Chương 139: Xin anh tha thứ cho tôi 1
Ánh trời chiều phản chiếu màu đỏ thẫm.
Câu lạc bộ đua ngựa.
Vô số người trong Hội đua ngựa, Ủy ban đua ngựa, còn có quan chức chính phủ, rối rít ở bên ngoài khu vực thi đấu, nhân thời gian rảnh rỗi, đi thăm quan khắp nơi, mắt thấy sắp đến giờ tranh tài, các nhân viên làm việc của Câu lạc bộ càng thêm cẩn thận, nghe nói lúc hoàng hôn, Thủ tướng sẽ mang theo quan chức chính phủ đến Câu lạc bộ Á Châu, hai vị Tổng Giám đốc cùng ở lại Câu lạc bộ Á Châu, cùng Thủ tướng đi thăm Câu lạc bộ đua ngựa, cho nên các nhân viên càng thật cẩn thận, chỉ sợ có một chút sơ xuất, thất lễ xúc phạm đến các quan chức sẽ xong đời, thậm chí là lãnh đạo cấp cao của khách sạn.
Giám đốc câu lạc bộ Á Châu Nhậm Thiên Tề, Giám đốc Khách sạn Á Châu Hoắc Minh dẫn tất cả cấp dưới thân tín nhất nhanh chóng đi theo sau lưng Phó Tổng Giám đốc Trần Tuấn Nam, cùng nhau bước nhanh ra bên ngoài câu lạc bộ đua ngựa, kiểm tra từng trường hợp, Trần Tuấn Nam vừa ra bên ngoài trường đua, nhìn đặc cảnh đang nghiêm nghị mang súng đứng ở một bên, không cho phép người ngoài vào, anh suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: “Nhân viên hỗ trợ và nhân viên điều động hỗ trợ tạm thời câu lạc bộ chúng ta đều đã tới văn phòng cảnh báo rồi sao?”
“Đúng vậy!” Nhậm Thiên Tề lập tức tiến lên, gật đầu nói: “Đã đến đủ.”
“Lần này nếu để xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể mất mặt một ngàn năm a. Phải cẩn thận chút.” Trần Tuấn Nam xoay người đi tới Câu lạc bộ, vừa đi vừa hỏi: “Tổng Giám đốc đâu?”
“Hiện tại Tổng Giám đốc Tưởng và chủ tịch Hội đua ngựa cùng ăn tối ở phòng cơm Tây của câu lạc bộ đua ngựa, Tổng Giám đốc Trang ở lầu cuối câu lạc bộ, sau khi tan tiệc, nghỉ ngơi một chút sẽ xuống gặp Tổng Giám đốc Tưởng cùng đi đón tiếp Thủ tướng.” Nhậm Thiên Tề lập tức nói.
Trần Tuấn Nam nghe xong liền gật đầu một cái, nhưng có chút không yên tâm xoay người nhìn về phía Giám đốc khách sạn Hoắc Minh nói: “Hay là tối nay chú ở lại câu lạc bộ hỗ trợ Giám đốc Nhậm, bên khách sạn tôi sẽ bố trí Phó Giám đốc Tiếu tạm thời trực khách sạn.”
“Vâng!” Hoắc Minh lập tức nói.
“Bữa tiệc tối du thuyền trên biển, bên khách sạn đã điều động mấy quản lý tới đây?” Trần Tuấn Nam hỏi.
Hoắc Minh lập tức nói: “Bữa tiệc du thuyền trên biển tối nay do quản lý bộ phận sảnh tiệc Tào Ngọc Tinh tự mình phụ trách, Phó quản lý Lưu Nhã Tuệ hỗ trợ, phòng ăn tây do Kỳ Gia Minh phụ trách. . . . . .”
Trần Tuấn Nam lập tức xoay người nhìn Hoắc Minh hỏi: “Tại sao không để cho Trần Mạn Hồng phụ trách?”
“Kể từ khi Phó tổng Tào Anh Kiệt chuyển sang tập đoàn Hoàn Cầu, phòng ăn ngự tôn vẫn do Quản lý Trần một mình phụ trách, nếu tối nay tôi điều động cô ấy tới đây, sợ rằng sẽ không giúp được bên phòng ăn.” Hoắc Minh lập tức nói.
Trần Tuấn Nam suy nghĩ một chút, trực tiếp căn dặn nói: “Lập tức bảo Trần Mạn Hồng tới đây, cùng quản lý Kỳ phụ trách phòng cơm tây! tối nay Phòng ăn ngự tôn do quản lý Lục Thúy Hiên tạm trông nom.”
“Vâng!” Hoắc Minh lập tức gật đầu.
Trần Tuấn Nam không nói nữa, liền đi vòng qua một rừng dừa, đi về phía câu lạc bộ đua ngựa, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng với chủ tịch Hội đua ngựa đi ra đại sảnh Câu lạc bộ, Tưởng Thiên Lỗi hơi cười cùng chủ tịch bắt tay, dùng tiếng anh nói một chút chuyện liên quan đến các hạng mục quan trọng của cuộc đua, cả hai bên đạt được đồng thuận, cùng gật đầu chào tạm biệt.
Trần Tuấn Nam mỉm cười dẫn lãnh đạo cấp cao đi lên trước, cùng gật đầu chào hỏi vị khách kia.
Tưởng Thiên Lỗi cùng đi, xoay người nhanh chóng hỏi: “Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?”
Trần Tuấn Nam đi theo ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tất cả đều chuẩn bị xong. Toàn bộ nhân viên hỗ trợ khách sạn chúng ta đã đến phòng cảnh báo, bữa tiệc tối du thuyền trên biển, quản lý các bộ phận đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo vệ hỗ trợ đặc cảnh, cứ mười lăm phút báo cáo tình hình một lần, nhân viên làm việc trong khu vực kiểm dịch 35 km vuông, gia tăng thời gian tuần tra, cứ hai giờ đổi một tổ nhân viên. Về phần nghỉ ngơi, người của Hội đua ngựa ở phòng VIP, chủ tịch ở biệt thự sang trọng, tuyển thủ đua ngựa vào ở trong làng Olympic quốc gia, một số ký giả truyền thông quốc tế đã vào ở Khách sạn Á Châu chúng ta, Từ Trạch Minh tương đối có kinh nghiệm, tận lực bố trí chỗ ở cho ký giả và người của Hội đua ngựa, cách xa hai khu! Không để cho ký giả dễ dàng quấy rầy người của Hội đua ngựa để phòng ngừa người có ý xấu, đăng tin không thật.”
Tưởng Thiên Lỗi hơi suy nghĩ một chút, liền hài lòng gật đầu, đi tới câu lạc bộ.
Trần Tuấn Nam nhìn anh đi vào, liền nói với các quản lý ở phía sau lưng: “Hôm nay mọi người đều khổ cực, nghỉ ngơi trước một lúc, chuẩn bị yến hội buổi tối.”
Chúng quản lý lập tức gật đầu, lui xuống.
Trần Tuấn Nam đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi cùng anh đi lên quầy bar lầu hai, thấy anh trực tiếp ra ban công quầy bar, đón ánh chiều tà, ngồi ở trên ghế sa lon hình bầu dục, gọi: “Một ly Whisky.”
Trần Tuấn Nam ngồi đối diện Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Tổng Giám đốc như có tâm sự, mỉm cười nói: “Anh không cần đi về nghỉ một chút sao? Tối nay còn có nhiều chuyện bận rộn đấy.”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ nghiêng mặt nhìn đồng cỏ mênh mông bát ngát phía trước mặt, ánh nắng chiều chiếu xuống giống như một tấm thảm màu vàng.
Trần Tuấn Nam tò mò nhìn về phía đồng cỏ mênh mông, liền mỉm cười nói: “Thế nào? Anh còn cảm thấy vùng đất bát ngát ở trước mặt không thuộc về anh sao?”
Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp mắt, im lặng không lên tiếng nhìn về phía đồng cỏ.
Đông Anh cẩn thận đem ly Whisky khẽ đặt ở trên mặt bàn, mới nói: “Lúc nảy Như Mạt tiểu thư gọi điện thoại tới đây, nói tối nay sẽ tham gia bữa tiệc.”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, nâng lên ly Whisky, hớp một ngụm nhỏ.
Trần Tuấn Nam có chút đoán được tâm sự của anh, ngẩng đầu nhìn Đông Anh.
Đông Anh cũng nhìn về phía anh, bất đắc dĩ cười một tiếng, lần trước Tổng Giám đốc và Như Mạt tiểu thư gây gổ, chừng mấy ngày rồi bọn họ không có gặp mặt, thậm chí Tổng Giám đốc từ chối nghe điện thoại của Như Mạt tiểu thư, giống như thật muốn cắt đứt tất cả, mà Tổng Giám đốc nán lại ở trong phòng tổng thống của Tiểu thư Tử Hiền càng nhiều hơn, giống như cảm tình của hai người có đã tiến triển, nhưng cuối cùng là như thế này, Tổng Giám đốc vẫn không vui vẻ, không giống trước kia, ở bên cạnh Như Mạt tiểu thư, luôn có thể nhìn thấy anh dịu dàng thõa mãn mỉm cười.