Chương 777: PHÁ HUỶ
Bầu trời nước lạ! !
Đêm tối, vẫn là đêm tối đó! !
Nước mưa trút xuống đầy trời! Ánh lửa nổ tung đốt sáng trên không trung, bầu trời mười mấy chiếc máy bay trực thăng bay tới, veo veo veo veo mấy chục tiếng súng vang lên, từ phía trên không trung truyền đến, quét về phía dạ hành nhân! ! !
Dạ hành nhân nhanh chóng lách mình, vung quần áo dạ hành, hướng nóc nhà phía trước, thoát đi giống như tia chóp! !
Mười mấy người áo đen, trong tay cầm dây thép dài, hai mắt đeo kính áp tròng màu lục, bên hông quấn dây thép, thân thể như Hắc Ưng sà xuống, thấy dạ hành nhân nhanh chóng vọt đi nóc nhà phía trước, trong lúc đó bọn họ cũng chạm đất, đón mưa rơi cuồng bạo, giống như dã thú trong rừng rậm, đôi mắt nhìn màu xanh đậm chằm chằm, lao thẳng tới phía trước, tay cầm súng lục Phi Ưng, đi phía trước bóp cò, mỗi một phát súng ác độc đưa đối phương vào chỗ chết! ! !
Sấm sét vang lên ở phía chân trời! !
Hai người áo đen nhanh chóng đỡ Lãnh Mặc Hàn dậy, đứng ở trong đốm lửa, nhìn thuộc hạ đã đuổi theo dạ hành nhân, khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng của anh, đội mưa to gió lớn, hai mắt màu lục nóng bỏng nhìn ra phía trước, đằng đằng sát khí nói: “Dạ hành nhân muốn hủy người phụ nữ của anh em tôi, thậm chí không có đàm phán, liền muốn đưa tôi vào chỗ chết! ! Hôm nay tôi muốn lật sào huyệt của chúng! ! Giết! ! !”
“Vâng! !” Người áo đen nghe theo mệnh lệnh, ở dưới lầu, tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, bọn họ nhanh chóng đuổi bắt phía trước!
Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng nhận lấy súng lục Phi Ưng, tay nhanh chóng duỗi một cái, quấn chặt dây thép máy bay trực thăng rơi xuống, trước khi cảnh sát tới, thân thể đã bay lên! ! !
Ùng ùng! Tiếng sấm càng lúc càng lớn! Mưa trút xuống, vùng ngoại ô cây cối rẽ ra hai bên hết sức đáng sợ! !
Mười một dạ hành nhân cùng xông thẳng tới phía trước! !
Đạn veo veo veo veo giống như truy hồn, theo sát chân của bọn họ, người thứ bảy, người thứ tám trúng đạn! ! Nhanh chóng trúng đạn nhiễm độc ngã xuống đất! !
Mười hai người áo đen, một bóng người cầm đầu, hai mắt màu lục giống như chim ưng, từ trên cây rơi xuống, âm thanh sắc bén giống như mũi tên, ngón tay duỗi ra giữ chặt nơi cổ họng hai dạ hành nhân ngã xuống đất, nhanh chóng cầm ống kim tiêm thuốc vào não bộ người nằm trên mặt đất, bảy người áo đen nhanh chóng rơi xuống mặt đất, cầm máy kiểm tra, cắm vào đầu dạ hành nhân không có chết, thừa lúc anh ta bình tĩnh, lấy kí ức đại não của anh ta! !
Hỏi: “Nói! ! Tổng bộ của mày ở nơi nào! ! ?”
Người áo đen cầm đầu hỏi nhanh! ! !
Trong đầu dạ hành nhân mơ hồ, trong cơn mưa xối xả, mở hai mắt, muốn nói. . . . . .
Một trong những người áo đen nhanh chóng đứng ở trên mặt đất, tay cầm máy vi tính mini, nhanh chóng hoạt động ngón tay, lưu loát và trực tiếp phân tích hệ thống tế bào não của con người, lấy ra hoạt động trí nhớ của anh ta, như dữ liệu mô phỏng! !
Trong máy vi tính nhanh chóng xuất hiện bản đồ toàn bộ thành phố, thông qua kỹ thuật đặc biệt, đưa vào trong não người, phân tích bản đồ! ! Đầu mũi tên màu đỏ thẫm lập tức nhanh chóng vọt khắp thành, cuối cùng dừng tại phía trước một con hẻm nhỏ ướt đẫm! ! Trước khi Dạ hành nhân sắp chết, hai mắt đột nhiên sáng lên, trong miệng chợt phun ra máu đen! !
Bốn người áo đen đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn đối phương một cái, lập tức gật đầu! ! Tay lập tức phóng ra dây thép, thân giống như bóng ma bay lên! !
Cảnh sát đã tại đầu kia, đuổi đến! !
Hai dạ hành nhân cũng đã tự phát độc chết! !
Bên đây thành phố, xe cảnh sát đã sáng lên ánh đèn xanh đỏ, còi xe hú lên đi khắp thành từ Đông sang Tây! ! Bầu trời đêm vẫn mưa to gió lớn! Mười mấy chiếc xe thể thao màu đen như mũi tên nhanh chóng bay về phía trước, đằng đằng sát khí! !
Một tu viện yên tĩnh trước con hẻm nhỏ! !
Mưa to kéo dài, nước chảy trong đêm đen nhanh chóng thấm vào bức tường cuối con hẻm nhỏ kia, ánh sáng lóe lên giống như đã không có đường lui! !
Từng chiếc xe thể thao thắng gấp ở trước con hẻm nhỏ, vô số người áo đen nhanh chóng đi xuống, lập tức bắn ra đạn bươm bướm, rơi vào bên trong bức tường kia, ầm, tiếng phá hủy vang lên, gạch ngói bay khắp nơi, cũng đang trong tiếng nước chảy mưa to, chợt thấy một cái hang đen ngòm đi thông giống như vực sâu vạn trượng, bọn họ nhanh chóng quấn chặt dây thép bên hông, để cho đầu dây thép đóng chặt trên mặt đất, trong tay cầm bom đom đốm, vừa bay xuống, vừa ném bom ra, muốn tiêu diệt sào huyệt của bọn kia! !
Chiếc xe hơi màu đen dẫn đầu nhanh chóng mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn tức giận nhanh chóng đi xuống xe, nhận lấy dây thép và bao tay từ người áo đen sau lưng, cắn răng đeo lên, mới gầm nhẹ: “Mặc kệ có bất kỳ người đầu hàng, không chấp nhận đàm phán!”
“Vâng! !” Người áo đen cùng nhau đáp lời, lại vung dây thép bên hông, đóng chặt mặt đất, thân thể giống như ma quỷ, che chở Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng hạ xuống, lựu đạn mini trong tay rối rít phát ra, nổ toàn bộ sào huyệt dạ hành nhân! !
Từng trận tiếng súng, nhanh chóng vang lên! !
Sào huyệt dưới đất giống như mê cung, rất nhiều dạ hành nhân ẩn núp, giống như ma bay quỷ khắp nơi, rối rít bắn tới bên này . . . . . .
12 người áo đen, tướng mạnh nhất của Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng tung người lên không trung đồng thời xoay tròn một vòng, đang bảo vệ boss ở vòng ngoài, đeo mặt nạ lên, ném ra lựu đạn phát sáng, ầm một tiếng, toàn bộ dưới mê cung, lập tức ầm ầm nổ tung, ánh lửa không ngừng, vô số dạ hành nhân không còn chỗ nào ẩn nấp, khói độc nhanh chóng tràn ngập. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn chỉ đeo một mặt nạ màu đen đơn giản, trong sự bảo vệ của 12 người áo đen, dựa theo vị trí địa hình, nhanh chóng chạy như bay về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy một cánh cửa sắt màu đen! !
“Tránh ra! !”
Lãnh Mặc Hàn biết bên trong cánh cửa sắt màu đen có chín tia tử ngoại giết người vô hình, anh lập tức đứng dậy điên cuồng đạp mặt tường, tránh né tia tử ngoại thứ nhất. . . . . .
12 người áo đen lập tức vung dây thép, tránh qua tia tử ngoại, bám chặt vách tường phía trước, thân thể nhanh chóng quấn lấy, dây thép dệt thành hình! !
Lãnh Mặc Hàn một chân đạp ở trên dây thép, thân thể nhanh chóng bắn lên, cuối cùng thành công tránh qua tia tử ngoại, trong tay cầm súng trường có uy lực thật lớn, ầm một tiếng cửa sắt mở ra, tia tử ngoại chợt dập tắt, 12 người áo đen như mũi tên, nhanh chóng lao thẳng tới phía trước, veo veo veo ném ra lựu đạn vào phía trong căn phòng đàm phán chính, bom kinh khủng ầm ầm vang lên ở trong thế giới hắc ám! ! !
Vô số hình ảnh nhất thời bị nổ tung lên! ! !
Lãnh Mặc Hàn đứng ở trong ánh lửa, lập tức cầm tấm hình bay xuống ở trong gió, rõ ràng là hình Đường Khả Hinh mặc đồng phục, đứng ở cây Phong, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, hai mắt của anh nóng lên, nắm tấm hình này, thở gấp mấy hơi, quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, lửa mạnh đã sắp bốc cháy hừng hực, thậm chí người đứng đầu ngồi ghế da cũng muốn đốt thành tro tàn! !
Anh nóng mắt cắn răng, nắm tấm hình kia, nhìn chiếc ghế ngồi.
12 người áo đen thấy thế lửa càng lúc càng mạnh, lập tức xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Đi thôi! !”
Lãnh Mặc Hàn biết dạ hành nhân đều có sào huyệt khắp thế giới, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên trong chốc lát, mới vừa chuẩn bị xoay người đi khỏi, cũng đang trong lúc xoay người, anh liếc mắt nhìn trước bàn làm việc đặt một khung hình, anh lập tức đi lên trước, vươn tay mới vừa nắm khung hình này, không ngờ khung hình này cạch một tiếng, trong phòng tối vèo một tiếng, một mũi tên độc bay tới đâm thẳng sau lưng của Lãnh Mặc Hàn! !
Cả người anh nắm chặt khung hình, mở trừng hai mắt, nhìn ánh lửa trước mặt, cảm giác thân thể giống như lửa cháy lên nóng bỏng, lại giống như nhớ tới lúc ban đầu mình biết Trang Hạo Nhiên, thấy anh nhìn mình nở nụ cười tình thâm và tin tưởng giống như anh em, lại nhớ tới mấy người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, biết mình đã từng trải qua sống chết, nên thường kéo chặt cổ của mình, cười cợt đùa giỡn, vô cùng vui vẻ. . . . . .
Thật ra anh biết rõ, đó là muốn làm bạn. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhìn ánh lửa phía trước, hai mắt nóng bỏng, tất cả đều là bóng dáng các anh em vui vẻ cười to, khuôn mặt lạnh lùng cũng cười khẽ.
Máu tươi tích tích dọc theo áo sơ mi đen của anh rơi xuống.
“Boss! !” 12 người áo đen nhanh chóng tiến lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, gấp gáp gọi: “Anh trúng tên độc rồi ! ! !”
Tay của Lãnh Mặc Hàn vẫn nắm khung hình, nhàn nhạt gật đầu, nói: “Tôi biết rõ. Mọi người nhanh chóng đi khỏi, nếu như tôi buông khung hình, nơi này sẽ nổ tung!”
“Không được! ! !” Người áo đen vội nói! !.
Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nhưng cũng không gấp gáp, chậm rãi mở miệng: “Người là con kiến sao? Nói chết thì chết! Thật vất vả sống thì phải sống! ! Lúc ấy tôi không muốn làm con kiến, mới rời khỏi nơi này!”
“Boss! !” Người áo đen lại đau lòng gấp gáp gọi anh.
“Đi thôi! !” Lãnh Mặc Hàn lại lạnh nhạt nói: “Lập tức! !”
12 người áo đen lại do dự nhìn anh.
“Nói cho Tổng Giám đốc Trang! Nói cho các anh em của tôi biết! Tôi không sao, cũng chỉ là đi xa nhà một chuyến. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nói tới chỗ này, hai mắt nóng bỏng, tràn ra nước mắt, lại nặng nề không nở mở miệng nói: “Tôi và bọn họ. . . . . . hẹn gặp lại kiếp sau. . . . . .”
“Boss! ! !” Người áo đen cầm đầu, lại gọi anh! !
“Đi! !” Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, nắm súng lục lên, cũng không quay đầu lại nhắm ngay sau lưng, bắn! ! !
“Đoàng đoàng đoàng đoàng! !” 12 người áo đen đồng thời trong mắt rưng rưng, thối lui khỏi mật thất, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, cửa mật thất đã đóng lại! !
“Đi! !” 12 người áo đen không có cách nào, chỉ đành phải vẫy tay, dẫn đám thuộc hạ nhanh chóng chạy ra ngoài, vung dây thép đen, thân thể bay lên, chạy thẳng ra bên ngoài, thân mới vừa rơi trên mặt đất, “Ầm” một tiếng, tiếng phá hủy lại vang lên rung chuyển trời đất, ánh lửa nhanh chóng xông thẳng lên! !
Đám người áo đen quay người lại, nhìn ánh lửa này, toàn bộ bi thiết kêu to: “Boss! ! !”