Chương 447: TÌNH YÊU LÀ BÔNG HOA, EM LÀ HẠT GIỐNG
“Ầm . . . . . .. . . . . . ” Hai người từ trên cao rơi xuống biển, sau khi bọt song bắn lên tung tóe, nhanh chóng trầm xuống biển rộng!
Du thuyền nổi còi, xoáy lên từng lớp bọt sóng khổng lồ! !
Hai thân thể dưới đáy biển thế, nhanh chóng lăn lộn!
Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng chìm vào đáy biển, chợt cảm thấy nước biển lạnh thấu xương, nhanh chóng đóng băng thân thể yếu ớt của mình, cô ngậm chặt miệng, ở trong nước liều mạng sợ vùng vẫy, lúc mở mắt, nhất thời đối mặt cảnh vật rất mê ly kì lạ dưới biển, trái tim chợt rét lạnh sợ hãi, Trang Hạo Nhiên, anh ở đâu? Cô hoảng sợ nín thở, liều mạng vẩy nước, không để cho thân thể mình trầm xuống, bất đắc dĩ cô không quen nước, đang lúc liều mạng giãy giụa, thân thể nhanh chóng chìm xuống, não bộ bởi vì thiếu dưỡng khí, trướng lên đáng sợ. . . . . .
Rốt cuộc cô không nhịn được thở ra bọt khí lần thứ nhất, nhanh chóng liều mạng vùng vẫy ở trong nước, váy dài trắng ở trong thế giới suốt trong, tung bay, hai chân thon dài liều mạng vẫy lung tung! !
Trang Hạo Nhiên, anh ở đâu?
Âm thanh của cô, ở trong nước, không tiếng động, tuyệt vọng lan ra.
Đang lúc Đường Khả Hinh tuyệt vọng, đôi tay bị áp lực nước đè nén mà đung đưa bất an, trong miệng bởi vì thiếu dưỡng khí, tuyệt vọng thở ra bọt khí lần thứ hai, hoảng sợ nhìn thế giới xung quanh, một cảm giác sắp chết tràn đầy cả người, cô khóc, thân thể đang dần dần chìm xuống. . . . . .
Lúc này, một bóng dáng màu trắng nơi xa, dần dần di chuyển đến.
Đường Khả Hinh vô thức mở hai mắt, từng làn bọt khí từ trong miệng phun ra, nhìn về phía sóng gợn mãnh liệt ở trước mặt, bóng dáng quen thuộc dần dần đến gần mình, não bộ cô càng lúc càng thiếu dưỡng khí, một chút hơi cuối cùng ở trong miệng, rốt cuộc phóng ra, một bọt nước thật lớn bay lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bơi tới trước mặt của Khả Hinh, mắt nhìn thấy cô đã sắp nghẹt thở, sẽ phải há miệng ra uống nước biển lạnh lẽo, anh gấp gáp nắm chặt hai vai cô trôi nổi, nghiêng người tới trước, cúi xuống nhẹ nhàng hôn vào môi đỏ mọng lạnh lẽo của cô. . . . . .
Một luồng khí ấm áp nhanh chóng truyền khắp cả người cô đang thiếu dưỡng khí, cơ thể sắp phồng lên, giống như lấy được an ủi, lần nữa bắt đầu khát vọng sinh mạng. . . . . .
Đường Khả Hinh chợt mở mắt to mộng ảo, ở trong nước nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang nhắm đôi mắt hấp dẫn, hôn chặt môi đỏ của mình, đang mút đầu lưỡi của mình, làn hơi ấm lại từng trận tràn vào trong thân thể của mình.
“Cái hộp nhạc này thật dễ nghe, tên là gì vậy?” Giọng nói của một đứa bé gái giống như từ xa xăm truyền đến.
“Tình yêu là hoa, em là hạt giống.” Giọng nói của thiếu niên truyền đến, gió ấm áp thổi qua. . . . . .
“Tên thật là dễ nghe.”
“Em tên gì?”
“Mẹ nói, em không thể tùy tiện nói cho người khác biết, tên của em.”
“Em nói cho anh biết đi.”
“Không được!”
“Em đi nha. . . . . . anh trai lớn!” Cô bé mặc váy nhỏ màu trắng, nhanh chóng biến mất ở trong thảm cỏ Lavender.
Thế giới đáy biển vẫn mãnh liệt.
Hai bóng dáng màu trắng, đang quấn lấy nhau, theo vòng xoáy khổng lồ, chậm rãi xoay tròn, anh vẫn ôm chặt cô gái trong ngực, lúc thân thể nổi lên, dốc hết tất cả hơi thở cuối cùng của mình rót vào trong cơ thể cô, trong lòng ang lên tiếng gọi: Đường Khả Hinh! ! Kiên trì lên! !
Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt, thấy Trang Hạo Nhiên ở trong nước, đang bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hôn chặt mình, ánh mắt ấm áp gấp rút nhìn mình, trong lòng của cô ấm áp. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cảm giác cô hoàn toàn khôi phục ý thức, trong chớp mắt, ôm chặt thân thể của cô, hai chân vẫy một cái, hai thân thể nhanh chóng nổi lên trên! ! !
Ầm! Một tiếng! Nước biển đập thẳng tới! !
Rốt cuộc hai người giãy giụa lên mặt biển, ngửa mặt nhìn trời xanh, cũng liều mạng hơi thở, Đường Khả Hinh thoát chết qua một lần, đột nhiên bật khóc! !
“Không có việc gì! ! Ôm tôi ! Sẽ không có chuyện gì! !” Trang Hạo Nhiên thở mạnh một cái, chịu đựng một chút hơi thở cuối cùng của mình rót cho Đường Khả Hinh, làm cho não bộ sưng lên, một tay ôm chặt thân thể của cô, bơi về phía bờ không xa! !
Đường Khả Hinh vẫn khóc thút thít, cảm thấy thân thể lạnh lẽo khác thường, sắc mặt đã trắng bệch, run rẩy, nhìn về phía bờ thật xa, cô sặc vài ngụm nước, há miệng run rẩy hỏi: “Có thể chết không?”
“Sẽ không! !” Trang Hạo Nhiên khẳng định nói xong, tiếp tục bơi về phía trước, vừa bơi vừa căn dặn: “Cô đừng nhúc nhích! ! Đừng giãy giụa, để cho mình nổi lên ở mặt biển, tôi đưa cô về.”
Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ bật khóc, kêu to: “Cha . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô nữa, chăm chú ôm chặt thân thể của cô, tiếp tục bơi về phía trước!
Người ta nói, trái đất bị chi phối bởi đại dương, bốn mùa biến đổi. Tự kích thích tốc độ.
Biển rộng mênh mông, sôi trào đáng sợ, trên mặt biển màu xanh dương mãnh liệt, hai bóng dáng màu trắng, rốt cuộc trôi theo thời gian, ở trong ánh trời chiều lặn về phía tây, theo gió cuốn về bên bờ.
Trang Hạo Nhiên gần như kiệt sức, sắc mặt tái nhợt kéo Đường Khả Hinh bò lên bờ, vừa khổ sở khạc nước biển.
Cả người Đường Khả Hinh cũng mất hết hơi sức, quỳ gối trên tảng đá thật nhỏ, liều mạng khạc nước biển mới vừa bị đợt sóng vỗ vào, vừa nôn, nước mắt vừa chảy.
Trang Hạo Nhiên mất sức nằm ngửa trên đất, nhìn trời xanh mây trắng, biết lên bờ, an toàn, đột nhiên mỉm cười, lại nhanh chóng lật người qua, liều mạng nhổ một bải nước bọt, nước biển.
Đường Khả Hinh tức giận quay đầu, nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên quỳ trên mặt đất nôn mửa, nước mắt lại chảy xuống, nhanh chóng nhào tới trước mặt của anh, liều mạng vỗ vào bờ vai của anh!
“Ôi! !” Trang Hạo Nhiên lập tức nằm ở trên mặt đá, nhìn Đường Khả Hinh, kêu nhỏ: “Đừng đánh! !”
“Cái đồ đáng chết này! !” Đường Khả Hinh tức giận không phải nhẹ, tức giận nhào vào trước mặt của anh, liều mạng đập bờ vai và lồng ngực của anh, hoảng sợ sụp đổ kêu to: “Không phải là một mảnh đất sao? Phải bị mất mạng cũng muốn à? Anh có bệnh hả? Nếu anh chết, lấy đất làm gì ? Tại sao cha mẹ của anh lại sinh ra kẻ ngốc như anh hả! !”.
Cô nói xong, lại liều mạng đưa hai tay ra đánh anh! !
“Đừng đánh, đừng đánh! ! Đau quá” Trang Hạo Nhiên xoay người né tránh quả đấm của cô! !
“Đau chết anh đi! Mới vừa rồi chúng ta thiếu chút nữa đã chết! ! Anh đừng cho rằng một lần có thể sống thì lần sau anh còn có thể sống được! ! Đồ đáng chết! ! Tại sao không có một con cá mập nào xơi anh vậy! !” Đường Khả Hinh tức giận đến cả người phát run, thân thể lạnh lẽo, run lẩy bẩy đứng lên, muốn một mình đi khỏi, không muốn để ý tới thứ quỷ này! !
“Này! !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô đi chân không, nắm đuôi váy màu trắng, thật muốn rời khỏi, liền lớn tiếng gọi cô! !
Đường Khả Hinh vừa nghe, nước mắt lại lăn xuống, nằm trên mặt đất, cầm một tảng đá to, giơ lên cao muốn ném tới anh! !
“Ôi! !Ôi! Ôi! ! Cục đá kia quá lớn rồi ! ! Nhặt nhỏ một chút!” Trang Hạo Nhiên lập tức hoảng sợ, ngồi dậy, căng thẳng gọi.
Đường Khả Hinh giơ tảng đá, nhìn anh mặc tây trang màu trắng, cả người ướt đẫm ngồi dưới đất, trên bả vai đầy cát, một người bình thường rất đẹp trai, hiện tại tóc ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, nôn ra nước, chỉ có cặp mắt là nóng rực, cô ô một tiếng, đập tảng đá xuống đất, lại dọc theo đường nhặt lên cục đá nhỏ, không ngừng nện ở trên người Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Đồ đáng chết! ! Ngày đêm trông anh trở lại! ! Thật vất vả trở lại, tôi còn chưa kịp vui vẻ, còn chưa kịp tụ họp, còn chưa kịp làm bữa cơm cho anh ăn, anh cho tôi làm điệp viên 007! ! Mẹ anh ! !”
“Đừng mắng mẹ tôi mà!” Trang Hạo Nhiên né tránh viên đá nhỏ, kêu nhỏ!
“Mẹ anh đấy! ! Mẹ anh sinh cái thứ người như anh! !” Đường Khả Hinh gào to, cuối cùng lấy thêm một cục đá lớn, liều mạng nện ở trên bả vai của anh, tức giận đến phát run nắm đuôi váy, tiếp tục đi về phía trước! !
“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lại mệt mỏi nằm ở trên mặt đất gọi cô.
Đường Khả Hinh không để ý tới anh, một mình run rẩy bỏ đi.
Một trận gió thổi qua, bầu trời trong chớp mắt tối đen, biển rộng gầm thét ào ào ào ào, tiếng róc rách vang lên toàn bộ thế giới! !
Trang Hạo Nhiên nằm ở trên mặt đất, mở mắt, mặc cho nước mưa trút xuống, đột nhiên mệt mỏi không còn hơi sức gọi: “Tôi quen biết một ông chú cũng là đầu bếp. . . . . .”
Đường Khả Hinh đứng ở đầu đó, ở trong tiếng mưa rơi róc rách, dừng lại, hơi nghiêng mặt.
Trang Hạo Nhiên cảm thụ từng trận nước mưa lạnh lẽo trút xuống, anh nhắm mắt lại, giống như thấy một ông chú hiền lành, nhìn mình, nở nụ cười đầy ấm áp, trong lòng ấm áp, nuốt cổ họng khô rát một cái, mới nói tiếp: “Đồ ăn của ông ấy làm ăn thật ngon, hơn nữa hương vị luôn truyền đạt tình cảm rất sâu sắc, lúc nói chuyện, rất trí tuệ, lúc chỉ dạy người khác, luôn luôn kiên nhẫn, giống như ông ấy không oán hận bất kì ai trên thế giới này. . . . . . Ông ấy nói với tôi, người làm thức ăn, thật ra giống như vùng đất mẹ, từng giờ từng phút, đều phải ghi nhớ mình là một người kéo dài cuộc sống cho người khác. . . . . .”
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa to, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vẫn nằm trên mặt đất, dầm mưa trút xuống như thác đổ.
Trang Hạo Nhiên chớp mắt, nhớ lại quá khứ, giống như nổi lên một chút ướt át, nhưng anh lại lộ ra nụ cười rất xúc động, nói: “Lúc tôi rơi xuống nước ông ấy cũng đã từng cứu tính mạng của tôi.”
Đường Khả Hinh không còn hơi sức nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên vẫn mở mắt, nhìn về phía trước nói: “Ông ấy nói tôi là một đứa bé rất dễ làm cho người ta lo lắng, cho nên lúc mây đen chưa kéo tới, muốn tôi học cách tự chạy trốn. Khi đó, tôi còn nhỏ, không hiểu câu nói kia, về sau này, tôi mới chính thức hiểu rõ, bởi vì tính tình tôi gàn bướng, vì vậy tôi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cho nên chuyện thứ nhất, ông ấy muốn cho tôi hiểu, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, chuyện thứ nhất, chính là bảo vệ tốt bản thân mình.”
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, hòa vào trong mưa lạnh lẽo.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, mỉm cười nói: “Ông chú này đã từng mang đến cho tôi rất nhiều thứ hơn cha của tôi, mà nguyện vọng duy nhất cả đời ông ấy là tại trên mảnh đất Bhutan Ấn Độ, phải có một vườn nho của mình.”
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh ở phía xa xa, bóng dáng màu trắng đứng ở trong mưa, đột nhiên mỉm cười, nói: “Mặc dù sau này tôi không thể liên lạc với ông ấy nữa, nhưng tôi đã từng hứa với ông ấy, nhất định phải làm chuyện này. . . . . . Nhất định phải làm. . . . . .”
Đường Khả Hinh ở xa xa nhìn về phía anh, đột nhiên không còn hơi sức mềm nhũn, ngồi ở trên mặt đá lạnh lẽo.
Trang Hạo Nhiên nằm trên mặt đất, hướng Đường Khả Hinh, chậm rãi vươn tay, mỉm cười nói: “! Tới đây dắt tay! Tôi mệt quá rồi. . . . . . Vì nguyện vọng này của ông ấy, tôi mệt quá rồi. . . . . .”