Chương 1151: XIN LỖI ANH YÊU EM
Thôn trang!
Con đường đồng quê yên tĩnh vắng vẻ quanh co, âm thanh rầm rầm rung chuyển
trời đất vang lên, giống như bầu trời có tiếng sấm sét, kinh khủng làm cho người
ta chợt giật mình! !
Số lượng máy bay trực thăng lập tức xoay tròn cánh quạt, bay về phía con
đường yên tĩnh trước mă ăt, vừa bay tới vừa tiếp nhâ ăn tin tức, nói bên ngoài mấy
km có mười mấy chiếc xe không rõ đang lái tới, đang kiểm tra đối chiếu thân
phận, xác nhận có qua cửa hay không! ! Đỗ Uy và Khương Vĩ, hai người ngồi ở
trước máy bay trực thăng, vừa điê n đàm tiếp nhận tin tức, vừa xoay vô lăng,ă
nhắm phương hướng đoàn xe quay trực thăng nhanh chóng bay đi …
Một đoàn xe màu đen khác chỉnh tề như quân đội, nhanh chóng từ giữa đường
đồng quê, quẹo trái trực tiếp chạy vào phạm vi nhà họ Chu, chạy tới con đường
xanh thẳm thật dài, cây nho quấn quanh, chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dẫn
đầu ,”Thiên sứ nhỏ” lóe ra ánh sáng kim loại sang quý…
Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt và Lãnh Mặc Hàn, bốn người
bọn họ, trong ánh mắt rối rít kinh ngạc của Chu Trường Dũng cùng người trong
thôn, nhanh chóng đi về phía chiếc xe châ ăm rãi dừng lại, vẻ mặt lộ ra cung kính
và căng thẳng! !
Đoàn xe Mercedes màu đen rối rít thắng gấp ở trước cây nhãn long, bên trong đi
ra trước mười mấy người vệ sĩ cao lớn, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt cẩn thận, rối rít
im lặng nhanh chóng nhìn khắp xung quanh xong, mới lập tức đi lên trước, mở
cửa xe Rolls-Royce, hết sức cung kính gọi: “Tổng Giám đốc!”
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi trắng và hoa
cài áo màu bạc, tràn đầy khí thế đi xuống xe, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén,
tức giận, khuôn mặt căng thẳng, nhìn ngang mọi người, dáng vẻ lộ ra vương gia
áp bức, ba viên cúc áo bạch kim trước cổ áo lấp lánh, phát ra tia sáng chói mắt,
càng lô ă ra thân phận tôn quý của anh, khí phách mạnh mẽ! ! Chỉ thấy anh vừa
đưa tay cài cúc áo tây trang, vừa ngẩng đầu lên, đè nén lửa giận, híp mắt, cắn
răng nhìn mấy súc sinh trước mă ăt ! ! !
Đám người Lâm Sở Nhai hoang sợ đến gan mâ ăt có chút lạnh giá, rối rít cúi đầu,
cung kính gọi: “Tổng Giám đốc”
“Rầm … . . . ” Tưởng Thiên Lỗi tự mình vươn tay đóng cửa xe rung chuyển
trời đất! Tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng
kịch liệt, đè nén lửa giận, bước nhanh đến trước mặt mấy súc sinh, nhìn trái nhìn
phai bọn họ, lúc này mới phát tiết tất ca lửa giận từ đêm qua đến sáng nay, nóng
mắt mắng ngay: “Trước hết không nói mấy tên súc sinh các người kể từ sau khi
tới Khách sạn Á Châu, làm náo loạn từ trên xuống dưới! ! Bình thường các
người hành động cuồng vọng, tôi đều mở một con mắt, nhắm một con mắt!
Nhưng các người tự cho rằng có Tổng Giám đốc Trang, tôi sẽ không xử lý được
các người sao ?”
Cơn tức giâ ăn này càng tăng lên, cháy sạch bốn người Tô Lạc Hoành và Lãnh
Mặc Hàn không dám lên tiếng, cũng căng thẳng thẳng cúi đầu!
Chu Trường Dũng đang đứng ở đầu kia, cùng người trong thôn trên dưới, cùng
nhau kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi! Cũng sửng sốt hỏi người đàn ông khí thế
mạnh mẽ này là ai? Khí thế ca người anh tuyệt đối không thua Trang Hạo Nhiên,
hơn nữa cam giác căng thẳng, lạnh lùng hơn Trang Hạo Nhiên mấy phần! Lúc
này Trương Hoa mới từ bên trong nhà đi ra, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cũng
kinh ngạc sửng sốt !
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn mấy tên súc sinh trước mặt một vòng, thở phì phò,
lồng ngực muốn nổ tung, lại cắn răng nghiến lợi mắng: “Bình thường Tổng
Giám đốc Trang điên khùng! Các người cùng nhau điên khùng cũng thôi đi! !
Nhưng đây là lúc nào? Còn không biết nặng nhẹ chơi đùa! ! Ca Khách sạn Á
Châu, từ trên xuống dưới vì cuô ăc thi đấu chuyên gia hầu rượu, bâ ăn rô ăn người
ngã ngựa đổ, phóng viên toàn thế giới tập trung càng ngày càng nhiều, vào thời
điểm dư luâ ăn đáng sợ nhất, đám súc sinh các người để mặc cho Tổng Giám đốc
chạy tới chỗ này hồ đồ, cũng không biết nhắc nhở một chút! ! Nếu thật có thể
xưng anh gọi em, câ u ta gây ra họa lớn, đám súc sinh các người có năng lực gìă
để gánh vác ?”
Mắng đến lửa giâ ăn ngất trời! !
Đám người Lâm Sở Nhai nghe xong, cùng nhau im lặng cúi đầu, căng thẳng đến
sắp nghẹt thở.
“Liên tục hai ngày! ! Lãnh đạo cấp cao Hoàn Á, ngay ca bóng ma cũng không
trông thấy! ! Lửa cháy đến lông mày rồi !” Tưởng Thiên Lỗi lại cam thây tức
giâ ăn mắng xong, nhìn Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng, Tiêu Đồng mấy người từ
bên trong căng thẳng đi ra, anh lại cùng mắng mô ăt trâ ăn gió thu cuốn hết lá
vàng: “Hai người các người cho dù không có cơ hội tham gia vào xử lý sự vụ thi
đấu, nhưng cũng coi như là quan lý chính tổ chức thi đấu! ! Còn là bạn bè tốt
của Kha Hinh ! ! Gặp chuyện này, cũng không thể để mặc cho cô ấy buông lỏng
mình như vậy! ! Nếu qua thật xay ra chuyện gì, hối hận còn kịp không? Còn
tưởng rằng khách sạn đào tạo ra các người đã đủ chín chắn, bây giờ nhìn lại các
người đều là cam tính chưa đủ, lý trí có thừa! !”
Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng nghe nói như vậy, mặt thoạt đỏ bừng ! !
Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn mấy người các cô, qua thâ ăt không muốn lãng
phí miệng lưỡi nữa, trực tiếp quay mặt sang, lại nhìn mấy súc sinh trước mặt,
nắm chặt qua đấm, hết sức khẩn cấp hỏi: “Trang Hạo Nhiên đâu?”
Ánh mắt bọn Lâm Sở Nhai lóe lên, cũng không dám lên tiếng, cũng không có ý
lên tiếng, chỉ có Lãnh Mặc Hàn nghĩ tới tình thế nghiêm trọng, lập tức nói: “Anh
ấy và Kha Hinh… Vẫn còn nghỉ ngơi ở khu nhà nghỉ nước nóng…”
Tưởng Thiên Lỗi nắm qua đấm vang lên canh cách, qua nhiên không ngoài dự
đoán, anh cũng gấp đến độ nghe được âm thanh mạch máu bị tức giận vỡ tung
trong thân thể của mình, anh lập tức nóng mắt gấp gáp căng thẳng nhìn mấy súc
sinh nói: “Hiện tại chủ tịch Tưởng, Chủ tịch Trang, kể ca chủ tịch hiệp hội rượu
đỏ cùng tất ca thành viên, đang từ một con đường khác chạy tới vườn nho! ! Bây
giờ các người nói cho tôi biết, hai người bọn họ xuất hiện tại còn ở chung một
chỗ! ! Xem ra thật muốn làm uyên ương bỏ mạng rồi ! ! !”
“À?” Đám người Lâm Sở Nhai cùng la hoang lên! !
“Còn đứng lỳ ở đây làm gì, dẫn đường … … ” Tưởng Thiên Lỗi không
nói hai lời, cũng đã tức giận cởi bỏ cúc áo tây trang, lập tức xoay người, xúc
động phẫn nộ, nghiêm mặt nhanh chóng đi vào trong thôn! ! !
Lúc này Chu Trường Dũng có vẻ hơi kinh ngạc, lấy thân phận trưởng thôn, bước
ra, nhìn Lãnh Mặc Hàn hơi trầm giọng nghi ngờ hỏi: “À… Con rể, vị này là.
. . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức dừng bước lại, hai mắt sắc bén vẫn chăm chú nhìn
người đàn ông trước mặt hơi lộ ra tục tằng, hết sức không khách khí nghi ngờ
thân phận của ông, hơi nghiêng mặt nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhìn Chu Trường Dũng một cái, lập tức nhìn về
phía Tưởng Thiên Lỗi cung kính giới thiệu: “Tổng Giám đốc! Vị này chính là
ông chủ vườn nho, Chu Trường Dũng tiên sinh ! Chú Chu, vị này là một Tổng
Giám đốc khác của Hoàn Cầu chúng tôi, Tổng Giám đốc Tưởng!”
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới hơi ngưng sắc mặt, hai tròng mắt lóe lên, nhìn ca
người Chu Trường Dũng tràn đầy khí thế, cam giác ông qua thật xứng danh ông
vua sâm nhung, anh lập tức lô ă ra mấy phần cung kính, nói với Chu Trường
Dũng: “Ông Chu! Xin lỗi quấy rầy ông. Nghe nói cấp dưới tập đoàn chúng tôi
đến nơi này vui chơi ba ngày, cám ơn ông hết lòng chiêu đãi! Ông là người lừng
lẫy, cũng chấp nhận coi trọng tiếp đãi với bọn họ, thật là vinh hạnh.”
“Khách sáo!” Chu Trường Dũng nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra mấy phần kính trọng, nhưng vẫn không có chút nào nể
tình, nói: “Chỉ là ngày khác, nếu như mấy tên súc sinh còn dám tới quấy rầy yên
tĩnh của ông Chu, ông cứ đuổi bọn họ đi! ! Tránh khỏi mất mặt xấu hổ!”
Đám người Tô Lạc Hoành lập tức mất mặt cúi đầu! !
Chu Trường Dũng hơi bật cười.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt qua đấm, vẻ mặt có hơi vội vã, vội nói: “Xin lỗi, ông
Chu! ! Bởi vì tập đoàn chúng tôi có chuyện quan trọng, cho nên nhất định phai
tìm Tổng Giám đốc Trang thương lượng công việc trước, ngày khác lại tự mình
đến thăm viếng ông Chu, học tập cách buôn bán của ông!”
“Được, được, được! ! Mau đi đi! Tôi cũng biết rõ chuyện thật gấp! !” Chu
Trường Dũng nghe nói như vậy, chỉ đành phai cười theo, nói.
Tưởng Thiên Lỗi cám ơn gật đầu, lại lườm mắt nhìn bọn Lâm Sở Nhai một chút,
xoay người đi vào trong thôn trước, đám người Tô Lạc Hoành vội vàng dẫn
đường, dọc theo đường mòn trong núi yên tĩnh, đi tới khu nhà nghỉ nước nóng,
Lãnh Mặc Hàn nhìn Tưởng Thiên Lỗi khí thế trùng trùng dẫn người từ từ đi xa,
anh lập tức xoay người, nói với Tiêu Đồng bên cạnh: “Lần này hai chủ tịch cùng
đi, tôi đoán chừng kể ca Thị Trưởng cũng sẽ đi cùng, để tránh có chuyện, cô
mau liên lạc Đỗ Uy và Khương Vĩ trước! ! Phai tận lực trì hoãn thời gian!”
Tiêu Đồng lập tức gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc
Hàn nói: “Nếu như lão đại bị phát hiện rồi, không phai xong đời?”
“Sẽ không! !” Lãnh Mặc Hàn hơi xoay người, chăm chú nhìn vườn nho trùng
điệp phía trước, nói: “Không nên suy nghĩ một chút chuyện chưa xay ra!”
***
Khu nhà nghỉ nước nóng vẫn sương mờ quanh quẩn, hoa thạch lựu trên nham
thạch một manh màu hồng, có chút mộng ao rơi đầy trong hồ, rất tình tự bồng
bềnh…
Một gian phòng, mặt nhìn ra cửa hộp hồ nước nóng hơi mở ra, có thể rõ ràng
nhìn đến bên trong màn lụa mỏng màu xanh bồng bềnh, áo thun thể thao màu
trắng và quần short màu đen đang tùy ý rơi vào trên sàn nhà bóng loáng, áo lót
ren màu xanh đen cũng xấu hổ lẩn ở trong quần áo, chai rượu stag’s leap
cabernet sauvignon 1990, nằm ở bên giường ngọc ấm, miệng chai nhỏ xuống
mô ăt chút giọt dịch cuối cùng sáng nay, giống như chất lỏng ngọt ngào đêm qua,
làm người ta kích động và sôi trào…
Điện thoại di động màu đen chấn động, vang lên lần nữa.
Đường Kha Hinh trần truồng thân thể, đắp chăn nệm tơ tằm màu xanh dương
đậm, cuốn rúc vào trên giường mềm mại, cuối cùng từ trong giấc ngủ say sưa
tỉnh lại, khi cô hơi mở đôi mắt đẹp mộng mơ, nhìn thấy trước mắt lại là một
manh trắng xóa, trái tim của cô chợt giật mình, toàn bộ thế giới giống như ngã
vào đáy cốc, tay lập tức nắm chặt chặn nệm đặt trước ngực, rất căng thẳng và
nặng nề ngồi bật dậy, mặc cho mái tóc đen nhánh từng hồi chay xuống, cô nhanh
chóng nhắm mắt lại, cúi xuống ép buộc mình bình tĩnh! !
Dần dần cô cảm nhận được từng cơn gió mát nhẹ nhàng phất nhẹ qua khuôn mặt
ửng hồng của mình… . . . Cô tiếp tục cúi xuống, tay níu chặt chăn nệm màu
xanh dương, đè nén cam xúc kích động, để cho mình bình tĩnh lại, từ từ, từ từ,
cô lại mở nhẹ đôi mắt đẹp mộng mơ, lập tức tiếp xúc được rèm cửa màu xanh
dương đậm gần như trong suốt ở trước mặt, còn có cách rèm cửa, rõ ràng nhìn
thấy tất ca màu sắc bài biện bên trong phòng, lúc này cô mới nặng nề thở phào
một hơi, trên mặt hơi lộ ra một chút buông lỏng và nụ cười dịu dàng, nhưng theo
ban năng cam thấy xung quanh gian phòng trống rỗng, cô hơi giật mình, giống
như đêm qua từng tận kích động sôi trào triền miên, chỉ là một giấc mộng, cô lại
lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bên trong phòng vắng lặng một vòng, trong lòng có
chút căng thẳng suy nghĩ: “Trang Hạo Nhiên đâu? Anh ấy đi đâu rồi ?”