Chương 125: Khi nào anh đi? 1
“À?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức nhăn nhó nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh đừng hại tôi nữa. Tôi không có bản lãnh này, giày vò hết cảnh sát, lại đến bảo vệ của khách sạn chúng ta! Anh bỏ qua cho tôi đi. Có lẽ, anh không thích tôi làm việc ở kho rượu, tôi đi rửa toilet cũng được.”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Chúng tôi không cần người ngu ngốc như cô rửa toilet!”
“Vậy anh muốn tôi làm sao?” Đường Khả Hinh nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm tối nay, cô đã hoảng sợ đến ruột gan đều vỡ, khóc nói: “Huống chi, điện thoại di động của tôi ở chỗ của Tô Thụy Kỳ, tôi không có đồ trao đổi với anh đâu.”
“Vậy càng đơn giản?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhướng mày nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đổi người của cô cho tôi là được.”
“Gì?” Đường Khả Hinh kinh hoảng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sợ hãi nói: “Anh có ý gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói: “Bắt đầu hôm nay, điện thoại di động của tôi sẽ là của cô, cho dù là ai tìm cô, cũng phải thông qua số di động của tôi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện cô đều phải nghe tôi, cho đến khi trò chơi kết thúc.”
Đường Khả Hinh ngây người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận nói: “Tại sao?”
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn cô, rất đơn giản nói: “Cô có thể lựa chọn không chơi trò chơi này, sau đó trực tiếp ra khỏi cửa chính khách sạn Á Châu, tôi đưa cho cô một năm tiền lương! Cô phải cút càng xa càng tốt cho tôi!”
Đường Khả Hinh nghe xong, trong lòng lập tức run lên, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, hỏi tiếp: “Đồng ý hay không đồng ý?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thành thực nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng Giám đốc, hay là anh bỏ qua cho tôi đi. Điện thoại của những người khác, tôi cảm thấy có thể nhận được, nhưng vợ chưa cưới của anh gọi tới, không phải chỉnh chết tôi sao? Anh có tức giận cũng không thể đối với tôi như vậy a.”
“Bọn họ sẽ không gọi!” Tưởng Thiên Lỗi thoải mái nói.
Đường Khả Hinh khổ sở, thở dài một hơi.
“Cầm lấy!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên giơ điện thoại trong tay, vẻ mặt cứng rắn.
Đường Khả Hinh liếc anh một cái, vẻ mặt đau khổ, vươn tay run rẩy nhận lấy điện thoại di động, nhìn màn hình điện thoại di động cực lớn, đặt ở trong lòng bàn tay, cảm thấy lo sợ thế nào, thật sự không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô thở dài, đành phải bất đắc dĩ nói: “Tổng Giám đốc, tôi . . . . . cũng nghe lời anh rồi, điện thoại di động của anh cũng cầm rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết, chúng ta phải đi nơi nào hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: “Đến rồi!”
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động nhìn ra phía ngoài, xe chạy nhanh đến dưới lầu nhà của mình, cô không hiểu quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Về nhà?”
“Bằng không đi đâu?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh. . . . . . Anh thả tôi về nhà hả?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: “Cô không muốn trở về cũng được! Chúng ta có thể đi khách sạn nhỏ!”
“Lập tức về nhà!” Đường Khả Hinh muốn từ bên này đẩy cửa xe ra, nhưng cô đã ngẩn người nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã bước nhanh ra ngoài, nhận lấy cây dù tài xế đưa tới, đón bão cấp mười ba, vòng qua xe, tự mình đến mở cửa xe cho Đường Khả Hinh, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho cô có chút lo sợ nói: “Anh không cần đưa tôi..tôi sẽ tự về.”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, cúi người xuống kéo cả người cô ra ngoài, ôm vào trong ngực, cùng nhau đứng ở dưới dù, đi vào trong, thỉnh thoảng bão quét tới, Tưởng Thiên Lỗi nghiêng người che gió cho Khả Hinh, ôm lấy cô đi tới tiệm bánh bao đã đóng cửa, mặt của Khả Hinh đỏ bừng vừa định giãy giụa thoát ra lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi, lại thấy Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng cùng nhau theo về, mọi người nhìn hai người. . . . . .
“Đi thôi!” Tưởng Thiên Lỗi hết sức quen thuộc đường đến nhà Đường Khả Hinh, ôm cô đi vòng qua tiệm bánh bao, đón gió mưa đi tới mật mã trước cửa, cúi đầu nhìn cô nói: “Mở cửa!”
Ở trong cây dù, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Nhã Tuệ và Tiểu Nhu ở xa xa, trái tim đập thình thịch nói: “Tổng Giám đốc, chúng tôi tự đi về nhà là được.”
“Tôi đã hứa với người khác đưa cô về nhà nghỉ ngơi.” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói như là chuyện đương nhiên.
“Không cần phiền toái như vậy. . . . . .”
“Mở cửa. . . . . .”
“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh. . . . . .” Đường Khả Hinh nhấn mật mã khóa, sau đó cả người mình bị Tưởng Thiên Lỗi vặn giống như con Gà đi vào cầu thang, cô ngã dưới cầu thang tối tăm, anh nhanh chóng thu cây dù, ném cho vệ sĩ ở bên cạnh, nói: “Đi lên!”
Khả Hinh khiếp sợ đứng ở cửa cầu thang nhìn Tưởng Thiên Lỗi phủi một vòng nước mưa trên tây trang, tự mình đi qua bên cạnh cô bước lên trên, cô hết sức hết sức không hiểu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu, hỏi tại sao?
Bọn họ cũng không hiểu gì, Tiểu Nhu đã hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, vẻ mặt cô đau khổ nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Quản. . . . . . Quản. . . . . . Quản lý Lưu, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . .”
“Về nhà cái gì?” Bản thân Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến muốn chết, nắm chặt cánh tay Tiểu Nhu, nói: “Hôm nay không phải cô nói muốn ngủ chung với tôi sao? Thì ngủ chung!”
Thật ra cô muốn bắt nhiều người để thêm can đảm.