Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826: CÁCH MỘT ĐOẠN KÍ ỨC

Đêm tối, mưa to.

Chiếc xe hơi màu đen, xuyên trong mưa, chạy qua thành thị mê loạn, rốt cuộc lái về phía ngôi biệt thự trong khu rừng trúc. . . . . .

Cửa sổ xe, sợi mưa vẫn rối rít rơi xuống.

Tâm trạng Đường Khả Hinh đột nhiên thật không tốt, tựa vào bên cạnh cửa sổ xe, nhìn chăm chú cơn mưa vẫn rối rít rơi xuống. . . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, vô cùng nghi ngờ, không hiểu ôm lấy cô ướt đẫm, dịu dàng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tài xế cầm tay lái, cũng có chút nghi ngờ nhìn Khả Hinh bên trong kính xe, ban ngày vẫn là cô gái hoạt bát, tại sao đến buổi tối thì trở nên như vậy?

Xe dần dần dừng ở trước cửa biệt thự.

Tòa nhà màu trắng giống như tiếp thu cảm ứng, lập tức mở ánh đèn, cửa sổ sát đất lầu hai lóe lên ánh sáng ấm áp, soi rọi lá trúc một mảng xanh biếc. . . . . .

Tài xế đội mưa to, đi xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm Đường Khả Hinh căng thẳng đi ra xe, đội mưa to, chạy vài bước, liền vọt vào trong nhà, cúi đầu, nhìn vẻ mặt cô vẫn tiều tụy, liền đau lòng gọi: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh tựa vào trên bả vai Trang Hạo Nhiên, nghe tiếng gọi này, hơi di động mi mắt, vô hồn nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, mới nhẹ chỏi người xuống, ướt đẫm đứng ở trong phòng khách, im lặng.

“Em ra sao rồi hả ?” Trang Hạo Nhiên lại lo lắng nhìn cô.

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, nhất thời phát hiện mình hư mềm không còn hơi sức, muốn té xuống.

“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lập tức bế ngang thân thể của cô, căng thẳng nói: “Được rồi, mặc kệ em xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ toàn thân em ướt đẫm, đi tắm nước nóng trước, thay quần áo sạch sẽ. Nếu không, em sẽ bị cảm . . . . . .”

“Không. . . . . .” Tiếng của Đường Khả Hinh, sâu kín phát ra: “Em muốn về nhà. . . . . .”

Trái tim Trang Hạo Nhiên giống như chấn động mạnh, hai mắt lóe lên nhìn cô gái trước mặt, mang theo vài phần kích động nói: “Em lại muốn dùng một lý do anh không biết, rời khỏi anh sao?”

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, mâu thuẫn nhìn người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên ôm chặt cô, vẻ mặt căng thẳng kích động nói: “Anh không chịu nổi loại đả kích này! ! Giống như tối nay em từ nơi này đi ra ngoài, thì mãi mãi sẽ không quay lại nữa ! Lại muốn giống như cách xa một đời, đi thật xa! Anh không ngừng theo đuổi, em chạy không dừng lại! Điều này có phải số trời đã định hay không. . . . . .”

Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo khẽ bịt môi của anh.

Anh không lên tiếng, ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Khả Hinh hơi lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, nhìn anh, sâu kín nói: “Em chỉ cảm thấy thân thể ướt, không có quần áo thay, ở nơi này rất lúng túng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức nhìn cô, hơi lộ ra mấy phần buông lỏng, nhưng vẫn rất căng thẳng nói: “Nơi này có một đống quần áo! ! Em mặc mấy đời cũng không hết.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi lộ ra nụ cười có chút dịu dàng, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thiết tha nhìn vẻ mặt cô, ại lộ ra dịu dàng nói: “Ở lại. . . . . . được không?”

Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông này căng thẳng, đột nhiên mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên buông lỏng, thở một hơi, lập tức có chút vui mừng ôm Đường Khả Hinh đi lên lầu. . . . . .

***

Cửa phòng mở ra.

Cả phòng khách, trưng bày không ít đồ dùng gia đình xa hoa, phòng ngủ bên kia đặt một chiếc giường vô cùng thoải mái, trên bàn đọc sách màu trắng để mấy phần tài liệu, ghế nằm màu trắng tựa vào bên cửa sổ sát đất, một quyển sách nước ngoài, lật ra, theo gió bay bay, bóng trúc chập chùng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi vào phòng, im lặng đi tới phòng tắm. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa ôm cổ của anh, ánh mắt vừa dịu dàng nóng bỏng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn xuống cô một cái, liền thật cẩn thận đặt cô bên cạnh cửa, dịu dàng hỏi: “Là em tự mình đi vào tắm, hay anh giúp em. . . . . .”

“Ghét. . . . . .” Đường Khả Hinh vỗ nhẹ bờ vai của anh một cái.

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch nụ cười, cưng chiều nhìn cô.

Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, cảm giác có mấy phần căng thẳng và xấu hổ nói: “Vậy em đi vào tắm, mang. . . . . .mang quần áo đặt ở cạnh cửa là được.”

“Ừ. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên vẫn nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh khẽ giật mình, không lên tiếng, chậm rãi lui về phía sau hai bước, lui vào phòng tắm, mới khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cạch một tiếng, cửa hoàn toàn đóng chặt.

Lúc này Trang Hạo Nhiên rốt cuộc có chút căng thẳng xoay người, đây là lần đầu tiên mình và Đường Khả Hinh ở trong trạng thái bình tĩnh ở chung một chỗ, chứng tỏ cô gái này chấp nhận ở lại làm bạn với mình cả buổi tối, anh nhất thời hưng phấn đến có chút nói không ra lời, muốn lập tức gọi điện thoại cho Tô Lạc Hoành, lại cảm thấy mất mặt, ngay lập tức ném điện thoại di động lên giường, rất hồi hộp xoay người đi về phía bên trái chiếc giường, trong tủ quần áo to lớn, các loại T-shirt, tây trang, quần áo thường bày đầy trong cái tủ sang trọng thật dài dưới ánh đèn lấp lánh, anh nhanh chóng di chuyển giữa tất cả loại T-shirt và quần tây, không biết chọn bộ nào được, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng nhất thời cảm thấy ngượng ngùng tựa vào một trước quầy, nở nụ cười ngọt ngào.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Gần chín giờ tối, một thời gian làm cho người ta say đắm và dễ hòa nhập.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh tắm rửa xong, mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác tơ tằm, tóc dài hơi ẩm ướt, chân trần cất bước, nhẹ nhàng đi ra phòng tắm, lại nhìn cả phòng ngủ yên tĩnh, không nhìn thấy bóng dáng Trang Hạo Nhiên, chỉ cảm nhận nơi xa có tiếng đàn dương cầm du dương “Clementine”, hai mắt cô chớp động, mới vừa muốn bước đi tới phía trước, lại bị tấm vải trắng trước mắt hấp dẫn, hai mắt cô xoay tròn, ngẩng đầu lên. . . . . .

Tấm vải trắng bồng bềnh, đang theo gió bay bay, gần như sắp rơi xuống, rồi lại nhẹ nhàng phủ xuống, lần trước nhìn thấy nó, nó được bao bọc thật chặt, hôm nay xem ra, đã làm sắp xong. . . . . .

Đường Khả Hinh có chút tò mò, hai mắt dịu dàng nóng bỏng nhìn chằm chằm, lại muốn bước lên phía trước. . . . . .

Một tiếng sấm sét điên cuồng đánh xuống, cả bầu trời giống như ban ngày, gió lốc ào ào thổi tới, phất lên tóc dài bồng bềnh của Đường Khả Hinh, cô đang muốn vén nhẹ sợi tóc dài, lại nghe được phía trước có tiếng động, ngẩng đầu lên trong chớp mắt, vải trắng lập tức theo gió bay lên, rời khỏi bức tranh trên tường, rơi xuống mặt sàn. . . . . .

Một bức hình ghép khổng lồ dán chặt mặt tường xuất hiện, trong hình một nam một nữ mặc mặc áo sơ mi trắng, cùng dựa sát vào nhau, ngồi ở trên cỏ canh biếc của trường Cambridge, người đàn ông đẹp trai hấp dẫn đang nghiêng mặt sang bên, thâm tình hôn ở trên mặt của cô gái, cô lộ ra nụ cười ngọt ngào mà ngượng ngùng, nhìn ống kính phía trước, nhưng thật ra rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Dưới bức hình còn có mấy chữ nghệ thuật phóng to: Tặng cho Khả Hinh anh yêu nhất. . . . . .

Đường Khả Hinh khiếp sợ trợn to đôi mắt đẫm lệ, nhìn bức hình ghép khổng lồ này, còn có đôi nam nữ trong hình ghép, rất hạnh phúc, nước mắt từng viên buồn bã, cảm động chảy xuống, nhớ tới thời gian hai người hạnh phúc ở Cambridge, còn có ở cửa hàng bánh ngọt, mình cầm bánh mì, đứng ở trong mưa khóc, khóc muốn giữ người đàn ông kia lại. . . . . . Còn có cởi xe đạp chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, hai người ở trên thuyền nhỏ bên bờ sông thâm tình ôm nhau, bể bơi cạnh biệt thự, anh vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nói về một chút mùi hoa. . . . . .

Một tiếng nức nở khổ sở, nhẹ nhàng truyền đến.

“Đúng vậy, Trang Hạo Nhiên. . . . . . Em đã trở về. . . . . .”

Đường Khả Hinh khổ sở run rẩy, che kín miệng, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống, nhớ tới ngày đó mình ở bệnh viện, hình ảnh người phụ nữ ở trong buồng xe dần dần rõ ràng, lúc bị ngất đi, tất cả kí ức trong quá khứ chợt quay về, chỉ là. . . . . . Chỉ là rất không nở bỏ bản thân mình rất hoạt bát đáng yêu, rất không cam lòng người đàn ông thâm tình lại vì tánh mạng của mình mà hốc hác, cô nặng nề khổ sở ngẩng đầu lên, nhìn đôi nam nữ trong bức tranh ghép hình, số phận đã nhẹ nhàng tựa vào nhau, còn có ánh mắt mình rất ngọt ngào hạnh phúc, giống như có thể nhìn thấy lúc người đàn ông ghép bức tranh khổng lồ này thì anh bi thương và nhớ nhung mình đến cỡ nào. . . .

“Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Cô gái trước mặt, rất khát vọng đến gần bức tranh, chăm chú nhìn từng ô, từng đường nét sơn bóng tất cả đều nồng nặc thâm tình, cô khó nhịn bi thương ngồi xổm trên sàn, nhớ tới cha phản đối, thân thể cô run rẩy, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào kêu nhỏ: “Cha. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Nếu như cuộc sống có thể làm lại, con tình nguyện vứt bỏ đoạn ký ức kia, cùng anh ấy làm lại từ đầu. . . . . . Nhưng con có thể vứt bỏ, cha có thể vứt bỏ sao? Con rất yêu anh ấy. . . . . . Con thật sự rất yêu anh ấy. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngồi xổm ở trước bức tranh sơn dầu, nhớ tới người phụ nữ kia đã nói: Cô không cần phải đi tìm kiếm nó, nó sẽ tự giác đi tới trước mặt của cô, hướng về cô biểu diễn sự nhiệt tình của nó, hướng về cô biểu diễn mâu thuẫn của nó, nó tự động nắm bắt linh hồn của cô, giúp cô tìm kiếm nguồn suối hạnh phúc, kích thích thời khắc đẹp nhất của cuộc đời cô! Có lúc, cô cảm thấy sứ mạng của nó đã hoàn thành, nhưng nó vẫn luôn tồn tại ! ! Ở một góc nào đó cô không biết đến! ! Có lẽ, một chút mùi hoa này, vô tình đã trở về với cô!

Cô lại khóc, đè chặt lồng ngực, khuôn mặt rơi lệ nói: “Con muốn mang đến cho anh ấy vui vẻ, con muốn mang đến cho anh ấy hạnh phúc. . . . . . Dốc hết tất cả cố gắng của cuộc đời con, mang đến cho anh ấy hạnh phúc. . . . . . Con cầu xin cha tác thành cho chúng con . . . . . Bởi vì nếu vì hạnh phúc của con, mà ngăn cản chúng con ở chung một chỗ. . . . . . Thì cả cuộc đời của con cũng không thể hạnh phúc. . . . . . Xin cha tha thứ cho con gái, vì người đàn ông này dâng hiến mình, mặc kệ trải qua bao nhiêu khó khăn và đau khổ, con cũng hy vọng có thể ở bên anh ấy. . . . . . Cha tác thành cho con gái. . . . . . Con cầu xin cha, cha tác thành cho con gái. . . . . . Con cũng không muốn một tình yêu cách một đoạn ký ức, giống như ranh giới giữa sống và chết, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, con quyết định đón nhận tất cả bi thương và đau khổ trong cuộc đời, bước qua chông gai, cũng muốn ở bên anh ấy. . . . . .”

Tiếng khóc thê lương, khổ sở, chợt vang lên trong gian phòng ở trong đêm bão táp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK