Chương 767: ÁNH CHỚP
Sòng bạc!
Phòng VIP bạch kim, không gian kín gió, nội sảnh xa hoa, bốn hình trụ màu xanh dương đậm áp ở trên vách tường, đỉnh và phần đuôi của rồng bay mạ vàng, khí phách ngất trời, tường thủy tinh hai lớp là để cho chủ nhân có thể theo dõi đánh cuộc bên trong gian phòng trang nhã, nhưng hôm nay người đánh cuộc có thân phận hiển hách, vì vậy phải dọn trống, chỉ cần bốn trọng tài người nước ngoài, sẽ theo phương hướng đối diện bàn đánh cuộc màu xanh, ngưng mặt nhìn cảnh tượng này!
Người vệ sĩ da đen, bảo vệ chặt ở bên ngoài cửa phòng VIP, làm cho tân khách liên tiếp nhìn nhau.
Một chiếc diêm xì gà lưu ly chợt sáng lên. . . . . .
Nữ nhân viên, trong tay cầm diêm xì gà lưu ly nhìn cô gái trước mặt.
Jenny đã thay một váy ren dài cúp ngực màu đen, có thể thấy rõ áo lót hấp dẫn ở bên trong, cùng bộ ngực no tròn, lúc nâng nhẹ bước chân, mép váy từ mông mở tới đùi đẹp thon dài, búi tóc thật cao, vầng trán sáng rỡ, trang điểm nhạt, trong tay cầm một điếu xì gà dài nhỏ, quyến rũ động lòng người nhìn Lý Chí Huyền, hơi nghiêng người tới trước, hướng về phía diêm xì gà sắp cháy hết, dùng hơi thở chậm rãi hít một hơi, để cho mùi thơm thuốc xì gà ngất ngây, thong thả tuôn ra. . . . .
Nữ nhân viên nhìn cô một cái.
Jenny đã tựa vào bên bàn đánh bạc, hấp dẫn dụ hoặc ngẩng đầu nhìn Lý Chí Huyền, nhẹ nhàng thổi một làn khói quyến rũ, hai mắt mập mờ chảy ra ánh sáng mê người . . . . . .
Hai mắt thâm thúy của Lý Chí Huyền nhìn cô, đè xuống khát vọng, khẽ nuốt cổ họng khô rát một cái, cười nói: “Albero?”
Jenny nhếch miệng mỉm cười, tay ngọc thon thon, mười móng tay sơn màu đen, áng chừng điếu thuốc đó, mặc cho làn khói tràn ngập, mới dịu dàng nói: “Tôi không thích mùi vị Albero, tôi thích Romeo hơn, mùi vị của nó hấp dẫn hơn. . . . . . Nhưng cái này cũng không phải là Romeo, mà là xì gà cao cấp đặc chế, món quà sinh nhật hai mươi tuổi, cha tôi tặng cho tôi . . . . . .”
Cô nói xong, động tình nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt cúi mặt cười, hai mắt xoay tròn, nâng ly Whisky “Lam Hồ Điệp” trên mặt bàn băng nổi, đưa tới bờ môi cô, rất yêu chiều, say đắm nói: “Đây, uống một hớp. Romeo kết hợp mùi thơm này, không chê vào đâu được.”
Jenny liếc anh một cái, khẽ mỉm cười, lại ngẩng đầu chậm rãi hút một hơi xì gà, mới bưng qua ly Whisky trong tay anh, hớp một ngụm nhỏ, quả nhiên chợt cảm thấy mùi thơm nồng đậm, mê hoặc của rượu Whisky và xì gà, mạnh mẽ kích thích hứng thú với đàn ông, hai tròng mắt của cô mê ly nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như khẩn cầu nói: “Em muốn hôn anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi mỉm cười, hơi vươn tay véo cầm nhọn của cô, cúi mặt. . . . . .
Jenny lập tức nhắm mắt lại, để lông mi thật dài phủ xuống, khẽ mở môi đỏ mọng.
Nhưng Trang Hạo Nhiên chỉ dùng sống mũi cao thẳng của mình, cọ nhẹ ở trên sống mũi người lai của cô đến mấy lần, mới nói: “Yên tâm, chúng ta thắng rượu đỏ, trở về phòng, sẽ từ từ vuốt ve an ủi. . . . .”
Jenny mở ra hai mắt, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngồi thẳng người, ngửa mặt nhìn Lý Chí Huyền ở đối diện.
Lý Chí Huyền vui vẻ nhìn hình ảnh mập mờ này, khẽ mỉm cười, nói: “Mặc kệ là rượu ngon, hay phụ nữ, cũng rất vui tai vui mắt.”
Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười nhìn Lý Chí Huyền, nói: “Cậu chủ Lý, mặc kệ là rượu ngon, hay phụ nữ, nói ra bốn chữ vui tai vui mắt chỉ là lời sáo rỗng. Muốn thưởng thức, mới là chân thật.”
Anh nói xong, đã nâng ngón tay lên, búng nhẹ ! !
Cửa sảnh VIP mở ra, ba nhân viên làm việc kể cả một nhân viên bảo hiểm im lặng đẩy một chiếc xe thức ăn đi tới, ở ánh mắt tò mò của tất cả mọi người trong sảnh VIP, nhẹ nhàng nhấc lên một rương rượu trong suốt ổn định nhiệt độ, bên trong là Conti năm 1985 và La Tâche Romanee, sắp bảy chai!
Lý Chí Huyền nhìn chai La Tâche Romanee này, hai mắt tỏa sáng, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang, ngài quả nhiên đủ thành ý.”
“Vì nhận được nụ cười của người đẹp, đây chỉ là chút tâm ý.” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, cười nói: “Người yêu rượu cũng biết, một chai rượu ngon mấy trăm coi vào đâu, phụ nữ cũng thay đổi theo thời gian, có thể gặp được một tri kỹ khó khăn. La Tâche này đã ở bên trong hầm rượu trân quý của nước tôi nhiều năm, vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, cùng người yêu quý nhất mở chai cùng uống, nếu như một chút nữa, cậu chủ Lý có nhã ý này, ngược lại không ngại, thưởng rượu một ly, để cho tôi tặng người đẹp chứ?”
“Ha ha ha. . . . . .” Lý Chí Huyền phì cười, nói: “Tổng Giám đốc Trang thật biết nói đùa. Hi vọng ngài có thể thắng được hai chai Conti 1945, khi đó, người đẹp mới vui vẻ.”
Anh ta nói xong, đột nhiên giơ hai tay lên, vỗ hai cái.
Cửa sảnh VIP lại mở ra.
Hai người da đen, cùng ba nữ nhân viên, đẩy xe thức ăn đi tới, trên xe thức ăn phủ một tấm vải nhung màu xanh đen, phía trên tấm vải nhung in bốn chữ lớn mạ vàng, tập đoàn Hàn thị, bọn họ lặng lẽ đẩy xe thức ăn tới trước bàn đánh bạc, trước mặt mọi người, nhấc tấm vải nhung màu đen lên! Hai chai Conti 1945 đột nhiên xuất hiện tại trước mặt mọi người, phát ra ánh sáng chói mắt !
Jenny nhìn hai chai rượu này, ngón tay thon dài đang kẹp thuốc lá, đưa lên khẽ hít một hơi, mới hơi ngửa mặt lên trước, giống như rất quyến rũ động lòng người ở bên tai Trang Hạo Nhiên, tự nhiên như người tình, dịu dàng nói: “Tôi cho ngài biết, tôi sống ở nước Pháp nhiều năm, vô số rượu đỏ, trải qua thời gian chôn cất, cuối cùng cũng chỉ trở thành đồ uống trước bữa ăn của tôi, cha của tôi là người hiển hách một thời ở giới rượu đỏ tại Pháp, cũng từng đấu với cha của Lý Chí Huyền, phát hiện ông ta không chỉ có khả năng đánh giá rượu đỏ rất cao, ông ta còn có một kỹ năng khác. . . . . . Là một bí mật trong giới rượu đỏ trên thế giới này. . . . . .”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, mỉm cười lắng nghe.
“Này hai chai rượu đỏ này là giả. . . . . .” Jenny mỉm cười ở bên tai của anh, nói ra lời này.
Trang Hạo Nhiên im lặng bất động, mỉm cười vươn tay, giống như rất cưng chiều nắm cằm của cô, hỏi: “Có thật không?”
“Người bình thường không nhìn ra, người rất không bình thường cũng không nhất định có thể nhìn ra được, trừ khi là thầy giáo của ngài, Vitas tiên sinh . . . . . . Nhưng xin tin tưởng tôi, đi khỏi bàn đánh bạc này, anh ta có một trăm lý do từ chối, bởi vì đây là sòng bạc nhà họ Hàn!” Jenny lại hơi ngẩng khuôn mặt tươi cười, môi đỏ mọng gần như muốn dán trong tai của anh, nói.
Lúc này điện thoại di động chợt vang lên.
“Xin lỗi. . . . . . Nhận điện thoại. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi cười giơ tay, lập tức cầm điện thoại di động, đứng lên đi tới bên cạnh, đáp nhỏ: “Ừm! Tốt! Tốt! Cho tôi 20 phút.”
Anh nói xong, lập tức nở nụ cười xoay người, đi về phía chiếu, tay chống nhẹ sau ghế của Jenny, lại nhìn Lý Chí Huyền nói: “Xin lỗi, đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp bên trong khách sạn, tôi phải đi 20 phút, dù sao đánh cuộc này, chúng ta phân năm bàn, trước hết để cho thân ái của tôi chơi cùng anh hai bàn.”
Lý Chí Huyền hơi lộ ra kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: “Tổng Giám đốc Trang, đối mặt rượu đỏ, tôi có thể sẽ không chút lưu tình. . . . . .”
“Hi vọng anh tận tình phát huy!” Trang Hạo Nhiên giống như thật có chút gấp gáp, lập tức cúi người xuống, hôn gò má cô, mới nói: “Anh đi trước, em cùng Lý tiên sinh chơi một chút, sẽ trở lại rất nhanh.”
Jenny hiểu ý, liền nhìn anh mỉm cười gật đầu nói: “Tốt.”
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, sửa lại tây trang, sắc mặt ngưng tụ, ngay lập tức đi ra ngoài, lúc này điện thoại di động chấn động, anh vừa bước nhanh đi tới thang máy, vừa nhìn tin nhắn trong màn hình, anh lập tức mở ra, bên trong là số phòng ‘phòng tổng thống’ của Lý Chí Huyền ở lầu phụ khách sạn, còn có tình hình vệ sĩ của anh ta, anh đột nhiên mỉm cười, vừa xem nội dung phía trên, vừa suy nghĩ cô gái này thật thích hợp diễn điệp viên 007! !
Anh không nói hai lời, cất điện thoại di động, sau đó đi vào thang máy, đè xuống lầu một.
Cửa thang máy mở ra! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra đại sảnh, sau đó nhanh chóng ngồi lên chiếc Rolls-Royce mình mới vừa lái tới, cùng đi với hai nhân viên tiếp tân, anh ngẩng đầu nhìn tài xế nói: “Trở về Khách sạn Á Châu!”
“Vâng!” Tài xế nhanh chóng lái xe, sau đó chạy về phía trước.
Hai nhân viên tiếp tân, đứng song song cạnh cửa, cung kính tiễn xe của Trang Hạo Nhiên đi khỏi.
Chiếc Rolls-Royce ở trong bóng tối, chạy vòng quanh khách sạn Sòng bạc một vòng, sau đó chuẩn bị chạy ra ngoài bờ tường Sòng bạc, không đến bao lâu, chiếc xe lái xe chầm chậm một chút, cuối cùng hất bụi đi khỏi! !
Ở trong bóng tối, Trang Hạo Nhiên lăn xa mấy mét trên mặt đất, cuối cùng dừng ở trên sân cỏ trong Sòng bạc, anh thở dốc, đứng lên, nhìn tây trang trên người đã dơ bẩn, anh thở dài một cái, vừa cởi tây trang, vừa tức giận nói: “Chờ tôi lấy được rượu đỏ, tôi nhất định tìm anh đòi lại tiền tây trang !”
Anh nói xong, liền nghiễm nhiên trở thành khách đến đánh bạc, đi tới lầu phụ.
‘phòng tổng thống’ bạch kim lầu phụ.
Mười mấy vệ sĩ, cùng với nhân viên bên trong khách sạn bảo vệ chặt vị trí của mình, đeo chặt ống nghe, tuần tra khắp nơi, người bình thường không cách nào vào bên trong ! !
Trang Hạo Nhiên đứng phía sau một cây đại thụ, nghiêng mặt nhìn bọn vệ sĩ bảo vệ chặt bên ngoài ‘phòng tổng thống’, nét mặt của anh ngưng tụ, mới đi về phía trước. . . . . . Trong đầu chợt lóe lên, đầu óc giống như bị điện giật, một ánh chớp lóe lên trong bóng tối xuất hiện hình ảnh ở nhiều năm trước, hai mắt của anh sáng lên, lập tức dừng tại chỗ, trầm ngâm nhìn tới trước, nắm chặt tây trang màu trắng, giống như nhìn thấy được vị trí nhiều năm trước, cửa sổ màu đen, hình ảnh kinh khủng, mật mã tủ sắt là. . . . . . . . . . . .
“7, 8, 0, 6. . . . . .”
Bóng dáng mặc tây trang màu trắng nhiều năm trước chợt lóe lên, anh đổ mồ hôi đầm đìa núp ở một góc u ám ‘phòng tổng thống’, ôm tủ sắt, đang nhanh chóng dùng máy tính bỏ túi, mở mật mã tủ sắt . . . . . . Anh thở dốc, hai mắt nhanh chóng nhìn từng con số mật mã và chữ cái nhanh chóng thay đổi, cuối cùng hai mật mã cũng được mở ra hoàn toàn, anh bí mật nhớ kỹ sáu mã số này: ‘780627′!
Tủ mật mã đinh một tiếng cởi ra! !
Hai mắt anh lập tức thiết tha nhìn vào trong! ! Đột nhiên nhìn thấy bên trong tủ sắt là một cái ổn định nhiệt độ rượu đỏ, một chai rượu đỏ trăm năm xuất hiện trong ngăn lạnh, hai mắt của anh đỏ lên ươn ướt, lập tức đưa tay vào trong rương sắt, cầm chai rượu đỏ lên ! !
Một tiếng súng từ phòng khách vang lên! Vị trí tủ mật mã sáng lên ánh sáng lửa đạn, thế nhưng bóng dáng màu trắng đã biến mất! !
“Anh ta chạy rồi! ! Đuổi theo! !” Mấy người kêu lên, nhanh chóng mở cửa, đi ra ngoài! !
Con hẻm nhỏ ướt đẫm ! !
Thân thể anh trúng đạn, tay nắm chặt chai rượu đỏ, mặc cho máu tươi từ giữa ngón tay của mình nhỏ xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai tròng mắt anh sắc bén như chim ưng chạy về phía trước! Trong đầu vang lên câu nói của ông cụ Tưởng: Hạo Nhiên, chai rượu đỏ này, liên quan đến sự tồn vong của tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta ! ! Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, cháu và Thiên Lỗi mãi mãi là cháu trai ông nội yêu mến nhất ! ! Chuyện này, nếu cháu phát hiện bí mật, ông nội khuyên cháu không nên đi! Ông tin tưởng, mặc dù Hoàn Cầu diệt vong, dựa vào tư chất và tiền tài của cháu và Thiên Lỗi, tương lai nhất định có thể sáng lập lại huy hoàng! !
Anh nuốt mạnh một hơi, cảm giác vết thương đạn bắn đang kịch liệt thiêu đốt thân thể của mình, máu tươi cũng chậm rãi nhỏ xuống. . . . . .
“Cabernet Sauvignon, Cabernet Gernischt, Cabernet Franc. . . . . .” Một cô gái nhỏ, từ phía sau biển quảng cáo quán bar “Hoa hồng” đi ra cửa sau ra ngoài, cô mặc áo sơ mi trắng, màu đỏ thẫm đồng phục ghi lê, tóc thắt hai bính, trong tay cầm theo một túi rác chuẩn bị vứt bỏ, cô có đôi mắt to xinh đẹp, mũi cao, khuôn mặt luôn vui vẻ, vừa đọc tên rượu đỏ, vừa nhẹ nhàng xoay người đi trở về, biển quảng cáo này lập tức sáng lên: “Quán bar Hoa hồng” ! ! !
Tây trang màu trắng rơi vào trên cỏ, hai mắt Trang Hạo Nhiên nổ tung, nhìn chăm chú phía trước, giống như nhìn thấy cô gái nhiều năm trước, giống như nhìn thấy biển quảng cáo nhiều năm trước, anh đột nhiên vỗ mạnh đầu của mình, cả người ngã xuống ở bên cạnh cây đại thụ, từng màn kí ức như ánh chớp mang theo cảm giác đau đớn khó hiểu xông tới! !
“A!” Anh đột nhiên nắm chặt tây trang trắng trên đất, ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh tuôn tràn, khổ sở kêu to một tiếng! !
“Người nào! !”
Mấy tên vệ sĩ lập tức rút súng nhắm ngay vị trí đại thụ kia, chạy tới! ! !