Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 559: KHÔNG SỢ EM XOAY NGƯỜI

Bầu trời Xanh thẳm, sóng biển tuôn trào, bắn lên bọt sóng trắng xóa, xô vào bờ cát.

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh đi dọc theo hành lang dài trước khách sạn, chậm rãi đi về phía trước.

“Nghe nói em làm công việc hầu rượu ở nước Anh, hoàn thành vô cùng xuất sắc, chúc mừng em.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô, sâu kín nói.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ôm vai, đón gió đi về phía trước, mới hời hợt cười nói: “Người ly hương, mang theo từ điển tiếng anh đến đất khách quê người, có thể sống cũng đã rất không dễ dàng, chưa nói tới công việc xuất sắc, chỉ là vận số thôi.”

Tưởng Thiên Lỗi hơi đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh không nói chuyện nữa, mà ôm vai im lặng đi về phía trước.

“Như Mạt đi Canada rồi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đi theo bước chân của cô đi về phía trước, sâu kín nói.

Đường Khả Hinh hơi sững sờ quay mặt sang, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười quay mặt sang, nhìn cô nói: “Cô ấy nói, hi vọng giống như rất nhiều người, vừa đi vừa nghỉ, trải qua cuộc sống của mình thoải mái một chút, có được một trái tim khỏe không dễ dàng, không phụ lòng sinh mạng của mình, còn nhờ anh nói tiếng cám ơn với em.”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian em đi, vào lúc hoàng hôn, anh thường mang theo Os¬icar đi dạo ở trên phố náo nhiệt một chút, không biết vô tình đi đến trước quầy hàng vỉa hè, nếm thử một chút quýt vừa lớn vừa chín, nhưng cũng không có một quả nào ngọt cả. . . . . .”

Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nhìn anh, tiếp tục im lặng.

Tưởng Thiên Lỗi thở dài một hơi, xoay người nhìn biển rộng mênh mông, vẻ mặt lộ ra tiếc nuối mỉm cười nói: “Mỗi ngày đều nếm mấy lần, nhưng không có biện pháp. . . . . .”

Đường Khả Hinh không muốn nghe, quay mặt đi, hai mắt ửng hồng nhìn phía trước.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi lộ ra đau lòng, nói: “Có lúc, đi qua trạm xe buýt này, luôn nhớ tới em đã từng ngồi ở trên xe buýt, bởi vì anh nói một câu chờ điện thoại của em, mà kích động rơi lệ. Thật ra loại cảm giác này sẽ quên rất nhanh, nhưng lại nhớ tới rất mau. . . . . .”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh lóe lên, thở dài một cái.

“Không biết làm thế nào mới có thể quay trở lại như trước kia? Hoặc có thể bước từng bước quay lại cũng được . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh quay mặt sang, bình tĩnh nhìn anh, nói: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không có nhìn cô, chỉ đón gió rét lạnh, nhìn chiếc du thuyền nơi phương xa, hai mắt lộ ra ánh sáng sâu thẳm.

“Em ở nước Anh hơn ba tháng, ngày thứ nhất gặp phải gió tuyết thật lớn, xe buýt đi Cambridge dừng lại, em chỉ có thể ngồi xe điện ngầm, nhưng không ngờ, lúc em chen chúc trên xe điện ngầm, lại mất ví tiền. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, nói.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười cất bước lên trước, nhìn du thuyền nơi xa đang thổi còi khởi hành, sâu kín nói: “Khi đó, trên người em mất tất cả, ôm cái rương, núp ở lối ra vào xe điện ngầm, không dám nhúc nhích, em phát hiện, khi đó, ngay cả bi thương em cũng không có tư cách, bởi vì chỉ cần một chút yếu ớt, em cũng sẽ bị lạc nơi thành phố đó, em biết ngay, trên thế giới này, khi mình gặp chuyện không may, không ai có thể giúp được mình, ngoại trừ bản thân mình.”

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

“Khi đó nghĩ thầm, làm thế nào mới không đói bụng, làm thế nào mới gom đủ tiền đi Cambridge, trong quá trình này, cô đơn vô dụng, sợ hãi, có ý nghĩ muốn chết, khi đó, trong lòng có một chút niềm tin, đó là sống tiếp.” Đường Khả Hinh nhớ lại chuyện cũ, không khỏi bi thương cười nói: “Khi đó, rốt cuộc em phát hiện, em đi trên một con đường mà em không thể yếu ớt và quay đầu được, bởi vì dọc theo con đường đi gập ghềnh này, tất cả đều là phản bội, mất mát, bị thương, cô đơn. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt nhanh chóng lóe lên, xoay người nhìn du thuyền trước mặt, nắm chặt quả đấm.

“Hiện tại em sợ nhất làm một chuyện, chính là bước từng bước trở lại quá khứ. . . . . . mỗi bước đều đau đớn. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng, khổ sở nói: “Hiện tại bên người xảy ra một chút chuyện có liên quan đến quá khứ, trong lòng cũng sẽ lơ đãng run sợ, chỉ sợ vừa tiếp xúc, toàn thân sẽ đau đến không chịu nổi.”

“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhỏ tiếng gọi cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hai mắt rưng rưng nghẹn ngào nói: “Đối mặt tình yêu này, em đã từng xoay người, em không phụ lòng chính mình. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng chậm rãi xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Thật ra tình yêu chính là không phụ lòng mình. . . . . . Cám ơn anh hôm nay nói với em rất nhiều, anh cũng đã không phụ bản thân mình, như vậy là đủ rồi. Sau này đừng nếm thử quýt nữa, bởi vì từ trước tới nay, vào mùa này quýt ăn không ngon. Đợi năm sau hoa nở thì quýt chín tiếp, gặp được người yêu, nên nắm chắc thời cơ và mùa cho tốt, đừng bỏ qua nữa. Chúc anh hạnh phúc.”

Cô nói xong, liền nhàn nhạt đi qua bên cạnh anh, xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô cô đơn, một mình cô đơn đi về phía trước, anh đột nhiên mỉm cười nói: “Anh rất thích nhìn em đi bộ. . . . . .”

Đường Khả Hinh dừng bước lại, đưa mắt nhìn phía trước.

“Lúc đi một mình, cảm giác hết sức cô đơn, nhưng bóng lưng cũng rất xinh đẹp . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Nếu như anh nói, anh đã từng bị bóng lưng của em hấp dẫn, em tin không?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, không lên tiếng.

“Cho nên. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn bóng lưng của cô, sâu kín nói: “Anh không sợ em xoay người. . . . . .”

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, nghi ngờ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi tới trước mặt cô, đón gió biển mãnh liệt, buông nhẹ cúc áo tây trang của mình, cởi nó ra, nhẹ nhàng khoác lên trên người của cô gái này, mới đưa hai tay ra nắm nhẹ bả vai của cô, cúi xuống do dự một lát, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, nhếch miệng mỉm cười nói: “Đường Khả Hinh! ! Cám ơn em trở lại!”

Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn anh.

“Năm sau, anh đợi đến mùa quýt chín, nhất định sẽ nếm thử quýt khắp thế giới vì em, cho em một quả ngọt. Không vì cái gì khác, chỉ vì em là Đường Khả Hinh, đáng để anh yêu và quý trọng và chờ đợi Đường Khả Hinh! !” Anh nắm chặt bả vai của cô, mỉm cười nói: “Mặc kệ quá khứ của em không trọn vẹn hay hôm nay em hoàn mỹ, anh đều sẽ quý trọng thật sâu, bởi vì anh yêu em. . . . . . Đường Khả Hinh!”

Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh.

“Tranh tài rượu đỏ sắp bắt đầu!” Tưởng Thiên Lỗi giữ lại một chút lo lắng nhìn cô, mỉm cười nói: “Em có nghĩ tới, nếu em thành công lên cấp, tranh tài vòng thứ hai, em phải đối mặt với người nào hay không?”

Đường Khả Hinh hơi nghi ngờ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi hơi ngẩng mặt, nhìn cô lại mỉm cười nói: “Còn nhớ rõ ba năm trước đây không? Nếu như em chiến thắng vòng thi đấu cuối cùng, em sẽ được thưởng thức ly rượu đỏ với người nào?”

Đường Khả Hinh lại nghi ngờ nhìn anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, nhìn cô thật sâu, cười nói: “Là anh.”

“À?” Đường Khả Hinh lại càng không hiểu.

“Cho nên. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi khẽ vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mỉm cười nói: “Chuẩn bị đi, anh sẽ xuống tay không lưu tình với em, mặc dù tương lai em sẽ là người phụ nữ của anh !”

Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cười nhạt, nhắc cổ tay, nhìn thời gian, nói: “Buổi chiều anh còn một cuộc họp quan trọng phải mở, cho nên không thể trò chuyện với em. Buổi tối gặp.”

Anh nói xong, ánh mắt kiên định đi khỏi bên cạnh cô gái này, bước nhanh về phía trước, về phía trước rõ ràng như thế, mục tiêu chính xác như thế!

Đường Khả Hinh vẫn còn đang thất thần, nhớ anh mới vừa nói “Em có nghĩ tới, nếu em thành công lên cấp, tranh tài vòng thứ hai, em phải đối mặt với người nào hay không? Cô lại cảm thấy ngạc nhiên nói: “Đối mặt với người nào? Đối mặt với Tưởng Thiên Lỗi? Anh. . . . . . Hiểu rượu đỏ sao?”

Văn phòng Công ty Hoàn Á.

Đường Khả Hinh đi xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu, đi vào phía sau vườn hoa, trong lòng suy nghĩ đến lời của Tưởng Thiên Lỗi mới vừa rồi, còn đang nghi ngờ. . . . . .

“Tiểu Đường . . . . . . ” Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn cùng lúc đi ra, thấy Đường Khả Hinh quả thật đã trở lại, đang đi đến đài phun nước, bọn họ vui vẻ hưng phấn kêu lên! !

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn Lâm Sở Nhai, cũng vui vẻ mừng rỡ cười, gọi: “Phó tổng?”

“Tới Phó tổng ôm! Xem cô nhẹ hay nặng!” Tô Lạc Hoành nở nụ cười lập tức xông lại, ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay một vòng ở tại chỗ, mới vui vẻ nói: “Không có mập không ốm, vẫn là Tiểu Đường của tôi!”

Đường Khả Hinh ôm cổ của Tô Lạc Hoành, cũng cười vui vẻ.

“Đến phiên tôi, ! Đến phiên tôi,” Lâm Sở Nhai cũng cười chạy như bay tới, lập tức nhận lấy Đường Khả Hinh ôm vào trong ngực, cúi xuống nhìn cô, lớn tiếng gọi: “Có nhớ Phó tổng hay không?”

“Có! !” Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn anh, cười ngọt ngào  đáp.

“Ngoan! ! Hôn một chút! !” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, muốn cúi xuống muốn hôn Đường Khả Hinh, Lãnh Mặc Hàn lập tức vươn tay, một phát đẩy mặt của anh, nói: “Thật bẩn!”

“Anh cút ngay! !” Lâm Sở Nhai tức giận nói: “Mỗi ngày anh làm bạn với con gián, biết cái gì là tình cảm giữa nam nữ chứ?”

“Phi! !” Tào Anh Kiệt lập tức giành Đường Khả Hinh, cười nói: “Mỗi ngày anh chỉ biết dùng nửa người dưới hiểu cái gì là tình cảm giữa nam nữ chứ!”

“Tại sao cậu nói như vậy ?Cậu có bản lãnh, không nên dùng nửa người dưới của mình hiểu tình cảm nam nữ, lão tử sẽ phục cậu!” Lâm Sở Nhai giận cười to nói.

“Nửa người dưới của tôi rất oai phong được không?” Tào Anh Kiệt giận ôm Đường Khả Hinh cười nói.

“Trước kia cậu ngủ cùng tôi, nửa người dưới của cậu có oai phong hay không, tôi không biết sao?” Lâm Sở Nhai lại nhạo báng anh trước kia giống như phụ nữ!

“Hai kẻ hư hỏng chán ghét các người! !” Lúc này Tiêu Đồng mới từ đại sảnh Hoàn Á, cười đi ra! !

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Đồng vẫn như xưa, mặc váy đồng phục màu đen, chải đuôi ngựa thật cao, lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như chị gái, trong lòng của cô lập tức ấm áp, kích động kêu một tiếng: “Tiêu Đồng?”

Tiêu Đồng dừng bước lại, cố ý hé miệng mỉm cười nhìn con bé này, đi nước Anh mấy tháng, trở lại đã chín chắn hơn một chút so với bình thường, sắc mặt cũng tốt, bàn chân nhỏ hồng hồng, ánh mắt lấp lánh, rốt cuộc cô cảm thấy an ủi đi tới, nhẹ nhàng cô ôm vào trong lòng, kích động nghẹn ngào nói: “Khả Hinh, rốt cuộc cô đã trở lại, nhớ thương chết chúng tôi.”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tiêu Đồng, nghẹn ngào cười nói: “Ừm! Tôi cũng vậy! Rất nhớ mọi người!” .

“Cô thật nhẫn tâm đấy, đi mấy tháng, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, giày vò chết chúng tôi, nhất là Nhã Tuệ, ngày ngày ăn không ngon, không ngủ ngon.” Tiêu Đồng xúc động nói.

Lúc này Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cùng Tiểu Nhu mới mỉm cười đi tới, nhìn bọn họ.

“Không dám nghĩ. . . . . . Cũng không dám  . . . . .” Đường Khả Hinh xúc động khóc nói: “Sợ nghe được tiếng của mọi người, sẽ không nhịn được, ở chổ đó, không thể khóc, khóc sẽ lệ rơi không ngừng, yếu ớt một chút cũng sẽ ngã xuống. . . . . . Cũng không bò dậy nổi. . . . . .”

Hai mắt Tiêu Đồng rưng rưng, rất hiểu lời của cô…, vươn tay vỗ nhẹ sau lưng của cô, nói: “Tôi hiểu, vất vả cho cô rồi. Lần này hầu rượu rất thành công, cả Hoàn Á chúng ta đều hảnh diện vì cô. Trở lại là tốt rồi, sau này chúng tôi sẽ thương cô thật nhiều. Yên tâm.”

Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, dựa sát vào trong ngực của cô.

Mọi người đang vui vẻ, Lâm Sở Nhai lại ngạc nhiên cười hỏi: “Đúng rồi! ! Ngày vui vẻ như vậy, lão đại của chúng ta đâu?”

Đường Khả Hinh nghe xong, sắc mặt hơi thu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK