Chương 302: TỐI NAY ANH ĐẾN THĂM EM
“Cô cô cô cô cô cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận đứng lên, giống như người có tật giật mình, chỉ vào Đường Khả Hinh rống lên: “Mới vừa dạy dỗ xong, phục chức không tới một tiếng đồng hồ, dám xông vào phòng làm việc của cấp trên! ! Còn ra thể thống gì? Muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu đúng không?”
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn sững sờ nhìn về phía hai người đàn ông này, nhất là Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại tây trang, nặng nề ho khan, mới ra sức trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái!
Trái tim Đường Khả Hinh lại vỡ tan, cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này yêu Như Mạt, không phải là chuyện đau lòng và đáng sợ nhất thế giới, cô giương mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt như bị táo bón muốn khóc.
Tưởng Thiên Lỗi ý thức được ánh mắt của Đường Khả Hinh, anh lập tức cau mày nhìn về phía cô, hỏi: “Em. . . . . . Em . . . . . Em nghi ngờ cái gì?”
Vẻ mặt Đường Khả Hinh như bị thương nhìn anh!
“Lão đại. . . . . .Anh. . . . . .” Tiêu Đồng cũng mất hồn vội vàng đóng cửa lại.
Trang Hạo Nhiên nhìn Tiêu Đồng đóng cửa lại, cũng có chút sợ nhìn về phía cô, giống như mình sẽ phải chịu sỉ nhục nói: “Tại sao cô đóng cửa ? Cô muốn làm chuyện gì không thể để người khác trông thấy sao?”
Tiêu Đồng ủy khuất nhìn người đàn ông không biết xấu hổ, dậm chân kêu lên: “Là các người làm chuyện không thể để người khác trông thấy đấy?”
“Chúng ta làm chuyện gì không thể để người khác trông thấy? Anh có sao?” Trang Hạo Nhiên quay đầu hỏi Tưởng Thiên Lỗi!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Tôi có sao? Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Mới vừa rồi tại sao cậu dán vào tôi? dán vào làm gì?”
“Tôi . . . . . Tôi không phải muốn nói nhỏ với anh sao?” Trang Hạo Nhiên gấp gáp nói.
“Hai người đàn ông ở trong một gian phòng lớn, còn phải nói nhỏ?” Đường Khả Hinh thật sự không thể hiểu, thật gian nan nhìn bọn họ.
“Chúng tôi nói nhỏ, liên quan gì tới cô?” Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, rất không khách khí hỏi.
“Tôi . . . . . Tôi muốn nghe cậu nói nhỏ lúc nào hả ?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, tức giận nói.
“Nhưng mới vừa rồi. . . . . . chúng tôi rõ ràng nhìn thấy anh rất mập mờ với Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh hết sức cẩn thận, hoảng sợ nói với Tưởng Thiên Lỗi.
Tiêu Đồng vội vàng gật đầu!
“Cô hoa mắt phải không?” Trang Hạo Nhiên chợt tức giận nói.
“Không có!” Đường Khả Hinh trở nên kích động thất thường nhìn hai người đàn ông này, nhớ tới mấy ngày trước Tưởng Thiên Lỗi hôn mình, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn muốn ói.
Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt, không thể tin nổi nhìn cô, sau đó sải bước đi tới trước mặt cô, gầm nhẹ: “Rốt cuộc em đang nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ anh sao? Nghi ngờ. . . . . . Nghi ngờ anh . . . . .”
Anh chỉ về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Nghi ngờ anh thích cái tên kia?”
Trang Hạo Nhiên quả thực không thể tiếp nhận nói: “Tôi làm sao có thể thích anh? Tôi không giống Tào Anh Kiệt, tại sao tôi phải thích anh ?”
Anh tức giận nói câu đầu tiên là nói với Tưởng Thiên Lỗi, câu kế tiếp là nói với Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh! !
“Đủ rồi!”
Tưởng Thiên Lỗi thật sự tức giận nói: “Tại sao tôi phải ở chỗ này giải thích tôi có thích đàn ông hay không? Có thích cậu hay không? Chuyện này thực sự quá kì cục ! ! Sự thật là tôi mới vừa ngồi ở chỗ này, cậu muốn nói nhỏ với tôi một chút! ! Trước kia cậu không sờ tay của tôi thì cũng sờ chân! ! Cậu đã sớm không bình thường! !”
“Anh. . . . . . Anh đừng nói tôi như vậy,” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, người đàn ông cao lớn này, nói: “Anh là đàn ông, năm nay cũng đã 32 tuổi rưỡi, lại vẫn còn là trai tân, bọn Lâm Sở Nhai cũng sớm đã nghi ngờ anh! Tiêu Đồng, cô nói có đúng không?”
Anh hãm hại người khác, kéo cấp dưới xuống nước!
“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận gọi anh! !
Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng, hai người đồng thời trợn to hai mắt, há miệng, giống nhìn thấy con con khỉ trong vườn thú lột vỏ chuối tiêu, nhìn về phía anh!
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, tức giận đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, duỗi tay ra níu cổ của anh, lạnh lùng nói: “Tôi cho cậu biết, còn dám nói lung tung với tôi ! Tôi bảo os¬car cắn cậu! ! Làm sao cậu biết tôi là trai tân?”
Bản thân Trang Hạo Nhiên cũng không nhịn được bật cười nói: “Tính tính toán toán thời gian, có lẽ là như vậy!”
Anh giống như đang nói đến kinh nguyệt của người ta!
“Cậu . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi thật muốn vung quyền đánh anh!
“Được rồi, được rồi!” Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh đi lên trước, nhẹ nhàng tách hai người bọn họ ra, Tiêu Đồng nói không nên vọng động, Đường Khả Hinh nói: “Đúng vậy, không nên hành động bừa bãi, chuyện giới tính, thật sự không phải do chính mình. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Em không tin tưởng anh sao? Không tin anh sao?”
Anh hỏi hai câu!
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái nhìn về phía anh nói: “Em. . . . . Em . . . . . đang suy nghĩ, anh đã 32 tuổi rưỡi vẫn là một trai tân, em nghe xong, không biết nên may mắn hay bất hạnh cho anh đây?”
Phốc!
Tiêu Đồng không nhịn được nở nụ cười.
“Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, chỉ vào mũi Trang Hạo Nhiên nói: “Cậu nhớ cho tôi! ! Chuyện ngày hôm nay, tôi và cậu chưa xong đâu!”
“Tại sao anh và tôi chưa xong? Anh khinh miệt tôi táy máy tay chân đối với anh, đã làm tổn thương nhân cách và tâm hồn của tôi ! Tôi cũng chỉ nói anh là trai tân mà thôi! Trai tân không có tội! !” Trang Hạo Nhiên vẫn không buông tha người, nói! !
“Cậu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại tiến lên, thật muốn đánh anh!
“Đi đi đi đi một chút!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài! !
Tưởng Thiên Lỗi bị Đường Khả Hinh đẩy đi, tức giận trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới lạnh lùng đi ra ngoài! !
Trang Hạo Nhiên muốn tiến lên nói mấy câu, Tiêu Đồng lại đưa tay kéo anh lại, gấp gáp nói: “Được rồi, được rồi! Anh muốn làm gì ? Không nên ồn ào! Rốt cuộc tại sao các người muốn trộn chung một chỗ vậy?”
Trang Hạo Nhiên lập tức im lặng, nhớ tới chuyện ngày hôm qua suýt chút nữa hủy bỏ tư cách dự thi của Khả Hinh, ngoại trừ Tổng Công ty cho mình và Laurence một chút mặt mũi, Tưởng Thiên Lỗi cũng ra mặt bảo đảm, nửa uy hiếp, nửa thỉnh cầu đối với người tổ chức của Tổng Công ty, vấn đề mới được giải quyết, đây không phải lúc nảy muốn sáp lại, trêu chọc hai người bọn họ và nói tiếng cám ơn, không ngờ người còn chưa có sáp lại, cô đã xông vào!
Anh nghĩ tới Đường Khả Hinh, mới tức giận nói: “Con bé đáng chết này! Đi vào phá hư chuyện tốt của tôi!”
Đường Khả Hinh tiễn Tổng Giám đốc đại nhân đi vào thang máy, vẫn dùng ánh mắt rất kì quái, nhìn về phía anh nói: “Tổng Giám đốc đại nhân, anh đi thong thả. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, không nói nhìn về phía người này, tức giận nói: “Không phải còn nghi ngờ anh chứ? Người khác không tin anh không có quan hệ, em không tin tưởng anh sao?”
“À. . . . . .” Con ngươi Đường Khả Hinh quẹo trái quẹo phải, không biết nên nói gì cho tốt. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, khuôn mặt tức giận, chợt nắm chặt tay của cô, lập tức kéo cô vào thang máy, phịch một tiếng, nhấn nút lên lầu cuối! !
“Aiz!” Khả Hinh bị anh ném trên tường thang máy, khẽ kêu một tiếng: “Đau quá!”
Đôi tay Tưởng Thiên Lỗi bộp một tiếng, chống trên tường thang máy, bao vây ở trước người Đường Khả Hinh, cúi xuống, hai mắt nóng rực nhìn cô, nói: “Sẽ không thật. . . . . . Nghi ngờ anh chứ?”
Đường Khả Hinh bị bao quanh ở trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, mở mắt to nhìn anh hôm nay mặc áo sơ mi màu hồng, tây trang màu đen, vạt áo trước cài corsages hoa hồng, so thường ngày có vẻ mới mẻ và đặc biệt, trái tim cô không khỏi nhảy lên, nhưng vẫn không nhịn được cười nói: “Em . . . . . Em . . . . . chẳng qua em chỉ cảm thấy. . . . . . tại sao anh đã. . . . . . 32 tuổi rưỡi. . . . . . vẫn còn. . . . . .”
Cô không dám nói tiếp, nhưng thật sự sợ hãi nhìn anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng bất đắc dĩ nhìn cô, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Thật ngạc nhiên sao?”
Đường Khả Hinh nghiêng mặt, liếc mắt vẫn có chút sợ hãi nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Tính. . . . . . giữ thân trong sạch vì chị ấy. . . . . .” những lời này Đường Khả Hinh hỏi quá tuyệt hảo và khó khăn.
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, cúi đầu cụng nhẹ trán của cô, cảm thán nói một câu: “Vì em mà. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào, không nhịn được cười, nhìn anh.
“Hai ngày nay anh rất lo lắng, sợ em bị áp lực, lại không dám quá lộ liễu. . . . . .” Anh nói xong, vươn tay nâng nhẹ mặt của cô, cúi xuống hôn trên môi của cô.
Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt mềm mại, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm anh, như một cô vợ nhỏ thật dịu dàng.
Tưởng Thiên Lỗi bưng cầm mặt của cô, nóng bỏng nhìn cô một cái, mới chậm rãi cúi xuống hôn trên môi của cô, đầu lưỡi xông vào trong miệng của cô, cùng đầu lưỡi nho nhỏ nhẹ nhàng quấn lấy.
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại say, vươn tay ôm cổ của anh, nhón chân lên, đón nụ hôn của anh.
Cửa thang máy mở ra, lập tức là khoảng không thủy tinh trong suốt, mưa phùn đang phất phới bên ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm chặt eo của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng ôm cả người cô ra thang máy, đứng ở trong không gian trong suốt, đón mưa phùn rất nhỏ, hai người cuồng nhiệt quấn lấy, triền miên hôn, thân thể Tưởng Thiên Lỗi lại kích thích, tay xoa nhẹ ở hông của cô, lại cảm thấy thân thể của cô có chút lạnh lẽo, đau lòng dừng nụ hôn lại, thật dịu dàng nhìn cô nói: “Thân thể còn chưa khỏe, tại sao còn phải chạy đến, bác sĩ nói em bị viêm phổi nhẹ.”
“Em . . . . .” Đường Khả Hinh không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, cũng hiểu, khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Trở về bệnh viện sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt. . . . . . Tối nay. . . . . . anh đi qua thăm em. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Ai muốn đọc miễn phí thì cứ theo diendanlequydon.com đọc, tôi đảm bảo cho các bạn đọc đến 500 chương, kết thúc phần 1 của bộ truyện.