Chương 756: CỬA HÀNG
Đường Khả Hinh cảm thấy xấu hổ gấp gáp trở lại Phòng kinh doanh rượu ở Hoàn Cầu, vừa đi ra ngoài, vừa nghĩ tới Trang Tĩnh Vũ mới vừa đứng ở cửa, vẻ mặt lộ ra uy nghiêm tức giận, mặt của cô lại đỏ lên, lập tức đưa hai tay bưng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, dậm chân nói: “Trang Hạo Nhiên, tôi gặp anh nữa, tôi sẽ không phải là người!”
Lời này giống như đã từng nói. . . . . .
Cô lập tức dừng bước lại, ngẩng đầu lên hơi ngẩn người, từng trận kí ức giống như sắp phá tan trở ngại, ùa tới.
Trước mặt một bóng dáng màu đen lạnh lùng đang chờ cô.
Đường Khả Hinh hơi giật mình ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy thầy giáo thuận tay nắm một phần tài liệu, đứng ở bên cửa phòng làm việc lạnh lùng nhìn mình, cô lập tức nở nụ cười, vui sướng đi về phía thầy giáo, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .
“Tôi cẩn thận, nghiêm khắc, sắc bén, thậm chí mang theo vài phần cố chấp. . . . . . Đây chính là đánh giá của cô đối với thầy giáo. . . . . .” Vitas lạnh lùng nhìn học trò, sao chép lại lời cô đã nói ở phòng ăn. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh chớp mắt, có chút kinh ngạc mất hồn nhìn ông.
“Người Trung Quốc các người có một câu châm ngôn, tôi thật sự uổng công nuôi cô!” Vitas nói xong, tiện tay nắm tài liệu, chậm rãi đi vào phòng làm việc.
“Thầy!” Đường Khả Hinh lập tức gấp gáp chạy tới. . . . . .
“Ầm! ! !” Cửa đóng lại rung chuyển trời đất! !
Đường Khả Hinh lập tức bị ngăn ở ngoài cửa, sững sờ nhìn cánh cửa kia, nghĩ tới ở cảnh phòng ăn biển, thật sự mình lợi dụng thân phận của thầy giáo là người Pháp, cô thở dài ảo não vươn tay, vỗ đầu của mình, gấp gáp suy nghĩ, phải làm thế nào thầy giáo mới không tức giận?
Cô đứng ở bên cửa thật lâu thật lâu, mới thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng làm việc của mình, nhìn phòng làm việc to lớn, không gian sạch sẽ trắng tinh, trần nhà màu trắng, bàn làm việc hình bán nguyệt bằng kim loại trắng, trước mặt để laptop Apple, cùng một bìa tài liệu màu trắng, còn có một đồng hồ để bàn màu trắng, phía trước là ghế sa lon tròn màu trắng, ngay chính giữa là một đồng hồ điện tử hình quả táo, qua nửa giờ, nó sẽ mở chiếc lá ra, đung đưa trái phải, phát ra âm thanh đáng yêu của mình: “Đứng lên dãn gân cốt một chút, uống một ly nước, thân thể khỏe mạnh lại vui vẻ. . . . . .”
Cô lẳng lặng lắng nghe bên trong quả táo phát ra âm thanh ngọt ngào đáng yêu, nhớ tới phòng làm việc này là Thầy giáo đích thân đề nghị với Tổng Công ty nhiều lần mới xin được, một đám người cũ vẫn bất mãn, nhưng cũng không có biện pháp, cô biết, thầy giáo biết lúc mình làm việc rất chăm chú, cho nên khát vọng mình có thể một hoàn cảnh làm việc thoải mái, vẫn là vì trấn an lúc ấy mình mới mất trí nhớ không đến bao lâu.
Nhớ tới Thầy giáo. . . . . .
Đường Khả Hinh không khỏi mệt mỏi, ngồi ở trước bàn làm việc, xoay cái ghế, nhìn trưa trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, lại khổ não nghĩ đến hai chai rượu đỏ.
***
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Đường Khả Hinh khổ não không đến bao lâu, liền nhanh chóng kiểm duyệt tài liệu, sau đó đến Câu lạc bộ mở hai cuộc họp liên tiếp, kiểm tra rượu đỏ dư thừa của hai phòng ăn, thái độ cẩn thận nghiêm túc, làm cho đông đảo quản lý phòng ăn, vẻ mặt mọi người cũng không vui, nhưng vẫn không có cách nào với cô, nhìn cô, nói: “Phó quản lý Đường, cô làm người không thể như vậy! Giống như chúng tôi không muốn bán rượu của mình ra ngoài, duyệt nhiều cho chúng tôi, không được sao?”
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, bật cười nói: “Dĩ nhiên có thể! ! Nếu như một ngày các người có thể bán ra 10 ngàn chai, tôi sẽ làm khuôn vác, mang rượu đến cho phòng ăn các người! Cũng không phải không cho các người buôn bán rượu, chỉ muốn các người cẩn thận hơn một chút. Lần sau kiểm tra, tôi nhất định bốn bỏ và thành năm!”
Quản lý hai phòng ăn nở nụ cười.
“Sor¬ry!” Đường Khả Hinh chỉ đành phải tiến lên một bước, cười vỗ vỗ bờ vai của các cô, mới nói: “Hôm nào mời mọi người uống rượu xin lỗi.”
“Thôi, ai không biết Phòng kinh doanh rượu của các vị nhiều rượu chứ?” Quản lý cười nói đùa.
“Nói đùa thì không sao!” Đường Khả Hinh sảng khoái nói dứt lời, ngay sau đó nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã 4 giờ 50 phút, cô thở dài một hơi, nói: “Rốt cuộc chờ được hết giờ làm việc, quay lại cà thẻ, sau đó về nhà tắm nước lạnh, nóng chết tôi mất!”
Cô nói xong, lập tức xoay người bước nhanh ra khỏi Phòng kinh doanh rượu.
Hoàng hôn! !
Sóng biển tuôn trào, thẳng đến phía bên kia, mặt trời chiều đỏ rực, nó vẫn không chịu xuống núi! !
Một chiếc xe hơi màu xanh đen nhanh chóng dừng ở trước cao ốc Hoàn Cầu, Đường Khả Hinh nhanh chóng ôm tài liệu đi xuống xe, lập tức bị khí nóng đập vào mặt, cô vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa đi lên bậc thang cao ốc. . . . . .
Một tiếng huýt gió từ phía sau lưng truyền đến! !
Người nào đâm đầu vào đá! ?
Đường Khả Hinh đứng ở trước bậc thang, cảm thấy tức giận quay mặt sang, không ngờ nhìn thấy một chiếc Pagani Zonda Revolucion màu đen cổ điển cực kỳ chói mắt, mở mui, thật ngầu dừng ở ven đường cây ngô đồng, Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa xong, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu đen, quần tây màu đen, đeo mắt kính đen, ngồi ở ghế lái, một tay cầm lái, một tay giơ về phía mình đẹp trai vẫy tay.
Một cơn gió mát rất ngọt thổi tới, bên đường một gốc cây xoài xanh mơn mởn, kết rất nhiều trái, phủ bóng mát, rơi vào trên mui xe thể thao.
Đường Khả Hinh dừng ở trước bậc thang, nhìn người này giống như chưa bao giờ dùng trợ lý, cũng biết khiêu vũ, đùa giỡn phụ nữ, sau đó lái xe thể thao cực kì chói mắt chạy khắp nơi, sắc mặt của cô lạnh lẽo, không muốn để ý tới anh, xoay người, chuẩn bị trở về công ty.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhảy xuống xe thể thao, chân dài người mẫu nhảy tới mấy bước, đi lên cầu thang, ngăn Đường Khả Hinh, tháo kính mát xuống, nhìn cô cười nói: “Hi!”
Đường Khả Hinh dừng ở trước mặt của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, ah một tiếng, cười giễu cợt lạnh lùng nói: “Anh còn chưa bị cha của anh đánh chết à?”
Trang Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười nói: “Làm sao em biết anh sẽ bị cha anh đánh chết ? Em khôi phục trí nhớ rồi sao?”
“Nói như vậy là thật?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, có chút hả hê.
“Dĩ nhiên không phải thật!” Trang Hạo Nhiên bật cười nói.
“Chà!” Đường Khả Hinh muốn tránh thân thể của anh, quay người đi lên lầu.
Trang Hạo Nhiên lại ngăn cản người, mùi nước hoa đàn ông bay về phía Đường Khả Hinh, mới cười nói: “Đừng nóng giận. Lần sau anh nhất định nhớ đóng cửa!”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, cắn răng nhìn anh.
“Phòng làm việc rất đẹp! Chỉ còn thiếu trang trí một chút!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên có chút dịu dàng nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Làm sao anh biết phòng làm việc của tôi rất đẹp? Anh đi qua rồi hả ?”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, có chút dịu dàng gật đầu.
Trong lòng Đường Khả Hinh khẽ động khó hiểu.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, mới bật cười nói: “Đi thôi. Đi theo anh đến một nơi trước. . . . . .”
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh một cái, cũng không kịp phản ứng đã bị anh đẩy tới bên cạnh xe. . . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng kéo ghế lái phụ, đẩy cô ngồi xong, lại cúi người kéo dây an toàn cho cô, mới cười nói: “Em đi sẽ biết.”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh đóng cửa xe, lại lượn qua sườn xe, muốn lên xe, lại dựa vào chiều cao của mình, duỗi tay hái mấy trái xoài xanh trên cây xuống, đặt ở trước kính xe, sau đó mới ngồi vào ghế lái, lái xe chạy tới phía trước.
“Rốt cuộc đi đâu ? Bán tôi không được bao nhiêu tiền ?” Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, hưởng thụ máy điều hòa không khí mạnh mẽ, tâm trạng không khỏi tốt lên, nhìn anh cố ý nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lái xe chạy nhanh tới trước đèn xanh đèn đỏ, nhìn con số 300 giây, mới hơi xoay người, nở nụ cười nhìn hướng Đường Khả Hinh, thật dịu dàng mập mờ nói: “Nếu quả thật có thể bán, bán cho anh được không? Anh chấp nhận dùng tất cả của cải của anh đổi một cô vợ Tổng Giám đốc.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh lập tức có chút ngọt ngào, nhưng cô vẫn bình tĩnh cười nói: “Anh thật sự thông minh! ! Anh dùng của cải cả đời anh mua tôi về! Vậy của tôi không phải là của anh sao?”
“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật cảm thấy cô thật thông minh, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, rất cưng chiều cười nói: “Em đấy! ! Quỷ nhỏ!”
“Buông tay! Hôm nay nhìn thấy chủ tịch, tôi vẫn còn mắc cỡ chết được!” Đường Khả Hinh đẩy tay của anh ra, có chút đỏ mặt.
“Sợ cái gì?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục lái xe chạy tới phía trước, cười nói: “Cha của anh rất ưa thích em, ông ấy chỉ là sợ anh khi dễ em thôi, nếu như anh thật ở chung với người khác trong văn phòng, đoán chừng ông ấy sẽ đập nát anh.”
Đường Khả Hinh có chút không tin nhìn anh.
“Thật” Trang Hạo Nhiên một tay lái xe, duỗi một cái tay khác, chuẩn xác véo nhẹ cằm của cô nói: “Không nên cảm thấy có gánh nặng. . . . . . Hả?”
“Đi!” Đường Khả Hinh không chịu nổi, đẩy anh ra.
Trang Hạo Nhiên lại cười lơ đãng, lái xe chạy tới đường phố náo nhiệt phía trước, ở trong thành thị sầm uất, nhanh chóng vọt đi, rốt cuộc chạy nhanh đến trước cửa hàng đồ dùng gia đình cao cấp hai tầng nào đó, ngừng lại. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vừa cởi dây nịt an toàn, vừa kinh ngạc nhìn tòa nhà hai tầng lầu trang nhã, bên trong lộ ra ánh đèn vàng nhạy, hết sức nhẹ nhàng thoải mái, cô lại ngạc nhiên quay đầu, nhìn anh hỏi: “Tới nơi này làm gì?”.
Trang Hạo Nhiên im lặng cởi dây nịt an toàn, hai mắt thoáng qua chút dịu dàng, nở nụ cười có chút mập mờ, nói: “Trước đó ở phòng họp, không phải nói, muốn chọn ga giường dùm anh sao? Thật ra anh mới trở về nước hai ngày, phát hiện quản gia chọn giường cho anh, anh nằm không thoải mái, muốn tới đây tự chọn. . . . . . Định dẫn em cùng nhau chọn. . . . . .”
“À? Chọn giường cũng muốn tôi đi với anh à?” Đường Khả Hinh mất hồn nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, có chút dịu dàng nhìn cô, cười nói: “Tại sao không được? Thuận tiện mà! Chọn thứ em thích, anh có thể tặng cho em !”
“Đi! Tôi không nhận giường! Tôi nằm trên đất cũng được. . . . . .” Đường Khả Hinh châm biếm anh khó phục vụ.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng cười, xoay người vươn tay véo nhẹ cằm của cô, thật dịu dàng, có dụng ý khác nói: “Như vậy sao được? Anh muốn em thật thoải mái. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.