Chương 746: LÀM BẠN GÁI CỦA ANH
“A sĩ! A sĩ! A sĩ! A sĩ!”
“Anh có bệnh à?” Tô Lạc Hoành cầm bài, tức giận ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Anh đã ra liên tục bốn con sĩ! ! Mẹ nó, anh muốn thắng tôi thì sảng khoái chút! Nào có ai ra bài như anh hả!”
Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lạc Hoành, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi không thể ra bốn con liên tục hả ?”
“Tôi cũng không phải là kẻ thù của anh! Lúc anh muốn suy nghĩ chuyện gì thì tránh qua một bên đi! ! 10 ngàn một con đây này!” Tô Lạc Hoành tức giận vung tay.
“Tôi càng muốn chơi! Giờ sao? Tôi muốn suy nghĩ mắc mớ gì tới cậu?” Lãnh Mặc Hàn lại ra một con xì chuồn!
Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành nín thở yên lặng nhìn anh.
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn hơi lạnh nhạt, lại để xuống một con xì cơ!
Mọi người cùng nhau không nói nhìn anh.
Anh lại chậm rãi để xuống xì bích, lại để xuống xì rô. . . . . . Thắng lợi! !
“Mẹ kiếp! ! Cưỡng hiếp anh! !” Tô Lạc Hoành không thể nhịn được nữa, vứt bỏ bài, cả người nhào tới người Lãnh Mặc Hàn, muốn cởi bỏ cà vạt của anh. . . . . . Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng hưng phấn vứt bỏ bài, đứng lên, buông bỏ cúc áo tây trang của mình, cởi ra, lại muốn kéo cà vạt. . . . . . bộ dạng cưỡng gian. . . . . . Tào Anh Kiệt lập tức nhào tới, muốn cởi bỏ khóa dây lưng Lãnh Mặc Hàn, cởi quần của anh. . . . . .
“Buông tôi ra!” Lãnh Mặc Hàn lập tức bị ba người đàn ông mấy trăm cân đè ở trên người, anh nhanh chóng giãy giụa.
“Hôm nay nếu như không cưỡng hiếp anh, tôi cũng không phải họ Tô! !” Tô Lạc Hoành lại cúi xuống, làm bộ muốn hôn anh. . . . . .
“Không biết xấu hổ!” Lãnh Mặc Hàn không chịu nổi quay đầu đi, đang muốn dùng sức đạp jj của anh! !
“Mau! ! Cởi quần của anh ấy!” Lâm Sở Nhai nhanh chóng đè ở trên người của Lãnh Mặc Hàn, để cho Tào Anh Kiệt nhanh chóng cởi quần của anh xuống.
***
Cửa ầm một tiếng bị đẩy ra! !
Đường Khả Hinh tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lao ra, bộ dạng lửa giận ngút trời, khí thế muốn giết người, cắn răng nghiến lợi đi xuống cầu thang.
“Ôi! Đừng nóng giận mà!” Trang Hạo Nhiên vừa cài cúc áo áo sơ mi của mình, vừa nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, nhanh chóng cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi!”
“Đùa sao. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, vừa định rống giận, lập tức cố kỵ nhìn cửa phòng thầy giáo một cái, mới vẻ mặt phẫn uất nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Đùa cái đầu anh chứ đùa? Anh luôn đùa giỡn với nữ thư ký như vậy sao? Anh và Tiêu Đồng đúng là đùa như vậy!”
“Này, đừng nói lung tung! Tiêu Đồng người ta vẫn còn là cô gái trong trắng mà !” Trang Hạo Nhiên lại lôi kéo cô, không nhịn được bật cười nói.
“Chị ấy là cô gái trong trắng , chẳng lẽ tôi không phải sao?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nóng mắt nhìn anh, gào lớn.
“. . . . . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên quái dị, cười như không cười nhìn cô.
“Anh. . . . . . Ánh mắt anh là sao? Anh tùy ý đùa bỡn nhân viên nữ, lại còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?” Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức vươn tay, muốn đánh tên đáng chết này.
“Em đừng kích động! Quấy rầy thầy giáo!” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, lôi cô vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa phòng.
“Buông tôi ra! !”
Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên đè chặt lên giường, cô tức giận đưa hai tay ra, liều mạng đánh anh! !
“Hư! !” Trang Hạo Nhiên lập tức dùng sức đàn ông mạnh mẽ đè ở trên người của Đường Khả Hinh, ra dấu hư, mới nói khẽ: “Em không muốn dụ dỗ Thầy giáo vui vẻ sao? Anh có cách!”
“Anh có cách! ? Anh và tôi, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng chọc giận Thầy giáo, còn nói anh có cách! ! Ghê tởm!” Đường Khả Hinh tức giận muốn đẩy anh ra, không tin! !
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt hai tay của cô, vẻ mặt hiện lên một chút thần bí và bình tĩnh, nhìn cô cười nói: “Anh thật sự có cách! !”
“. . . . . . .” Lúc này vẻ mặt Đường Khả Hinh mới có chút hòa hoãn, dừng lại nhìn anh, nhưng vẫn vẫn nghi ngờ nói: “Anh có cách gì? Đừng nói là anh…anh tính nhảy xuống vách núi mang tùng tháng mười hai trở về! Vậy đi mau, tôi không ngăn cản anh!”
“Anh khờ sao? Anh ngu như vậy làm sao làm cấp trên của em hả?” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười.
Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, mới nói tiếp: “Anh theo Thầy giáo lâu như vậy, thật ra anh có chút hiểu ông ấy. Cây tùng tháng mười hai vẫn chỉ là thứ yếu, nhưng hai chai Conti này, ông ấy thật sự yêu thích. Mặc dù ông ấy và Laurence là bạn thân, nhưng cùng là người yêu rượu, cũng bởi vì phân công hai người quản lý chung Phòng kinh doanh rượu, cho nên hơi âm thầm phân cao thấp. Lần này Thầy giáo bởi vì hai súc sinh chúng ta cho nên mất mặt mũi! Chúng ta chỉ cần nghĩ cách đem chai rượu đỏ trở về. . . . . .”
“Đem về?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, thật sự cảm thấy có chút buồn cười nhìn anh, nói: “Anh đừng nói đùa nữa ! ! Ngày hôm qua, lúc tôi bán cho Laurence, ông ấy mừng rỡ giống như lên trời vậy! ! Xem chai rượu đỏ kia giống như con trai của mình! Anh có thể đem chai rượu đỏ về từ trong tay ông ấy, tôi gả cho anh !”
Phốc! !
Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, chỉ cô cười nói: “Em nói đấy! Nếu như anh đem chai rượu đỏ về, em gả cho anh đấy.”
“Đi!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy tay của anh ra! !
“Quyết định như vậy!” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền mạnh mẽ đứng lên, mặt nhìn về phía này kính toàn thân, tiếp tục cài cúc áo sơ mi, vừa cài vừa cười. . . . . .
Đường Khả Hinh nửa nằm ở trên giường, nghiêng mặt nhìn anh, nụ cười kia như đã tính trước, thật sự để cho mình nghi ngờ nói: “Anh thật. . . . . . nắm chắc đem chai rượu đỏ về? Hai chai hả?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, đột nhiên cau mày nhìn Đường Khả Hinh, như có một chút không liên quan, liền cười nói: “Cái gì hai chai? Anh chỉ trộm một chai!”
Đường Khả Hinh lập tức soạt một cái, ngồi dậy, nhìn chòng chọc Trang Hạo Nhiên, bộ dạng muốn cắn chết anh!
“Em muốn anh giúp em mang một chai khác về cũng được!” Trang Hạo Nhiên vừa xắn ống tay áo, vừa đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, véo nhẹ cằm của cô, cười nói: “Em cám ơn anh thế nào?”
“Chớ chán ghét, cám ơn anh à! Anh mới vừa sờ ngực tôi như vậy, tôi còn chưa tính sổ với anh!” Cả người Đường Khả Hinh nhảy lên, chân trần muốn đi ra bên ngoài.
“Đi ra ngoài không nên hối hận đấy. . . . . Đoán chừng chai rượu đỏ này và cây tùng tháng mười hai đủ để Thầy giáo giận em đến lúc kết hôn!” Trang Hạo Nhiên lại nhịn cười, xắn một ống tay áo khác.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, hai mắt mãnh liệt chớp lóe! !
Trang Hạo Nhiên tiếp tục cười xắn tay áo.
Đường Khả Hinh quay đầu lại, nóng mắt nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, tức giận hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô chăm chú, hai mắt nóng bỏng chợt lóe sáng, ra lệnh: “Tới đây!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, do dự một lát, nhưng vẫn tức giận cất bước đi tới trước mặt của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười nhìn cô thật lâu, mới rốt cuộc chậm rãi nói: “Gần đây anh bị một nữ phóng viên quấn lấy!”
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh, nói: “Thế thì sao?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nặng nề lóe lên, giống như tự có tính toán, có chút sâu xa nói: “Lãnh Mặc Hàn để bảo anh dùng miệng chặn miệng của cô ấy, nhưng anh thích sạch sẽ!”
Đường Khả Hinh ngẩng mặt, híp mắt nhìn tên này không biết xấu hổ!
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, lại ngẩng mặt cười, nói: “Là thật! Anh không dễ dàng hôn cô gái khác! ! Cho nên. . . . . . Anh muốn nhờ em giúp một chuyện”
“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh vẫn không hiểu.
“Làm bạn gái của anh một tháng, cho đến khi chuyện xong rồi mới thôi!” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nói ra câu này.
Đường Khả Hinh sững sờ, cho rằng mình nghe lầm, mất hồn hỏi: “Cái gì? Làm bạn gái của anh một tháng?”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên nói xong câu này, vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói: “Không có cách nào! ! Để cho cô ấy biết khó mà lui, chỉ có biện pháp này. Cô ấy vô cùng phiền toái, anh không chịu nổi.”
“Một người đàn ông như anh muốn từ chối một cô gái, không phải đơn giản trực tiếp nói tôi không thích cô! ! Chẳng phải được sao?” Đường Khả Hinh trực tiếp kêu lên.
“Nếu đơn giản như vậy, còn cần em à?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, thật cảm thấy IQ của cô có vấn đề.
“Tôi không được!” Đường Khả Hinh xoay người, không chịu.
“Tùy tiện! Cũng không phải là quan hệ bạn bè trai gái thật! Nhìn bộ dáng căng thẳng của em! Dù sao làm rơi cây tùng tháng mười hai chính là em, không phải anh!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người, cũng không miễn cưỡng, trực tiếp muốn rời khỏi. . . . . .
“Đợi một chút…!” Đường Khả Hinh nhớ tới Thầy giáo ném dây roi, nói câu kia, trong lòng của cô căng thẳng.
Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, hơi xoay người, hai mắt khẽ lộ ra một chút mập mờ, vui vẻ, nhìn cô.
“Chỉ cần. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh có một chút lo sợ, nhìn anh nói: “Chỉ cần. . . . . . làm bạn gái của anh ở trước mặt cô ấy! Bình thường. . . . . .”
“Đương nhiên là cấp trên và cấp dưới!” Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, cười nói: “Chỉ dựa vào cái đầu của em, muốn làm bạn gái của anh, kém xa.”
“Đừng chán ghét! Tương lai tôi còn có thể là phu nhân của Thị Trưởng thành phố!” Đường Khả Hinh không nhận thua, quay đầu đi, phách lối nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt lập tức thoáng qua một chút ánh sáng dã thú, chậm rãi về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh chớp mắt, nhìn ánh mắt anh mới vừa thoáng qua rất đáng sợ, trong lòng của cô chợt hoảng hốt, chậm rãi lui về phía sau. . . . . .
Trang Hạo Nhiên từng bước từng bước tiến tới gần. . . . . .
Đường Khả Hinh từng bước từng bước lui về phía sau, sau khi thở một cái, đôi tay chống nhẹ tại cái bàn sau lưng, không dám lên tiếng.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt, vươn tay đột nhiên nắm chặt cằm Đường Khả Hinh, lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng tà ác, chậm rãi cười nói: “Trong khoảng thời gian đang làm phụ nữ anh, anh không cho phép em nhắc tới những người đàn ông khác ở trước mặt của anh! ! Bao gồm tên Thị Trưởng kia! ! Anh có thể. . . . . . bóp chết anh ta giống như Tưởng Thiên Lỗi bóp chết Tần Vĩ Nghiệp !”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt run lên, có chút căng thẳng nhìn anh.
“Có nghe hay không?” Trang Hạo Nhiên hơi dùng sức!
“Nghe. . . . . . Nghe. . . . . . Nghe rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh không khỏi hoảng hốt, tự trách mình sao nghe lời như vậy.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, xác định cô biết điều, mới hài lòng mỉm cười, nói: “Tốt! Rất tốt! Cứ làm như thế! ! Rượu đỏ. . . . . . Anh sẽ lấy về cho em ! Tối nay mặc hấp dẫn một chút, đi tham gia một bữa tiệc với anh !”
“Tại sao?” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, ngạc nhiên hỏi.
“Muốn rượu đỏ, nghe lời anh là được!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp xoay người, khuôn mặt mới vừa đông lạnh, đột nhiên thoáng qua nụ cười, im lặng nhanh chóng đi ra ngoài! !
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng anh đi khỏi, còn đang suy nghĩ bữa tiệc tối nay, làm thế nào để cầm hai chai rượu đỏ trở về?