.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Thế nào? Nhìn ánh mắt của cô, cô hiểu oloroso sao?”.
Đường Khả Hinh nhìn giá rượu tuyết lợi, sắc mặt cô trở nên bình tĩnh nghiêm túc, nói ra đặc điểm của loại rượu này: “Oloroso Tây Ban Nha được gọi là rượu tuyết lợi tuyệt vời hàng đầu, trải qua thời gian thử nghiệm, thậm chí thợ chưng cất rượu cũng không dễ dàng làm cho những mùi vị khác che giấu mùi vị đặc trưng của nó. Nhưng rất nhiều người yêu thích tuyết lợi cũng cảm thấy mùi thơm của nó rất nồng, có chứa mùi hạch đào rõ ràng, nếu uống từ từ sẽ cảm nhận được thể rượu êm dịu, mềm mại như tơ lụa, chậm rãi chảy vào bên trong thân thể, sẽ cho người ta có cảm giác thỏa mãn thật sâu. Mà oloroso đứng đầu bởi vì có trăm năm lịch sử lâu đời, cho nên có số người sẽ không thích cảm giác quá khô lạnh, mà thích cho thêm một chút đường vào ly, rượu tuyết lợi sẽ tỏa ra mùi vị cam tươi. Loại rượu tuyết lợi này dùng để kết hợp với món ăn rau củ hạt, hoặc có thể kết hợp với món hầm sẽ có mùi vị vô cùng tinh tế. Nó còn được đặt tên là sherry, ngoài Tây Ban Nha, ở Anh cũng rất được ưa chuộng, thậm chí được gọi là “Vương tử”, mà Shakespeare cũng gọi nó là: “Ánh mặt trời Tây Ban Nha ẩn trong chai”
Trang Hạo Nhiên nghe Đường Khả Hinh nhanh chóng nói ra đặc điểm của rượu tuyết lợi như vậy, đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu như hôm nay không có oloroso năm 1755, cô sẽ chọn cho chúng tôi rượu gì?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh bình tĩnh nói: “Tôi muốn xem trước thực đơn.”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, từ tốn nói tên vài món ăn.
Đường Khả Hinh nghe xong liền xoay người, chuyên nghiệp đeo lên bao tay trắng, nhìn lướt qua từng loại rượu tuyết lợi, nhanh chóng chọn một chai rượu tuyết lợi năm 2002, một tay cô nhẹ nắm cổ rượu, một tay nhẹ nắm đáy chai, chuyên nghiệp mở nhãn chai rượu, đứng ở giữa hai người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng giải thích nói: “Rượu tuyết lợi năm 2002, đến từ Gibraltar Tây Ban Nha, vùng đất này rất giàu đá vôi, vào mùa mưa có thể nhanh chóng hấp thu nước, đến lúc đất khô ráo tạo thành lớp vỏ cứng, ánh mặt trời sẽ phản chiếu xuống cây nho, đồng thời cung cấp dưỡng khí cho rể cây nho. Cho nên thể rượu ngọt ngào, kết hợp với món ăn hôm nay sẽ không có gì bằng, nhưng nếu cẩn thận để đạt được hiệu quả, tôi đề nghị, trước tiên đưa một ly rượu này vào phòng bếp, để cho đầu bếp nếm thử, nhất định sẽ nấu món ăn thích hợp với tâm ý của thực khách.”
Trang Hạo Nhiên bình thản lắng nghe, hai mắt hơi lóe lên vui vẻ, sau đó im lặng đi ra ngoài.