Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 893: CANH GIỮ

“Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?” Trang Ngải Lâm trở nên mất hồn ngẩng đầu, nhìn Bác Dịch.

Bác Dịch im lặng ngồi ở bên giường, vẻ mặt lạnh nhạt, kéo ngăn kéo bên mép giường, lấy ra một túi kim châm, từ bên trong lấy ra kim châm ngắn, mở bật lửa, hơ kim châm ở phía trên, chậm rãi đốt nóng. . . . . .

Trang Ngải Lâm nhìn thấy rất gấp gáp, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, hỏi nữa: “Anh muốn làm gì?”

“Hơ nóng cây kim châm cứu cho cô, có thể để cho cô bình tĩnh ngủ ngon hơn. . . . . .” Bác Dịch nói xong, lại hơi xoay tròn kim châm, để cho kim châm ở trên bật lửa cháy đỏ lên.

Trang Ngải Lâm khôi phục một chút ý thức, cô lập tức kéo chăn màu tím đậm, đắp lên trên người của mình, căng thẳng nói: “Thôi, không cần, tôi không châm cứu!!”

Cô nói xong, muốn nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Bác Dịch lại không nói hai lời, tay nắm chặt cổ tay của cô, kéo cô, nói: “Ai bảo cô muốn ăn nho? Không ăn không được sao?”

“Tôi làm sao biết bên trong có rắn?” Trang Ngải Lâm tựa vào bên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, lập tức nhớ tới Nhậm Tử Hiền, dáng vẻ khúm núm đưa cho mình, cô cắn răng, nói: “Con bé chết tiệt kia, tôi nhất định không buông tha cho cô ấy!”

Bác Dịch lạnh nhạt lắng nghe, ngay sau đó chậm rãi cầm kim châm lên, nói: “Cô ấy và cô không thân quen, người ta mời cô ăn nho, còn oán trách người ta, không biết từ nơi đó nuôi ra tính khí ngang ngược và tráo trở như vậy. . . . . .”

“Ai cần anh lo!!” Trang Ngải Lâm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh lạnh lung nói.

Bác Dịch chậm rãi cầm kim châm lên, nhàn nhạt nhìn cô.

Trang Ngải Lâm nhớ tới hôm nay là anh cứu mình, ngay lập tức có chút áy náy, chậm rãi cúi đầu, hai mắt xoay tròn, mới hỏi: “Tại sao. . . . . . Muốn đi theo? Là trùng hợp sao?”

Bác Dịch không trả lời câu hỏi của cô, chỉ cầm tay trái của cô lên trước, nắm bàn tay mềm mại của cô, chuẩn bị châm vào huyệt thần môn của cô, cầm vị trí cổ tay, tìm đúng huyệt vị, chuẩn bị châm, mới nói: “Đi tìm cô. . . . . .” .

Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, liền nhăn mặt kêu nhỏ một tiếng: “Đau!”

Bác Dịch nhíu chặt mày, hai mắt chăm chú nắm chặt bàn tay cô, tay cầm kim châm ngắn, ghim nhẹ vào huyệt thần môn của cô, một lúc sau, mới chậm rãi rút ra, nói: “Không phải cô xem tôi là người xa lạ sao? Hỏi chuyện này làm gì?”

Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, im lặng nhìn anh.

Bác Dịch không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt cầm một cây châm khác, đưa lên bật lửa, ngọn lửa màu xanh nhạt lại chậm rãi đun nóng kim châm. . . . . .

Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, không lên tiếng.

Bác Dịch thật cẩn thận đun nóng kim châm xong, lại nắm tay phải của Trang Ngải Lâm, mở lòng bàn tay của cô, chậm rãi ghim kim vào vị trí cổ tay, cố ý tăng thêm sức, ngón tay nắm chặt mạch môn của cô.

“A!” Trang Ngải Lâm lập tức cảm thấy huyệt vị phù lên và đau đớn, cô không khách khí nữa, kêu nhỏ một tiếng: “Đau quá”

“Ai bảo cô không nói lời nào?” Bác Dịch lạnh nhạt nói.

“. . . . . .” Trang Ngải Lâm im lặng nhìn anh.

Bác Dịch nhìn thời gian đã đủ, liền thật cẩn thận rút kim châm, sâu kín nói: “Nằm xuống. . . . . .”

“Làm gì?” Trang Ngải Lâm lập tức nhìn anh, hỏi.

Bác Dịch lấy thêm một cây châm hơi dài, ngẩng đầu lên nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Châm cứu . . . . . . Người xa lạ!”

Trang Ngải Lâm hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, nhưng vẫn chậm rãi nằm xuống, nhất thời cảm thấy thế giới của mình bình yên, thư thái, im lặng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà xa hoa, lại thật sự có cảm giác buồn ngủ. . . . . .

Bác Dịch ngồi ở mép giường, nhìn bàn chân Trang Ngải Lâm trắng như tuyết hết sức đẹp mắt, trên ngón chân son màu trong suốt, anh im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt cầm bật lửa đốt nóng kim châm, mới đưa tay nâng bàn chân của cô, ở dưới ngón chân cái của cô, thật cẩn thận ghim châm, trầm ổn chậm rãi nói: “Đừng động, tôi muốn tránh tĩnh mạch của cô. . . . . .”

Trang Ngải Lâm hơi nghiêng mặt, vừa vặn nhìn thấy một bên mặt của Bác Dịch, khuôn mặt kiên nghị, lộ ra dáng vẻ hết sức nghiêm nghị, trên người của anh luôn có một loại khí thế không thể xâm phạm, đến từ niềm tin của anh.

Bác Dịch chờ thời gian đã đủ, thật cẩn thận rút kim châm, lại ghim một kim khác cho cô. . . . . .

Trang Ngải Lâm chợt cảm thấy thân thể càng lúc càng thư thái, cảm giác quỷ quái đáng sợ từ từ biến mất, cô nuốt nhẹ cổ họng, chậm rãi nhắm mắt lại. . . . . .

Sau khi Bác Dịch châm cho cô xong, ngẩng đầu lên thấy cô đã nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, liền nhàn nhạt nhấc chăn tơ tằm, đắp lên trên người của cô, ngón tay xẹt qua sợi tóc mềm mại của cô, tiếp xúc một chút cũng làm cho người ngứa ngáy, anh không nói gì, chỉ cảm thấy có chút buồn bực, liền trực tiếp đứng lên, tắt ánh đèn sáng sủa trong phòng này, chỉ mở hai ngọn đèn trên tường trước giường, lại kéo nhẹ cửa sổ sát đất ra, mượn tiếng mưa phùn rơi trên lá sen truyền tới chậm rãi “lộp độp”, làm dịu trái tim.

“Anh làm gì đấy?” Trang Ngải Lâm nhất thời giật mình, lập tức lại có chút lo sợ, chống nệm ngồi dậy, nhìn một vùng tối tăm ngoài cửa sổ, cô hoảng sợ đến kêu to lên: “Anh mau đóng cửa sổ lại!! Chẳng may rắn bò vào thì sao? Mau đóng lại !!”

Bác Dịch nhàn nhạt đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn Trang Ngải Lâm sâu kín nói: “Có tôi ở đây, sẽ không có rắn bò vào. . . . . . Sẽ không có chuyện.”

“Làm sao anh chắc chắn chứ?” Trang Ngải Lâm lại không khỏi cảm thấy thân thể tê dại.

Bác Dịch hơi có chút bất đắc dĩ, thở dài một cái mới nói: “Bởi vì tôi là nho, quanh năm chống lại nó, nó tự nhiên sợ tôi.”

“. . . . . . .” Trang Ngải Lâm nhìn chằm chằm, gấp đến độ thở hổn hển nhìn anh, lại không khỏi nhớ tới trong bữa tiệc vừa qua, anh lập tức xuất hiện ôm chặt mình, giải quyết con rắn đáng sợ! Cô vẫn run lên kéo chăn che ở trên người, căng thẳng nói: “Nhưng vẫn rất kinh khủng!! Con vật kia vừa nhanh, vừa nhỏ, vừa đáng sợ!”

“Không có chuyện gì.” Bác Dịch lạnh nhạt chắc chắn nói một câu, liền trực tiếp đi tới bên cạnh Trang Ngải Lâm, ngồi xuống, nắm tay ngọc thon thon của cô lên, tiếp tục bấm huyệt ổn định tâm thần cho cô.

Trang Ngải Lâm tựa vào trên giường, trên trán vẫn rịn một chút mồ hôi lạnh, căng thẳng và thở hổn hển nhìn anh bình tĩnh cúi đầu, nắm bàn tay của mình, kỹ thuật thuần thục xoa bóp, hai tròng mắt thâm thúy luôn lóe ra ánh sáng trầm ổn và kiên định, cô có thể cảm nhận, mặc kệ anh làm chuyện gì, cũng sẽ không làm trái với nguyên tắc, sẽ không phản bội, nhất là hôm nay anh đột nhiên xuất hiện, ôm chặt mình trong nháy mắt, cô có thể cảm nhận lồng ngực của anh cứng rắn như sắt, căng thẳng và sốt ruột bảo vệ mình.

Bác Dịch nhắc mí mắt, nhìn cô.

Trang Ngải Lâm lập tức cúi mặt, im lặng không lên tiếng.

Sau khi Bác Dịch bấm nhẹ bàn tay cô, mới nhàn nhạt buông xuống, giống như lơ đãng hỏi: “Một mình cô dám ngủ sao?”

“. . . . . . .” Trang Ngải Lâm chớp mắt một cái, vẫn bướng bỉnh đến cùng nói: “Có gì không dám?”

“Tốt. . . . . .” Bác Dịch nắm cổ tay của cô, bỏ vào trong chăn, sau đó vặn đèn trên tường ở trước giường hơi tối xuống đèn, mới sâu kín nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi l ngủ ở phòng khách cách vách, có chuyện gì thì gọi tôi. Tôi cam đoan với cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện, chỉ chốc lát nữa, thuốc an thần và châm cứu huyệt vị sẽ có tác dụng, cô sẽ chìm vào giấc mộng đến sáng mai. . . . . .”

Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, có vẻ có chút cô đơn, im lặng không lên tiếng.

Bác Dịch chăm chú nhìn xuống cô một cái.

Trang Ngải Lâm vẫn rất bướng bỉnh đến cùng, nhớ tới anh luôn buông tha và xoay người, nên cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng.

Bác Dịch không thể làm gì khác hơn, đứng lên, lại cúi mặt nhìn cô một cái.

Trang Ngải Lâm vẫn im lặng ngồi ở trước giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi có chút khô khốc, trái tim vẫn thở mạnh khó dằn, nhưng vẫn tuyệt đối im lặng.

Bác Dịch hiểu rõ, hai mắt xoay tròn, vẻ mặt có chút mất mát, nhàn nhạt xoay người, cất bước đi về phía cửa phòng. . . . . .

Trang Ngải Lâm lập tức nằm xuống, kéo chăn che người của mình.

Bác Dịch đứng ở bên cửa, xoay người nóng lòng nhìn cô, đưa mắt nhìn thật lâu, nhưng vẫn chậm rãi mở cửa. . . . . .

Không đến bao lâu, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Trang Ngải Lâm lập tức nhấc chăn lên, đắp lên trước ngực, thở dài một hơi, đưa lưng về phía cửa phòng, nuốt mạnh cổ họng, ngủ thiếp đi. . . . . .

Bác Dịch nhàn nhạt đứng ở bên giường, hai mắt thâm thúy nhìn cô gái quật cường ở trên giường, nhớ tới nhiều lần cùng với cô giống như linh hồn kết hợp, có lẽ trên thế giới này, không còn có một người phụ nữ có thể giống như cô làm anh rung động, anh nặng nề thở gấp mấy hơi. . . . . .

Trang Ngải Lâm mở mắt ra, cảm thấy có người đứng ở phía sau, cô níu chặt tấm chăn. . . . . .

Bác Dịch chậm rãi ngồi ở trước giường, nhìn cô gái này nằm đưa lưng lại mình, anh không nhịn được vươn tay, vén nhẹ sợi tóc trên cổ của cô, nhìn cái cổ trắng nõn mê người, mới sâu kín nói: “Tôi tiếp nhận vườn nho của cha mẹ, đã thề trước mộ của bọn họ, tính cả đời ở lại canh giữ nơi đó, tôi không nghĩ tới, sẽ yêu cô. . . . . . Một tiểu thư con nhà giàu như cô, một con rắn cũng đã sợ đến như vậy, làm sao chống lại được cô đơn ở vườn nho và gió thổi nắng chiếu? Còn có heo rừng, côn trùng, rắn rết, chuột bọ giày vò?”

Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng.

“Lần trước tôi trở về, mới vừa thu mua một vườn nho khác, tính trồng giống nho của Trung Quốc chúng ta, tương lai một chút vị ngọt này, tôi còn muốn đi khắp cả đất nước. . . . . . Mặc kệ ăn gió uống sương, hay dầm mưa dãi nắng, tôi đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận. . . . . . Nhưng cô thì sao? Cô không cần thiết cùng tôi chịu khổ. Tôi hiểu rõ, cô cũng là một cô gái có lý tưởng, phải có sân khấu của mình, tôi làm sao có thể muốn cô buông bỏ tất cả đi theo tôi? Cô đồng ý, tôi cũng không nở. . . . . . Sau khi tôi suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định, tôi biết rõ làm cho trái tim cô bị thương, nhưng loại buông tha này, ở trong cuộc đời của tôi cũng là một loại tuyệt đối đau đớn. . . . . . Tha thứ cho tôi . . . . .” Anh chăm chú nhìn cô.

Trang Ngải Lâm vẫn sâu kín nhìn tới trước.

“Cô rất xinh đẹp. . . . . . Mặc kệ như thế nào, tôi nhìn đều rất xinh đẹp. . . . . Hôm nay không nhịn được đi theo cô ra ngoài, bởi vì tôi thấy cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, tôi muốn phát điên.” Hai tròng mắt thâm thúy của Bác Dịch xẹt qua một chút mất mát, ngón tay trượt nhẹ qua sợi tóc mềm mại của cô, lại chậm rãi nói: “Tôi không có cách nào đi khỏi vườn nho, tôi muốn canh giữ cả đời, cho nên tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô, càng sẽ không yêu cầu cô miễn cưỡng buông tha. Nhưng tối nay. . . . . . Để cho tôi ở lại bên cô . . . . . Được không?”

Trang Ngải Lâm cắn chặt răng, vẫn không lên tiếng.

Bác Dịch nhìn bóng lưng cô yên lặng, ánh mắt khẽ di chuyển, cuối cùng từ từ cuối người xuống, hết sức cưng chiều hôn cổ của cô, môi mỏng tiếp xúc được da thịt mát rượi của cô, cũng không nở mút. . . . . .

Thân thể Trang Ngải Lâm nhanh chóng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cô níu chặt chăn, chậm rãi nhắm mắt lại. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK