Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 480: ANH TRAI

Trang Hạo Nhiên dừng lại.

Đường Khả Hinh lại cất bước chân có chút sưng đau, đi tới bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé dịu dàng nắm nhẹ cánh tay của anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên tránh khỏi tay của cô, nhìn cô mỉm cười nói: “Tôi có hẹp hòi như vậy sao? So với chuyện cô làm trước kia, hôm nay có là gì ? Tôi thật sự không có việc gì, chỉ uống rượu nhiều hơn một chút, ăn món cà ngon cô làm, hôm nào làm một chút cho Thủ tướng ăn, để cho ông ấy thích cô hơn một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh không nói nhìn anh.

“Đi đây! ! Mau trở về đi!” Trang Hạo Nhiên vươn tay, khẽ vuốt đầu nhỏ của cô, cười cười, xoay người đi khỏi.

“Anh trai. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, gọi nhỏ.

Trang Hạo Nhiên dừng bước, có chút ngây ngô ngẩng đầu, nhìn con đường hoa anh đào màu hồng ở trước mặt, cánh hoa bồng bềnh.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng ấm áp của anh, lại dịu dàng kêu nhỏ: “Anh trai. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng nóng bỏng, có chút không phản ứng kịp?

“Em . . . . . Đồng ý với anh, sau này. . . . . . gọi anh là anh trai. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười nói: “Giống như anh thích, đi theo phía sau anh, gọi anh trai, anh trai. . . . . .”

Trên mặt Trang Hạo Nhiên cuối cùng hiện lên nụ cười, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, ôn nhu đứng ở trước mặt của mình, xinh đẹp động lòng người, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô, trong lòng nổi lên cảm xúc kích động, nói: “Ừ. Sau này gọi anh trai đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngây thơ đơn thuần mỉm cười, nhẹ nhàng đi về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay cất vào trong khuỷu tay của anh, mặt dán nhẹ vào cánh tay của anh, dịu dàng gọi: “Anh trai. . . . . . Anh trai. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt bối rối nhìn hoa anh đào lay động theo chiều gió nơi xa, mỉm cười.

“Có phải tất cả mọi thứ đều đã được cõi U Minh an bày hay không?” Hai người cùng nhau im lặng đi về phía trước, Đường Khả Hinh dịu dàng hỏi.

“Hả?” Suy nghĩ của Trang Hạo Nhiên đang bay thật xa, lơ đãng đáp.

Đường Khả Hinh níu chặt khuỷu tay của anh, cười nói: “Anh luôn muốn một người em gái, nhưng em vẫn không đồng ý, trời cao lại an bài em bị thương, để cho anh truyền máu cho em, bây giờ trong thân thể em, chảy dòng máu của anh, rốt cuộc. . . . . . có liên hệ máu mủ với anh rồi. . . . . . Chúng ta có thể làm anh em rồi.”

Trang Hạo Nhiên cười nhàn nhạt.

Hai người rất chậm rãi đi tới trước đường lớn hoa anh đào, lúc này, ánh đèn đường màu xanh chiếu sáng, vô số cánh hoa anh đào màu hồng, theo gió bay bay, giống như chiếc dù nhỏ mộng ảo, uốn lượn ở trên không trung rất lâu, rất nhẹ nhàng, rất lãng mạn, rất xinh đẹp.

Giống như con bươm bướm xinh đẹp lúc giữa trưa.

Trang Hạo Nhiên đi tới trong thế giới cánh hoa anh đào lay động theo chiều gió, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cô đang có chút vui sướng vươn tay, muốn nắm cánh hoa anh đào màu hồng trong tay, ánh mắt giống như màu sắc viên ngọc quý, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, môi đỏ mọng cong nhẹ, giống như ánh trăng rằm, anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh ngửi từng cánh hoa anh đào, quay mặt sang, mới vừa muốn nói cho anh biết, mình ngửi được mùi thơm thì nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, vươn tay, đặt nhẹ trên đầu của cô, nói: “Em gái ngốc.”

Đường Khả Hinh cố ý nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn cô chằm chằm, trong lúc cánh hoa anh đào bồng bềnh rơi xuống, đột nhiên bế ngang cả người cô lên.

Đường Khả Hinh kêu nhỏ ra tiếng, ôm cổ của anh, cười hỏi: “Làm gì?”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Chân của em như vậy, còn muốn đi theo anh, rốt cuộc lúc nào anh mới có thể đi khỏi chung cư? Em đi về nhà như thế nào? Anh trai ôm em gái về nhà thôi.”

Đường Khả Hinh thật vui vẻ nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, không nói nữa, cất bước đi về phía trước.

Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, tựa đầu dính vào cổ của anh, trên mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại đau lòng khẽ chớp, trong lòng có một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: tha thứ em, nhận anh làm anh trai, không hoàn toàn là vì anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không có nghe được tiếng nói trong đáy lòng cô, chỉ tiếp tục ôm cô đi về phía trước.

Thời gian, giấu ở trong từng cánh hoa anh đào, tình yêu theo theo mộng bay đi. Bóng dáng của hai người, vào lúc này, trùng điệp chung một chỗ, đi về phía trước.

Lúc rạng sáng!

Trang Hạo Nhiên mới bình tĩnh và mệt mỏi trở lại ‘phòng tổng thống’, lấy thẻ mật mã, quét nhẹ vào ổ khóa, đinh một tiếng, cửa mở ra, rốt cuộc về đến nhà rồi, anh thở phào nhẹ nhõm, đi vào cửa nhà, sau đó một bóng dáng trắng nhanh chóng, quát to một tiếng: “Trang Hạo Nhiên . . . .”

Cái ót Trang Hạo Nhiên lập tức tê dại, quay đầu, nhìn đến chị gái của mình, Trang Ngải Lâm, mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần thể thao ngắn màu trắng, đầu tóc xoăn hấp dẫn xõa ra, tay cầm một gậy bóng chày, trừng mắt, hướng trên người của mình điên cuồng đánh xuống, anh ah một tiếng, kêu to, trốn sang một bên! !

“Ầm! ! !”

Gậy bóng chày trực tiếp đập tét cửa gỗ ‘phòng tổng thống’ ! ! !.

Trang Hạo Nhiên trừng mắt, hoảng sợ đến cái ót tê dại, kêu to: “Chị! ! ! Chị làm gì thế? Chưa điều chỉnh chênh lệch múi giờ sao?”

Trang Ngải Lâm tay cầm gậy bóng chày, xoay người, nhìn em trai tránh ở đầu kia ghế sa lon, cắn răng nghiến lợi, ra sức hét: “Bà cô cũng đã điều chỉnh chênh lệch múi giờ rồi, cho nên mới biết Bắc Cầu bây giờ là 12 giờ rạng sáng! ! Không phải tôi quy định cậu ngủ 10 giờ sao? Cậu chạy đi lêu lổng nơi nào? Trở về nước học thói xấu đúng không?”

Cô không nói nữa, vọt tới đầu kia ghế sa lon, lại muốn giơ gậy bóng chày, đánh mạnh trên người Trang Hạo Nhiên! !

“Ôi, ôi, ôi! !” Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, từ trên ghế salon lật tới đầu kia, gậy bóng chày lập tức đánh trúng gối đầu tơ tằm trên ghế sa lon, vải rách ra, lông vũ bay đầy trời, anh vừa núp chị, vừa kêu to: “Có người nào giống như chị chứ! ! Em trai cũng sắp 30 tuổi rồi, còn muốn em đi ngủ 10 giờ ?”

Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, hai mắt nóng lên kêu to: “Ba mươi tuổi thì thế nào? Khi còn bé, không phải tôi dẫn cậu đi ra ngoài đi tiểu sao?”

Cô nói xong, nhìn em trai muốn nhảy lên cầu thang, cô lập tức vung tay mở nắp bình trà trên bàn trà, hướng sau lưng em trai ném mạnh! !

“À?” Cả người Trang Hạo Nhiên đau đến ngã ở trên bậc thang, kêu to: “Đừng ngoáy eo mà! Eo đàn ông rất quan trọng! !”

Trang Ngải Lâm hét to một tiếng, nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, sắp bắt được anh!

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy chị sắp tới, lập tức hoảng sợ đến chết khiếp, liều mạng nhảy lên cầu thang, nói: “Chị khỏe sao ! ! Em nói rồi, không đánh phụ nữ! Chị đừng buộc em.”

“Ý của cậu nói cậu đánh thắng được tôi?” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lúc em trai sắp nhảy lên bậc cầu thang cuối cùng, thì đột nhiên tay nắm chặt cầu thang, thân thể bay lên không trung, đạp qua ngang lưng Trang Hạo Nhiên một cái! !

“A . . . . . .” Cả người Trang Hạo Nhiên nhào trên đất, đau đến kêu to ôi ôi !

Cả người Trang Ngải Lâm rầm một tiếng, nhảy đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, sắc lạnh lẽo, lập vặn tay phải của em trai ra phía sau một cái! !

“A . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, đau đến kêu to: “Đau chết rồi! !”

“Biết đau, tại sao 12 giờ về nhà? ? Cậu biết tôi làm cha làm mẹ rất mệt không? Chỉ vì chuyện lớn cả đời của cậu, tôi rất phiền não?” Cô nói xong, lập tức nắm tóc trên cái ót em trai, kéo mạnh ra!

“A . . . . . . .  Chị! ! Không nên như vậy! !” Trang Hạo Nhiên đau đến không chịu nổi, lại không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ! !

“Nói! ! Tại sao 10 giờ không trở về nhà ngủ? Có phải cùng bọn Lâm Sở Nhai đi chơi minh tinh hay không?” Đầu gối Trang Ngải Lâm đè nén ở ngang lưng em trai, lại cắn răng vặn chặt tay phải của anh! !

“Không có, không có, làm sao có thể! ?” Trang Hạo Nhiên khổ sở nhanh chóng nói.

“Không có?” Trang Ngải Lâm không tin, cúi đầu ngửi trên người Trang Hạo Nhiên có mùi nước hoa hay không, lập tức, ngửi được mùi thơm cơ thể phụ nữ vẫn còn xử nữ, cô cảm thấy nóng mắt, lập tức giơ bàn tay sấm sét, hướng giữa xương sống lưng Trang Hạo, chụp mạnh ở giữa đốt xương một cái, cắn răng kéo ra, tất cả khớp xương lập tức kêu lên răng rắc vang dội! !

“A . . . . . . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên thật sự đau đến rơi lệ, mới thừa nhận nói: “Đau chết em rồi! ! Em nhận, nhận! ! Em mới vừa ở chung với một cô gái nhỏ, tên của cô ấy gọi là Khả Hinh, là thư ký của em! Em cảm thấy cô ấy rất thú vị cho nên em bảo cô ấy nhận em làm anh trai. . . . . .”

Trang Ngải Lâm nghe xong lời này, càng thêm tức giận, vung tay khuỷu tay lên, đập mạnh ngang lưng anh, hét to: “Cậu muốn em gái, ý là người chị tôi đây khi dễ cậu đúng không? Tôi đối với cậu chưa đủ tốt sao?”

“A . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đau đến không chịu nổi, lại đầu hàng nói: “Không đúng, không đúng! Em sai rồi! ! Chị đối với em rất tốt! ! Em chỉ muốn tìm nhiều em gái tới hầu hạ chị!”

“Đừng nói chuyện này! ! Vừa nhắc tới tới tôi liền tức giận!” Sắc mặt của Trang Ngải Lâm nóng lên, hét to: “Ban đầu mẹ mang thai em gái, cũng bởi vì cậu bướng bỉnh nhảy xuống biển, mẹ lo lắng, mới mất em bé! ! Lúc ấy làm cho tôi đau lòng! ! Vốn là không muốn đem hết tình thương cho cậu! ! Tôi có chút tức giận!”.

Cô không nói hai lời, lại kéo mạnh tóc của anh, đập mặt của anh xuống đất! !

“A! !” Trang Hạo Nhiên thật sự không có cách nào, chỉ đành phải cầu xin tha thứ nói: “Em sai rồi! Em thật sự sai rồi ! Tất cả đều là lỗi của em, là em có lỗi với em gái!”

“Chuyện này, chúng ta có thời gian cả đời để tính toán! Hỏi cậu! Có phục hay không?” Trang Ngải Lâm lại vặn chặt tay phải của anh, hét to! !

“Phục. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghi ngờ mình lại bị nội thương, bất đắc dĩ nói.

“Cùng tôi xuống! ! Có người muốn nói chuyện với cậu! !” Trang Ngải Lâm lập tức nắm em trai, ném cả người anh xuống dưới lầu!

Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chống thân thể mình đã trật khớp xương, từng bước từng bước lê cầu thang, nhìn chị như chim Yến, từ bên cạnh cầu thang trực tiếp nhảy xuống, nhanh chóng mở máy vi tính trong tay, trên màn hình lập tức xuất hiện ngôi biệt thự giống như tòa thành, sắc mặt của anh biến đổi, lập tức xoay người. . . . . .

“Nếu cậu dám đi! ! Bà cô để cho cậu không thấy được mặt trời ngày mai! Tôi đánh tới cậu tàn phế, trực tiếp ném cậu về Anh! !” Trang Ngải Lâm ngồi ở trên ghế sa lon, cầm một quả táo, cắn một cái, mới chậm rãi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK