Chương 545: GẶP LẠI
“A . . . . . . ” Một tiếng gào thống khổ từ trên không trung học viện truyền đến, hấp dẫn du khách rối rít ghé mắt! !
“Ôi, ôi, ôi ! ! Đừng bẻ! Sẽ gãy, thực sẽ gãy! Đến lúc đó kết hôn làm sao đeo nhẫn?” Cả người Trang Hạo Nhiên nằm ở trên cỏ, đầu chui ở trong bụi cỏ, giơ tay thật đáng thương gào to! !
Mặt Đường Khả Hinh không lộ vẻ gì, bẻ ngón tay giữa của anh, nhìn bộ dáng anh khổ sở giãy giụa, tức giận hỏi: “Xem anh còn dám làm loạn hay không ! ! Mỗi lần đều như vậy!”
“Ôi chao! ! Bài thơ này quá xúc động mà ! ! Anh sai rồi! !” Trang Hạo Nhiên thật sự rất đáng thương dập đầu trên đất, đau đến đổ mồ hôi hột, nói không ra lời, thật ra anh có chút sợ đau.
“Biết đau à ?” Đường Khả Hinh mới vừa nói xong, mở trừng hai mắt, ngón tay lại dùng sức, nhanh chóng bẻ ngón giữa của anh ra phía sau !
“A . . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên giống như con cá chạch nằm trên mặt đất, lại đau đến lăn lộn, toàn thân toát mồ hôi kêu to: “Anh thật sự biết sai rồi! !”
Đường Khả Hinh nghe lời này, vẫn tức giận nói: “Mỗi lần đều như vậy, lần nào cũng thừa dịp em mơ hồ, dùng chiêu chiếm tiện nghi của em ! Chỉ biết khi dễ em, sao không thấy anh dám đối với Tinh Xuyên như vậy ! ! Ghét! !”
Cô nói xong, cả người cũng đã hất tay của anh ra, tức giận đứng lên, sải bước đạp mặt cỏ xanh xanh đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, biết cô tức giận thật, liền vội vàng bò dậy, bước nhanh theo hướng cô, vừa đuổi theo cô, vừa cười nói: “Ôi, em đừng như vậy mà! Anh thật sự sai rồi, được không? Anh thật sự sai rồi! Anh sai rồi!”
Đường Khả Hinh dừng bước chân, tức giận ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, nói chuyện giống như pháo nổ: “Trước kia em thừa nhận sai lầm với anh, thì anh nói em mỗi ngày chỉ biết nói sai rồi! Anh thì sao?”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút không nói nên lời, nhìn cô.
Đường Khả Hinh hung tợn trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tiếp tục đi về phía trước!
“Ôi ! ! !” Trang Hạo Nhiên lại vội vàng chạy như bay đến, cười ngăn ở trước mặt cô, mới có chút lo sợ nói: “Em tha thứ cho anh đi ! Chỉ tha thứ một lần! Lần sau anh sẽ không nữa! ! Lần này thơ của Từ Chí Ma quá hợp hoàn cảnh mà !”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hai mắt lập tức giống như chuông đồng, nhìn anh chằm chằm, hô to: “Lần trước là nhớ Tinh Xuyên ! ! Lần này là Từ Chí Ma! ! Lý do của anh thật sự quá nhiều!”
Cô nói xong, đôi tay đẩy anh ra, lại tức giận đi về phía trước, vừa đi vừa tức giận nói: “Em biết rõ ý nghĩ của anh! ! Bởi vì em không giống người phụ nữ khác! Em chịu đau khổ, em bị người vứt bỏ, em một lẻ loi hiu quạnh, em không phải thiên kim đại tiểu thư, em cũng không có khí chất, em càng không có tài hoa nghệ thuật, cho nên anh nhìn không vừa mắt, muốn trêu cợt em liền trêu cợt . . . . . A!”
Cả người cô bị người mạnh mẽ lôi kéo, như đứa ngốc xoay đầu lại nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, trên mặt có chút nghiêm túc nhìn cô, nói: “Không nên nói mình như vậy! Em biết, anh không nghĩ như vậy !”
Đường Khả Hinh nghe xong, lại tức giận muốn đẩy anh ra !
Trang Hạo Nhiên vội vàng muốn ôm cô an ủi . . . . . .
“Anh buông tay! !” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh ra !
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, không có cách nào, dùng sức đàn ông ôm cô vào trong lòng, mới vừa ôm chặt eo nhỏ của cô, đột nhiên trợn mắt hét: “A . . . . . . . “.
Đường Khả Hinh lại dùng sức bẻ ngón tay của anh, bẻ thật mạnh, nói: “Còn dám đến gần em?”
“Anh sai rồi! ! Anh sai rồi! !” Trang Hạo Nhiên lại cầu xin tha thứ, thật rất đau rất đau! !
Đường Khả Hinh hung hăng nhìn anh một cái, buông tay của anh, một mình đi về phía trước.
Tay của Trang Hạo Nhiên bị đau đến không chịu nổi, vẫn tiếp tục đi theo, lại muốn nói xin lỗi. . . .
“Anh dám tới đây! ?” Đường Khả Hinh lập tức dừng bước chân, nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, dừng ở tại chỗ nhìn cô!
“Hừ!” Đường Khả Hinh lại xoay người đi về phía trước. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại muốn đuổi theo. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu!
Trang Hạo Nhiên dừng hạ! !
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn anh chằm chằm, nhớ tới ngày hôm qua nghe anh nói đến Giai Giai, nhớ tới anh đặt tiền ở dưới gối đầu cho phụ nữ yêu mến, nhớ tới anh vì người phụ nữ yêu mến đặt cơm tháng bên ngoài, nhớ tới anh mỗi ngày gọi điện thoại bị tắt máy, cô vẫn nhìn anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên sững sờ, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, mới nói: “Xem xét thấy anh để tiền ở dưới gối, tha cho anh một lần! Sau này cách xa em một mét!”
Cô nói xong, người đã bước nhanh về phía trước!
Trang Hạo Nhiên dừng ở tại chỗ, ban đầu trên mặt sững sờ, sau đó bình tĩnh, cuối cùng mới hiện lên nụ cười mấy phần vui sướng, vội vàng chạy theo.
Trên đường đang náo nhiệt, người người chen chúc, bởi vì hôm nay ánh mặt trời rực rỡ.
“Em đừng tức giận mà! Nếu như tha thứ cho anh, sao không nói chuyện với anh?” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi về phía đường phố náo nhiệt.
Đường Khả Hinh đi về phía trước, vẫn không muốn dừng lại, mới xoay người quẹo trái. . . . . .
“Này!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được đi theo quẹo trái, mới vừa kéo cô, không ngờ thân thể đột nhiên va vào chiếc xe đạp chạy tới, ầm một tiếng, cả người anh đập trên tường, đau đến kêu nhỏ một tiếng, cầm khuỷu tay của mình. . . . . .
“Trang Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh nghe tiếng kêu, quay đầu thấy Trang Hạo Nhiên đã va vào trên tường, đau đến đè khuỷu tay, cô liếc một chiếc xe đạp trên đất, bánh xe đang quay nhanh, cô đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, cầm tay của anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: “Anh không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, lại có một chút đau đau nhắc tay, nhìn trên cùi chỏ, áo sơ mi trắng đã rách, trầy một chút da. . . . . .
“Em xem một chút!” Đường Khả Hinh thật căng thẳng cầm tay của anh, lại muốn nhìn kỹ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô căng thẳng như vậy, vừa muốn bật cười nói thật không có gì. . . . . .
“Hạo Nhiên?” . . . . . . . . . . . .
Một tiếng gọi nhẹ nhàng giống như từ phương xa bay tới bên tai, mang theo mấy phần xúc động, mấy phần mập mờ, mấy phần dịu dàng, mấy phần vui sướng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, hai mắt chợt không tin nổi, sáng lên.
Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên quay đầu, một cô gái trước mặt, chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng cũng không có lưu lại bao nhiêu dấu vết ở trên mặt của cô, cô mặc áo thun ba lỗ màu trắng, quần yếm màu xanh dương, bên ngoài khoác áo khoác len màu trắng có mũ đội đầu, mái tóc suông buông xuống đến bên hông áo khoác, mặt trái xoan, đường nét hết sức dịu dàng, mắt to sâu, lông mi cong tự nhiên, đặc biệt lỗ mũi con lai thật cao, hấp dẫn mê người, đôi môi hơi dầy nhẹ nhàng nở nụ cười, cả khuôn mặt giống như nữ thần, tỏa sáng lấp lánh, rất quyến rũ . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn cô muốn ngây người! !
Trang Hạo Nhiên ngây người, hai mắt không nhịn được trở nên dịu dàng, thậm chí lộ ra mấy phần tình cảm tự nhiên theo quán tính, rất xúc động, giống như cơn sóng, thậm chí vẫn không dám tin, nhìn cô.
Giai Giai cũng hết sức xúc động dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, đặc biệt khàn khàn nhẹ giọng nói, từ trong đôi môi hơi dầy khẽ gọi ra: “Hạo Nhiên, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, ánh mắt sáng lên, đột nhiên biết thân phận của cô, chính là Giai Giai! !
Cô lập tức khiếp sợ quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn Giai Giai, không nhịn được đắm chìm trong chuyện cũ, những tháng ngày hai người cười ngọt ngào ôm nhau ngủ, khi tỉnh lại nụ hôn nóng bỏng mê người, còn có ôm thân thể của cô đứng ở trên ban công nhìn phong cảnh Cambridge, còn có vô số chuyện cũ, giống như ngày hôm qua, chợt nhoáng lên ào tới. . . . . .
Giai Giai giống như hết sức hiểu Trang Hạo Nhiên, có chút bất đắc dĩ nhìn anh, đột nhiên mỉm cười, vươn tay vén nhẹ tóc dài trên trán, mới nói: “Được rồi! Đừng ngây người! ! Đã đến giờ rồi!”
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới chợt bừng tỉnh, cực kỳ có chút kích động nhìn cô, đột nhiên mỉm cười.
Hai người lặng lẽ đi gần nhau, nhìn đối phương, thật lâu thật lâu, rốt cuộc vươn tay, nghiêng người tới trước, ôm đối phương thật chặt, thậm chí Giai Giai ôm cổ Trang Hạo Nhiên, giống như hết sức nhớ nhung, mặt chôn ở trên bả vai của anh, nở nụ cười quyến rũ, nói: “Em rất nhớ anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, tâm trạng có chút kích động, cười, ôm chặt eo của cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc cô, sâu kín nói: “Anh cũng thế. . . . . .”
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, giống như bị đẩy ra khỏi thế giới hai người xa thật xa, sững sờ nhìn bọn họ.