Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 567: ANH ĐÓI RỒI

“Anh buông em ra! !” Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên cứng rắn nhét vào buồng xe Audi Pikes Peak, cô tức giận đánh người của anh, thậm chí muốn xoay người mở cửa xe bên kia đi ra ngoài!

“Tay em bị thương! ! Đừng tùy hứng như vậy! !” Trang Hạo Nhiên vừa dứt lời, lập tức ôm chặt thân thể của cô, đón gió biển, đội một chút mưa phùn bồng bềnh, lập tức nghiêng người tới trước ghế lái đè nút mui xe, để cho đôi cánh kim loại chợt bung lên, đậy nắp buồng xe, một lần nữa nhốt hai người bọn họ ở trong thế giới nho nhỏ.

“Anh buông em ra! ! Em chán ghét anh! ! Em ghét anh! ! Em ghét các người!” Tối nay Đường Khả Hinh khổ sở, bị thương rơi lệ, tức giận lại muốn đẩy anh ra! Mặc cho bị Trang Hạo Nhiên nhét vào.

“Đường Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nắm chặt bả vai của cô, đột nhiên tức giận kêu to: “Em có thể đừng hành động bừa bãi như vậy hay không, nghe anh giải thích được không? Một phút! ! Chỉ một phút được không?”

“Một phút em cũng không cho anh! !” Đường Khả Hinh nhìn anh kêu to! !

Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, hai mắt nóng lên, cũng có chút tức giận nghiêng người tới trước, đẩy cửa xe bên kia nói: “Hành động bừa bãi như vậy, không tin người, vậy em đi đi!”

“Đi thì đi! !” Đường Khả Hinh không nói hai lời liền xoay người muốn đi ra xe.

“Em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật sự không có cách nào tiến lên, từ phía sau ôm chặt hông của cô, lại trấn an nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, anh sai rồi, anh sai rồi, được không?”

“Anh không có sai! ! Anh buông em ra! !” Đường Khả Hinh lại muốn giãy giụa mở sự kiềm chế của anh.

“Ngày đó anh đi tìm em trở về, trúng đạn.” Trang Hạo Nhiên đột nhiên ôm chặt cô, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mới bất đắc dĩ nói.

Đường Khả Hinh chợt dừng lại động tác, trợn to đôi mắt đẫm lệ xoay người, mượn một chút ánh sáng ngoài cửa xe chiếu vào, sững sờ nhìn anh, vẫn mang theo một chút không tin nói: “Trúng, trúng đạn?”

Cô lập tức cúi đầu, ánh mắt tìm tòi mỗi chỗ trên thân thể anh, ngạc nhiên hỏi: “Vậy trúng đạn chỗ nào?”

“Trái tim. . . . . .” Cuối cùng Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi nằm tại chỗ, nuốt một ngụm nước bọt, thở nhẹ.

“Trái tim?” Đường Khả Hinh tin tưởng kêu to một tiếng, lại thu hồi sắc mặt, tức giận nhìn anh nói: “Trái tim của anh trúng đạn, còn có thể sống được trở về gặp em sao? Anh lừa gạt ai vậy?”

“Thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút khó chịu nói.

Đường Khả Hinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt, liền nán lại một chút, nhưng vẫn không tin đưa tay nói: “Em không tin, em xem một chút!”

Anh không nói lời nào, chỉ ngồi tại chỗ, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhanh chóng cởi bỏ cúc áo tây trang màu trắng của Trang Hạo Nhiên, đầu tiên nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng cởi bỏ cúc áo áo sơ mi màu xanh dương, nới lỏng từng cúc, từng cúc, cởi đến cúc thứ ba, mới căng thẳng vén lên nhìn, nhìn vị trí trái tim của anh, một mảnh bình thản, chỉ là làn da thật mê người, hai mắt của cô trừng to, cắn răng nghiến lợi nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận kêu to: “Anh lừa em? Khốn kiếp đáng chết, cho đến bây giờ anh còn dám gạt em?”

Cô không nói hai lời, lại muốn xoay người đi khỏi.

“Chờ một chút! !” Trang Hạo Nhiên lại một tay ôm chặt hông của cô, để cho cô tựa vào trên ngực của mình, mới có chút mệt mỏi bủn rủn, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Nghe anh giải thích nha, ngày đó anh đi gặp em, nghĩ tới chuyện buổi tối, không ngờ anh mới vừa trở về biệt thự, ngực liền bị bắn, khi đó, anh cảm giác từ trái tim lan đến cả người đều nóng rát, không đến bao lâu, anh liền ngất đi. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ngồi dậy, vẫn chưa tin nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt cô, chỉ phải cười khổ nói: “Thật.”

“Vậy, ai đó muốn tổn thương anh hả? Trúng đạn, lồng ngực lại không có chuyện gì?” Đường Khả Hinh vẫn tức giận hỏi.

“Cha của anh,” Trang Hạo Nhiên cảm thấy buồng xe có chút ngột ngạt, gió mát mẽ, để cho anh thở phào một cái.

“Cha của anh? Tại sao ?” Đường Khả Hinh sợ hãi kêu lên.

Trang Hạo Nhiên tựa vào trên ghế xe, thở dốc, bởi vì mới vừa ôm cô rất mệt mỏi, nói: “Bởi vì cha của anh phát hiện Johnson giống như biết chuyện của anh và em, nói trước khi em kết thúc công việc hầu rượu ở Anh, ngày đó phải đi kiểm tra, thậm chí bí mật phái người điều tra anh, em cũng biết, ở nước Anh là xã hội thống trị, anh là Tổng Giám đốc cũng không thay đổi được truyền thống và nguyên tắc, huống chi, đây là cuộc tranh tài rượu đỏ bọn họ coi là máu của Thượng Đế ? Huống chi, chuyện mọi người so tài, chẳng qua cũng chỉ có hai vị chủ tịch và giám khảo biết, cho nên lúc đó anh nhận được tin tức chậm một chút, dưới tình thế cấp bách, cha của anh phái Điệp Y, chính là nữ vệ sĩ của anh, bắn một súng thuốc mê cho anh !”

“À?” Đường Khả Hinh nghe hơi sửng sốt, cuối cùng khiếp sợ nói: “Loại chuyện như vậy, nói rõ với anh không được sao? Tại sao phải đánh thuốc mê anh?”

Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn cô, dịu dàng mỉm cười nói: “Đúng vậy, nói với anh một tiếng không được sao? Nhưng cha của anh sợ anh không chịu đi khỏi. . . . . .”

Đường Khả Hinh sững sờ, ngây ngô nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, cười khổ nói: “Anh ngủ suốt một ngày một đêm tỉnh lại, mới phát hiện em đã trở về nước, anh đang muốn gấp gáp ngồi máy bay tư nhân trở về, lại ngoài ý muốn nghe được cha của anh nói đến chuyện Johnson muốn phản đối kết quả thi đấu của em ở vòng thứ nhất, anh lập tức nghiên cứu chênh lệch múi giờ của hai nước Anh Trung, mượn giao tình của cha anh, tìm Công Tước York, thuyết phục ông ấy tổ chức tiệc tối tại Phòng ăn Bách Hợp. . . . . . khi đó anh vốn muốn gọi điện thoại cho em, nhưng cha của anh không cho, nói nếu như em biết sự thật, ở trong trận đấu hơi lộ ra vẻ mặt biết trước, bị Johnson phát hiện, sẽ thất bại trong gang tấc. Đến bây giờ Johnson vẫn nghi ngờ anh. . . . . . Cho nên mới vừa vào sảnh tiệc, anh cũng không dám liên lạc với em chính là nguyên nhân này. Chỉ sợ bởi vì anh kích động nhất thời, làm tổn thất tư cách tranh tài của em, như vậy anh làm sao đạt được tâm nguyện, cuộc đời của anh, cũng không có phạm phải sai lầm như vậy.”

Đường Khả Hinh nghe xong, trừng to mắt nhìn anh.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra một chút nụ cười kinh ngạc, véo nhẹ cằm của cô, mới nói: “Đối với việc này, anh rất kinh ngạc, cha của anh có thể thích em như vậy, chấp nhận giúp em vượt qua khổ sở, anh cảm thấy ông ấy đối với em thương tiếc thật sâu, thậm chí không tiếc tổn thương tới con trai của mình để thành toàn cho em. . . . . . Ôi. . . . . .”

Anh nói xong, cũng đã khó chịu đè chặt nơi ngực lần nữa, ngẩng đầu nhắm mắt thở dài nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh nhìn anh khó chịu như vậy, nhất thời mình cũng không có chủ ý, ngây ngốc nhìn anh, căng thẳng nói: “Vậy, vậy. . . . . . vết thương của anh. . . . . . làm sao? Cái này không phải là bắn thuốc mê sao?”

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt có chút tái nhợt cười nói: “Thân ái, đó không phải là loại thuốc mê bình thường, nó có thể làm vài con trâu ngất xỉu, có trời mới biết lúc nảy anh đi vào sảnh tiệc, mẹ kiếp, dùng ý chí chống đỡ. . . . . .”

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, nhưng vẫn chống mạnh thân thể, nghiêng người tới trước từ trong hộc trước xe, lấy ra một hòm thuốc.

“Anh…anh làm gì?” Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi nhỏ.

“Bôi thuốc cho em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói xong, liền có chút mệt mỏi mở hòm thuốc ra.

“Không cần!” Đường Khả Hinh có chút đau lòng vội vàng nhẹ đỡ thân thể của anh, muốn ngăn cản anh.

“Ngồi yên đó!” Trang Hạo Nhiên ra lệnh cô ngồi xong, sau đó lấy thuốc nước và bông băng, thấm nước sát trùng, mới cầm bàn tay nhỏ bé bị thương của Khả Hinh, đặt ở trên đầu gối mình, nói một câu: “Nhịn đau một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, sững sờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên không nghe tiếng trả lời, liền nghiêng mặt nhìn cô, hai mắt có chút dịu dàng nở nụ cười.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vì mới vừa rồi mình giống như người điên, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói: “Cũng một mình chống lên một phòng ăn rồi, vẫn kích động như thế, ngay cả giải thích cũng không nghe, còn muốn cầm tảng đá đập anh?”

“Em . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn anh, lại đỏ mặt.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng bông băng dính nước thuốc, nhẹ nhàng bôi trên vết thương.

“A. . . . . . Đau. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ co rụt lại tay.

Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, thổi nhẹ vết thương. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm thấy lòng bàn tay hơi mát mát, liền không tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn nửa khuôn mặt Trang Hạo Nhiên, hai mắt thật dịu dàng, cúi đầu thổi nhẹ vào lòng bàn tay của mình, cảm nhận nhu tình của anh, yên lặng nhìn anh. . . . . .

“Rất đẹp trai chứ?” Trang Hạo Nhiên cầm miếng dán cầm máu, mỉm cười hỏi.

“Đi!” Đường Khả Hinh muốn rụt tay về.

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt tay của cô, nhìn cô cười nói: “Em ngoan ngoãn một chút! Để cho anh dán hết! Anh cũng đói muốn chết, vì làm xong việc trở về gặp em, hai ngày nay phải dựa vào  bánh mì em đặt ở biệt thự của anh chống đỡ đấy.”

“Xong.” Trang Hạo Nhiên lấy băng keo cầm máu, dán nhẹ vào trong lòng bàn tay của cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại sợ cô thương, lại cúi đầu thổi thổi nhẹ.

“Anh ăn thật à?” Đường Khả Hinh vẫn chưa tin.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt hiện lên một chút dịu dàng cười nói: “Không tin à?”

Đường Khả Hinh nghiêng mặt trừng anh! Không tin! !

“Vậy nếm thử một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, đột nhiên nghiêng người tới trước, ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, nghênh qua mặt muốn hôn trên môi của cô.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn anh, thân thể nhanh chóng cứng ngắc!

Trang Hạo Nhiên lại nghiêng mặt để môi mỏng dừng ở bờ môi cô, rũ mắt xuống, nhớ tới nét mặt cô mới vừa đi ra sảnh tiệc khóc rống, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, tròng mắt xoay vòng nhìn anh.

“Còn đau không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, sâu kín hỏi.

“Cái gì?” Đường Khả Hinh không hiểu nói: “Anh nói tay của em?”

“Tình cảm của em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh rũ mắt, không lên tiếng.

“Nhìn em như vậy, em không đau, anh cũng đau. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, mới thả Đường Khả Hinh ra, tựa vào trên ghế xe, nhắm mắt lại nói: “Nhìn em khóc như vậy, thật sự làm cho người ta rất bất đắc dĩ. Có lúc, thật không muốn quan tâm em, nhưng lại không nhịn được, nghe người ta đối với em tốt như vậy, ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có. . . . . .”

Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, nhìn anh nói: “Cám ơn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lại cười khổ nói: “Ngay cả một nụ hôn cũng không có, không có chút thành ý!”

Đường Khả Hinh lại trợn mắt nhìn của anh.

Trang Hạo Nhiên bật cười, nói: “Được rồi! Đùa với em! Đi thôi. . . . . .”

Đường Khả Hinh chống nhẹ trên người anh, nhẹ nhàng hôn ở trên mặt anh, dịu dàng nói: “Cám ơn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, cảm giác trên mặt truyền đến một chút ấm áp và ngứa ngáy, ngây ngốc quay đầu, nhìn cô gái mắc cở đỏ bừng mặt, lại lộ ra vô hạn dịu dàng và quyến rũ.

Mặt của Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng lập tức nói: “Anh…anh, anh đừng hiểu lầm, em chỉ cám ơn anh mà thôi!”

Cô nói xong, liền xấu hổ muốn đẩy cửa đi ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, kéo cô về trong ngực của mình, cúi xuống hôn mạnh ở trên môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, đôi tay kéo nhẹ áo sơ mi của anh, theo bản năng muốn tránh thoát nụ hôn kia.

Trang Hạo Nhiên lại bá đạo đè cô ở trên ghế xe, cúi đầu mút nhẹ đôi môi mềm của cô, thậm chí đầu lưỡi dò vào cùng với đầu lưỡi nho nhỏ của cô triền miên quấn lấy chặt chẽ, tay không nhịn được  cởi tây trang của mình xuống, ném sang một bên, ôm cô gái trong ngực, hôn cuồng nhiệt. . . . . .

Ngoài cửa sổ, nước mưa rào rào, trợt xuống từng đường mưa, nơi xa sóng biển tuôn trào.

Ở trong đêm mưa tối tăm này, cách cửa sổ xe mông lung không rõ, thấy hai người ở bên trong buồng xe, ôm nhau chặt cứng, nụ hôn nóng bỏng, người đàn ông kia lại bị cô gái cởi một nút áo, anh đột nhiên cười mập mờ, lại ôm chặt cô gái trong ngực, hưởng thụ mút liếm ngọt ngào của cô, trong lòng khao khát, mút làn môi của cô, nói: “Nhóc à. . . . . . anh đói rồi. . . . . .”

Đúng vậy, anh đói bụng, vì tương lai cô gái này, đã hai ngày anh không có ăn cơm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK