Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 972: ĐAU

Bên trong phòng làm việc Tổng Giám đốc!

“Thật ra tôi cảm thấy Bác Dịch không tốt! !” Trang Hạo Nhiên đã chờ đợi thật sự không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Cái tên đầu gỗ đó, lúc cua chị gái của tôi, ngay cả một câu cũng nói không thông! Bị chị của tôi chọc anh ấy là chuối tiêu, cũng chỉ tức giận đến nói không ra lời! Nếu có người mắng anh là chuối tiêu, thì anh sẽ như thế nào?”

Anh mắng một người không tốt, còn muốn một người góp vào ! !

Tưởng Thiên Lỗi tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Cậu nên chia tay với Khả Hinh nhanh một chút đi! ! Người không biết xấu hổ giống như cậu, sớm muộn gì cũng dạy hư cô ấy! ! Cô đã được cậu dạy dỗ, nghe đến dưa chuột cũng cười rồi! Nghe đến chuối tiêu còn như thế nào nữa hả? !”

“Cái này không liên quan đến tôi, Đó là bọn Sở Nhai dạy hư đấy! !” Bản thân Trang Hạo Nhiên cũng không nhịn được bật cười nói.

“Cho nên nói, trên không nghiêm, dưới làm loạn! !” Tưởng Thiên Lỗi không khách khí mắng!

“Đừng nói như vậy mà! ! Oscar nhà anh bình thường rất chán ghét, kiêu ngạo, trong mắt không có người, thậm chí lúc cắn loạn bạn bè, tôi cũng không có cảm thấy nó là do anh dạy đấy! Tôi vẫn cảm thấy cha mẹ của nó chưa đủ tốt!” Trang Hạo Nhiên có chút tổn thương, oan uổng nói.

“Được rồi !” Tưởng Thiên Lỗi thật sự không chịu nổi anh, tức giận lạnh lùng trực tiếp nói: “Còn nữa ! Nếu như mọi người đều có tài ăn nói tuyệt vời giống như cậu, thiên hạ đại loạn rồi ! Bác Dịch phải có cách pháp của anh ấy, chỉ sợ Jackson và Vitas! Thầy giáo tốt của cậu nổi tiếng công chính liêm minh !”

“Thầy giáo tôi không sợ!” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi nghiêm túc, nói: “Mặc dù ông ấy là người lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không cổ hủ, thậm chí ở phương diện chưng cất rượu, tư tưởng hết sức tiên tiến, chỉ cần ông ấy không nhìn ra rượu đỏ có vấn đề, sẽ ủng hộ Bác Dịch đấy! Huống chi, ông ấy ở lâu trong nước, chai rượu này là lấy danh nghĩa Hiệp hội rượu đỏ Trung Quốc đưa ra, như thế nào cũng sẽ bán mấy phần mặt mũi!”

Bản thân Tưởng Thiên Lỗi cũng hết sức căng thẳng, tựa vào trên ghế sa lon, ngồi im.

Trang Hạo Nhiên chuyển mắt, liếc về phía vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười như không cười đến gần người anh, nhìn anh, thần bí nói: “Anh có cảm thấy, mặc kệ xảy ra bao nhiêu chuyện, ở bên cạnh tôi, anh đặc biệt có cảm giác an toàn hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, hoàn toàn không chịu nổi, chậm rãi quay đầu nhìn người này, trên mặt co quắp mấy phần không chịu được, đè nén lửa giận nói: “Từ nhỏ, cậu muốn bỏ thuốc chuột giết Os¬car nhà tôi, sau đó mặc màu hồng váy lăn qua lăn lại ở trên giường của tôi, sau đó lấy rất nhiều kẹo cao su dính ở trên quần áo của tôi, trên chăn, trên sách vỡ, lên bút lông, bỏ muối vào trong chè của tôi, bỏ đường vào trong thức ăn của tôi, sau đó lớn lên một chút xíu, giành Như Mạt với tôi, lớn thêm chút nữa, giành Hoàn Cầu với tôi, thậm chí tới hôm nay, cướp cô gái tôi yêu, cho chó của tôi mặc màu hồng váy tìm chồng! ! Sau đó còn muốn dùng kế, giúp tôi một chút cũng muốn chiếm tiện nghi của tôi! ! Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, cảm thấy tôi và cậu ở chung một chỗ có cảm giác an toàn? Cậu giống như keo con chó gỡ không hết, vừa thối vừa ghê tởm!”

Lúc này Trang Hạo Nhiên đã không nhịn được, đôi tay túm được tay của Tưởng Thiên Lỗi, đầu cúi trên cánh tay của anh, cười đến run người.

“Tránh ra! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận tránh thoát sự kiềm chế của anh, vẫn không hết giận nói: “Thật hận không đá cậu một đá, tiễn cậu trở về Bắc bán cầu, không nên ở chỗ này ngày ngày chướng mắt tôi, đâm vào tim người ta!”

“Ha ha ha ha. . . . . .” Cả người Trang Hạo Nhiên vẫn tựa vào trên ghế sa lon, tay chống trán, cười đến không chịu nổi ! !

Cửa ầm ầm mở ra! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời nhanh chóng, căng thẳng đứng lên, nhìn người trước mặt! !

Đông Anh và Tiêu Đồng cùng cười đi ra, nhìn hai Tổng Giám đốc, kích động nói: “Chính xác rượu đỏ đã qua! ! Đã tiến vào kho rượu, làm loại rượu chính của vòng thi đấu cuối cùng! !”

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi lập tức kích động nhìn bọn họ, không khỏi thở phào một hơi, nở nụ cười.

Cửa chính sảnh tiệc lập tức mở ra! !

Bác Dịch ngẩng đầu bước đi ra ngoài trước mọi người, nhìn đại sảnh khách sạn dưới lầu, người người đông đúc, hai mắt anh nhấp nháy, nhớ lại cuộc tranh biện mới vừa rồi ở phòng họp, lúc này mới thở phào một hơi, sắc mặt vẫn nặng nề, nhanh chóng đi xuống cầu thang, đi ra đại sảnh, nhìn trời xanh mây trắng trước mặt, chim biển bay lượn, nghĩ tới chai rượu đỏ hơn ba trăm năm kia, thật ra đã ở tại một thời điểm nào đó bị vô tình đổ đi. . . . . .

Trong lòng của anh cảm giác đau đớn, lúc nảy, anh đã lừa mọi người.

Một chiếc xe thể thao màu vàng đậm dừng ở trước đại sảnh khách sạn, Trang Ngải Lâm mặc váy ngắn màu vàng đậm bó sát người, mang giày cao gót màu trắng sữa, bên ngoài khoác áo khoác dài màu trắng tay ngắn, mái tóc đen xõa đến eo, đeo mắt kính màu nâu sậm, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng đi xuống xe, cô vừa đi xuống xe, vừa bày vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bác Dịch, đang suy nghĩ người này ở chỗ này làm gì?

Bác Dịch mới vừa muốn xoay người đi vào bên trong, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm, anh hơi giật mình.

Đêm qua hai người triền miên cả đêm, nhưng trong nháy mắt càng lý trí càng có thể biến thành người xa lạ, bất cứ lúc nào đều có thể xa lạ.

Bác Dịch chăm chú nhìn cô gái này, nhớ tới một màn trình bày rượu đỏ mới vừa rồi, trong lòng của anh không khỏi đau nhức, không khỏi cúi đầu, vẻ mặt lộ ra một chút đau lòng và cô đơn.

Trang Ngải Lâm nhìn ánh mắt của anh mất mát như vậy, rõ ràng cảm thấy anh xảy ra chuyện gì, mày nhíu chặt, muốn mở miệng, nhưng vẫn im lặng. . . . . .

Hai tròng mắt Bác Dịch mãnh liệt xoay tròn, trong lòng giãy giụa mấy lượt, vẫn nặng nề thở gấp, nắm chặt quả đấm đi vào bên trong, một mình rất cô đơn và lẻ loi đi khỏi.

Trang Ngải Lâm đứng ở trên thảm đỏ, nhìn bóng lưng Bác Dịch lặng lẽ và cô độc, từng bước đi về phía trước, cách mình càng lúc càng xa. . . . . . Cô vẫn giữ vẻ mặt rất lạnh nhạt, ánh mắt vẫn đuổi theo, không hề rời khỏi. . . . . . nhưng cũng biết không có duyên phận gần thêm nữa.

Bác Dịch cũng không có quay đầu lại, ngẩng đầu bước đi về phía trước.

“Bác Dịch tiên sinh. . . . . .” Lúc này Vitas cũng nhàn nhạt đi xuống cầu thang, gọi anh lại.

Bác Dịch bối rối ngẩng đầu, nhìn Vitas.

Trên mặt Vitas khẽ hiện lên nụ cười, đi tới trước mặt của Bác Dịch, nhìn người đàn ông kiên nghị này, nhớ tới anh mới vừa xúc động diễn thuyết, chậm rãi nói: “Bác Dịch tiên sinh, đã rất nhiều năm, vẫn chỉ say mê chưng cất rượu, hơn nữa băng bươm bướm cũng nổi tiếng quốc tế, thậm chí nghe nói cậu đã tiếp nhận mấy mảnh đất trống ở khu vực Liêu Ninh nước ta, chuẩn bị khai phá rượu băng riêng của mình ở trong nước một lần nữa. Tinh thần kiên trì này, quả thật làm cho chúng tôi cảm động, chỉ là. . . . . . Cậu luôn ít nói, hôm nay vì một chai rượu đỏ hơn ba trăm năm, mà dốc hết lá phổi nói như vậy, quả thật làm cho người cảm thấy bất ngờ, để cho tôi không thể không suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ chai rượu đỏ này, nó còn có ý nghĩa khác?”

Bác Dịch nghe nói như vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhấp nháy, nhìn Vitas mỉm cười nói: “Xem ra, đối với cử động vừa rồi của tôi, Vitas tiên sinh còn có suy nghĩ khác.”

Vitas im lặng nhìn anh.

“Vậy vì sao mới vừa rồi ông ủng hộ tôi?” Bác Dịch nhìn Vitas, không hiểu hỏi.

Vitas chăm chú nhìn Bác Dịch, suy nghĩ một lúc, mới nói: “Bởi vì tin tưởng cậu.”

Ánh mắt của Bác Dịch sáng lên, nhìn Vitas.

“Bất kể cậu có mục đích như thế nào. . . . . .” Vitas nhìn Bác Dịch, sâu sắc nói: “Lời nói lúc nảy, tôi biết rõ là thật! Tôi cũng thật cảm thấy nên như vậy. Hi vọng ở trong trận đấu rượu đỏ lần này, có thể cùng cậu hợp tác vui vẻ. Đối với học trò của tôi, cũng không cần nhẹ tay, cô ấy thật sự không phải một đứa bé đạt tiêu chuẩn.”

Bác Dịch nghe nói như vậy, không nhịn được mỉm cười nhìn ông nói: “Vitas tiên sinh, lời của ông, để cho tôi cảm thấy ông đang rất muốn tôi chăm sóc học trò của ông.”

Vitas tình bất đắc dĩ nhìn Bác Dịch, không thể làm gì khác, nên im lặng.

“Tôi vẫn có chút lòng tin đối với Khả Hinh. . . . . .” Bác Dịch nhìn Vitas mỉm cười nói xong, rồi lại nhớ tới bình chọn lần này, cũng không khỏi có chút lo âu nói: “Nhưng tuyển thủ thi đấu lần này, so với các đối thủ trên thế giới, tuyển thủ Nhật Bản quá mạnh, thi viết càng lộ rõ độ khó chưa từng có, trong quá trình này, tôi đoán rất có thể sẽ có một đến ba người không được tuyển chọn. Hi vọng Khả Hinh có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra! ! Còn có ba ngày nữa sẽ bắt đầu thi, mấy ngày nay cô ấy nhất định phải tăng cường đọc sách, ưu thế lớn nhất của cô ấy chính là trí nhớ.”

Vitas nghe đến đó, cũng suy nghĩ học trò đang ở nơi nào, có nắm chặt thời gian học tập hay không.

***

Phòng nghỉ ngơi! !

Nhã Tuệ vô cùng khiếp sợ nhìn phía trước, vừa cảm thấy cả người lo lắng, thật khổ não nói: “Cô nhất định phải như vậy sao? Khả Hinh. . . . .”

Lần đầu tiên Thơ Ngữ nhìn thấy chuyện như vậy, cũng có chút hoảng sợ, sau lưng hai người phụ tá quản gia, Lạp Lạp và Tiên Nhi rúc đến phía sau của cô, một lát cắn ngón tay, một lát cắn răng nhìn tới trước. . . . . Không nhịn được ô ô a a, thật sợ hãi nói: “Như vậy sẽ đau quá không?”

Đường Khả Hinh mặc áo thun màu trắng, tay ngắn, có mũ, quần short màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nhìn mọi người, vẻ mặt kiên quyết nói: “Không đau! ! Tôi nói cho mọi người biết nha! Nhất định phải giúp tôi một chút! ! Không ngủ được cũng phải giúp tôi ! Thời gian này tôi xảy ra một số chuyện, kéo dài chương trình học một chút, hiện tại tôi phải bù lại toàn bộ những chương trình học bị kéo dài! ! Mọi người lấy tài liệu tôi giao cho mọi người, cùng nhau hỏi tôi, nếu như tôi đáp sai! Mọi người dùng kim lớn nhỏ ghim tôi ! Tôi bị đau sẽ nhớ đặc biệt rõ ràng! !”

Cô nói xong, lập tức bưng một cái hộp nhung màu đen, phía trên bày gần 20 kim châm, từ ngắn đến dài, từ lớn tới nhỏ, lại khẳng định và kiên quyết, mạnh mẽ nói: “Nhớ kỹ, nếu như tôi đáp sai, nhất định phải dùng sức ghim! ! Bắt buộc ghim! ! Ghim chảy máu mới thôi!”

Hai người phụ tá, từng người nhìn hơn hai mươi cây kim châm, nhất thời trợn to hai mắt, lại hoảng sợ đến nói không ra lời! !

“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ thật sự bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh nói: “Từ nhỏ, mỗi lần thi, cô đều đạt 100 điểm ở trong lớp, bình thường cũng không có thấy cô chăm chỉ học tập, đến cuối cùng đọc sách là có thể thuận lợi vượt qua, lần này tôi tin cô có thể vượt qua. . . . . . Thật không cần như vậy, ghim kim rất đau!”

“Không được! ! !” Đường Khả Hinh lại khẳng định nện kim xuống, nói rất chắc chắn: “Lập tức làm! ! Chị tùy tiện chọn một đề khó nhất tới hỏi em.”

Cô không nói hai lời, liền cầm một phần đề thi, nhét vào trong tay Lạp Lạp nói: “Cô! ! Hỏi đề đầu tiên ! ! Lập tức! !”

“À? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sao?” Lạp Lạp run rẩy cầm đề kiểm tra, có chút sợ hãi nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Vậy cô nhất định phải trả lời! Tôi không muốn ghim châm cô!”.

“Tốt! !” Đường Khả Hinh nổi lên dũng khí, vươn tay ôm một gối ôm, bày ra sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Hỏi đi! !”

Lạp Lạp suy nghĩ một chút, mặc dù kinh hồn bạt vía, liếc một cây kim nhỏ, do dự một lát, ngay lập tức chọn một đề xem ra tương đối đơn giản hỏi: “Vào năm 1697 đến năm 1755, người có hai hầm rượu Laffey và Latour là ai ?”

Không khí lập tức ngưng kết!

Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn Lạp Lạp, trong đầu tê dại nói: “Tại sao cô hỏi vấn đề. . . . . . Dễ như vậy hả? Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô. . . . . .”

Lạp Lạp mặc đồng phục màu đen, là cô gái đáng yêu được nhà họ Tưởng dạy dỗ hết sức tỉ mỉ, ôm bài thi, hai mắt trợn to nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy cô có biết không?”

Nhã Tuệ cũng nghiêng mặt nhìn cô.

“Tôi . . . . . Tôi . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức dồn máu đỏ bừng, có chút kinh hồn bạt vía nói: “Tôi không biết ! !”

Nhã Tuệ không còn hơi sức, Thơ Ngữ lại căng thẳng muốn chết nhìn Đường Khả Hinh! !

Vẻ mặt Lạp Lạp cũng muốn khóc, lập tức cầm kim lên, đưa cho Tiên Nhi, nói: “Cô! Cô ghim đi! ! Tôi không dám ghim! !”

Tiên Nhi cầm cây kim nhỏ, hai mắt cũng trợn to, mặt hoảng sợ nhìn Đường Khả Hinh! !

Trái tim Đường Khả Hinh nhất thời bùm một tiếng vỡ nát, toàn thân rét lạnh, nghĩ tới đề kiểm tra đơn giản như vậy cũng không biết, đến ngày thi đấu có phải xong đời hay không? Nghĩ tới đây, cô lập tức cắn răng kêu lên: “Ghim! ! Ghim! ! Vừa nói cho tôi biết đáp án, vừa ghim tay của tôi! ! Mau! !”

Tiên Nhi cầm cây kim nhỏ, hoảng sợ đến phát run, nhưng vẫn cắn răng, bước lên trước, cầm kim nhỏ, cắn chặt răng, đặt xuống ở trên cánh tay trắng như tuyết Đường Khả Hinh, chuẩn bị. . . . . .

Lạp Lạp liếc kim nhỏ trong tay Tiên Nhi một cái, rốt cuộc vẫn phải nhịn cao giọng nói: “Vào năm 1697 đến năm 1755, ông chủ có hai hầm rượu Laffey và Latour là hoàng tử: Higgs Marquis!”

Tiên Nhi lập tức cắn răng, giơ kim ghim mạnh trên cánh tay trắng nõn của Đường Khả Hinh ! !

Đường Khả Hinh trực tiếp há miệng, vẻ mặt muốn khóc ngẩng đầu kêu to: “Đau quá . . . . . . “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK