Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1147: EM Ở ĐÂY LÀM GÌ

Đêm nay, bầu trời đen kịch rất nhiều ánh sao lấp lánh, giống như thủy tinh lấp lánh màu sắc mộng ảo.
Vườn nho trải dài phương xa mênh mông vô tận, con bù nhìn phát ra ánh đèn màu xanh dương, chiếu rọi cành lá nho một mảnh xanh biếc, một cơn gió thổi qua, ngửi được từng trận hương thơm nho Muscat chín mọng…
Bữa tiệc đã kết thúc thật lâu, Chu Trường Dũng và Lâm Phượng Kiều vào trong, sửa sang lại mọi thứ lộn xộn trong nhà, có mấy công nhân đã mang giá nướng đến hồ sen trước vườn nho râ âm rạp rửa sạch, thỉnh thoảng nghe tiếng nước trong trẻo dao động “ào ào”.
Tối nay Lãnh Mặc Hàn vẫn còn đang nghỉ ngơi ở nhà họ Chu, cũng đã chuyển đến khu nhà nghỉ, một gian phòng khách hạng nhất bay mùi hương gỗ lê, nơi đó bóng trúc bồng bềnh, vô cùng thoải mái và lịch sự, chỉ thấy anh đã tỉnh rượu, mặc áo sơ mi màu đen và quần tây màu đen, đi ra nhà nghỉ, nhìn thấy trước cây nhãn long trên khoảng đất trống, chỉ có một mình Trương Hoa chỉ huy công nhân làm việc, vẫn không có thấy Tiểu Nhu. . . . . Không biết có phải vì ảnh hưởng việc cầu hôn, cô vẫn lựa chọn trốn tránh không gặp hay không, ngay cả buổi tối náo nhiệt nhất này, cũng không có thấy bóng dáng cô…
Một cơn gió thổi qua, ba gốc cây nhãn long trăm năm “xào xạc” khẽ lay động, hơi lạnh xông đến, Lãnh Mặc Hàn đón gió đứng trước sân, khuôn mặt trầm tĩnh, hai mắt hơi lóe lên, nhìn một vòng khung cảnh mờ tối xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng cô… Tối nay mình giống như say không phải say, nằm ở trên
giường, đã đợi cô một buổi tối, nghĩ tới sáng mai sẽ phải rời khỏi, tối nay muốn gặp mặt…
“Mang tất cả ghế vào, đoán chừng nửa đêm sẽ có mưa, cậu gọi mấy người, tối nay cầm cái túi trong, dựa theo tôi đánh dấu hôm nay, dùng túi bao lại mấy héc-ta nho ở phía tây!” Trương Hoa chỉ huy công nhân dọn dẹp bàn ghế, mình cũng cúi xuống, xách theo hai cái ghế đẩu chuẩn bị mang vào nhà, cũng đang lúc sắp xoay người, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn một mình đứng ở trước sân, anh hơi lộ ra nụ cười, nói: “Lãnh Phó tổng? Tại sao anh còn chưa nghỉ ngơi? Đêm cũng đã khuya… Hôm nay còn uống nhiều rượu.”
Lãnh Mặc Hàn nhìn Trương Hoa, hơi lộ nở nụ cười, cám ơn quan tâm nói: “Bình thường tôi uống rượu, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe. Hơn nữa mới vừa tỉnh ngủ, cảm thấy đầu hơi nặng, đi ra ngoài một chút.”
Trương Hoa nghe nói như vậy, chăm chú nhìn người đàn ông này, nhớ tới buổi trưa hôm nay, anh đứng ở trước mặt cha mẹ vợ của mình, rất dũng cảm nói ra, mình cũng lập tức có mấy phần ấn tượng tốt đối với người đàn ông đẹp trai lộ ra lạnh lùng này, chỉ tiếc không thể trở thành một người nhà, anh mang theo một chút tiếc nuối nhìn Lãnh Mặc Hàn cười nói: “Ngày mai… Phải đi?”
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn hơi lóe lên, trên mặt lộ ra mấy phần ẩn nhẫn, nhưng vẫn khẽ gật đầu một cái.
Trương Hoa khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nói: “Rất vui có thể quen biết anh. Tương lai… Chúng tôi rất chào mừng anh thường xuyên đến nhà của chúng tôi ngồi một chút!”
“Cám ơn. . . .” Lãnh Mặc Hàn hơi cảm động nở nụ cười, nhưng hai mắt di chuyển, nhìn khung cảnh yên tĩnh phía sau lưng Trương Hoa, mặt lộ ra mấy phần do dự, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Anh Trương, bữa tiệc tối nay đến bây giờ đã lâu như vậy, anh có thấy Tiểu Nhu không? Trễ như thế cũng không thấy về nhà . . . .”
Trương Hoa cũng xách theo ghế ngồi, nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần quan tâm, nói: “Đúng vâ ây. Cả ngày cũng không có thấy bóng dáng cô ấy. Đoán chừng tâm trạng cũng không phải rất tốt, chắc chạy tới nhà bạn chơi rồi.”
Lãnh Mặc Hàn đứng yên, không lên tiếng.
Trương Hoa nhìn dáng vẻ anh như vậy, biết anh lo lắng, liền cười nói: “Anh cần tôi tìm cô ấy một chút không ?”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, không thể làm gì khác hơn, cười cười từ chối nói: “Không cần… Tôi tùy tiện đi một chút, trở về khó được hít thở không khí trong sạch thế này.”
“Được rồi…” Trương Hoa không thể làm gì khác, cười nhìn anh nói: “Nhưng anh phải cẩn thận, ban đêm đường tối, cũng đừng đi lên núi nữa.”
Lãnh Mặc Hàn gật đầu một cái, mắt nhìn Trương Hoa đi khỏi, mình mới một mình cất bước chân nặng nề, suy nghĩ tới người kia, đi qua bên ngoài vườn nho rộng lớn, mới vừa muốn đi tới trong thôn, đúng lúc này, nhìn thấy mấy người công nhân đã vác túi lớn túi nhỏ trong suốt, lặng lẽ đi tới bên kia vườn nho, khuôn mặt anh hơi trầm xuống, xoay người, đón gió giá rét, nhìn tháp gỗ cao vài mét như đài đốt đuốc ở ngay chính giữa vườn nho, bởi vì công nhân phải trực đêm, cho nên mở đèn màu xanh da trời, anh chăm chú nhìn tháp gỗ này, nhớ tới đêm qua Tiểu Nhu đô âi mưa, mở ánh đèn nơi đó, vẻ mặt lộ ra trốn tránh và sợ hãi, tim của anh hơi buộc chặt, đau lòng mình thổ lộ làm cho cô gái đơn thuần tăng thêm gánh nặng…
Không nhịn được…
Lãnh Mặc Hàn xoay người, bước chân càng lộ ra nặng nề, đi qua một chỗ nho nhỏ ruộng bậc thang, đi vào trong vườn nho, lập tức nghe âm thanh lá nho “xào xạc” theo gió lay động, làm cho anh có ảo giác, giống như mùa hè… bóng dáng màu đen của anh dần dần dời bước đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn phong cảnh xung quanh tối đen yên tĩnh một vòng, mình đã từng chán ghét bóng tối máu tanh và chém giết, thậm chí lúc nửa đêm gặp mộng, nhìn bóng tối xung quanh cũng cảm giác mình rơi vào trong địa ngục, cũng không có nghĩ qua, thôn trang non xanh nước biếc như vậy, lại có thể làm cho người ta bình tĩnh và cảm thấy tuyệt vời. . . . .
Lãnh Mặc Hàn vừa đi, vừa nhìn cây nho xung quanh một vòng, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười hơi xúc động…
Một âm thanh trầm muộn vang lên.
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, dừng bước lại, theo tiếng bước chân kia, cúi đầu, nương theo ánh đèn con bù nhìn, vừa nhìn tới, là một chùm nho Muscat đã chín rơi xuống đất, anh nhìn chăm chú, mới cất bước đi tới, nhặt chùm nho lên, đặt ở lòng bàn tay hơi xoay tròn, cúi đầu, thổi thổi, thổi bay đất cát dính trên quả nho, lúc này mới vươn tay hái một quả trong đó bỏ vào trong miệng nhấp nhẹ, nhai, lập tức cảm giác mùi vị ngọt ngào như mùi hương hoa hồng, hết sức nồng đậm  tràn ra trong khoang miệng, hai tròng mắt anh hơi sáng lên, có chút bất ngờ về vị ngọt ngào này, anh cũng nghe Đường Khả Hinh nói qua, nho Muscat là một trong
số ít loại nho chưng cất rượu hết sức thơm ngon, nhất là từng quả đầy đặn, quả tỏa ra mùi vị mật ong và hương hoa hồng ngọt ngào, nhưng lúc dùng nó để chưng
cất rượu, chất rượu lại có vẻ hơi nhạt, không phát huy được vị ngọt mượt mà, đầy đặn vốn có của trái cây…
Anh cầm chùm nho ngọt ngào, vừa ăn vừa đi về phía trước, hưởng thụ trong lòng bình tĩnh thoải mái khó được, dần dần, dần dần, đi tới tháp gỗ giống như đài đốt đuốc, thấy mấy công nhân đã dời bước đi về bên kia, thỉnh thoảng nghe đến một chút tiếng cười, anh lại hơi nở nụ cười, cảm thấy mọi thứ đều làm bạn rất tốt, mới
vừa muốn dựa vào một chỗ nơi tháp gỗ, tiếp tục hưởng thụ mấy quả nho ngọt, lại
không khỏi nghe được trên giàn có chút âm thanh…
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, thân thể hơi rời khỏi tháp gỗ, đi ra một chút, ngẩng đầu lên, từ dưới nhìn lên trên đỉnh tháp gỗ, nhưng không có nhìn thấy bất kì người hay động vật nào, hai tròng mắt anh di chuyển, suy nghĩ một chút, xác định mới vừa rồi trực giác của mình không có sai, căn cứ vào công việc của anh cùng sự tỉ mỉ và cẩn thận cho đến nay, anh liền cầm quả nho, đi vòng qua phía sau tháp gỗ, theo cái thang nhỏ, lặng lẽ cất bước, trèo lên bậc thang …
Trên giàn vẫn yên tĩnh.
Lãnh Mặc Hàn vừa đi vừa theo bản năng nghe âm thanh phía trên, ngoài tiếng gió reo từng hồi, cũng không có một chút tiếng động, anh bắt đầu nghi ngờ mình suy nghĩ nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cất bước trèo lên phía trên giàn, khi bóng dáng màu đen anh của anh bước lên một bậc thang cuối cùng, đứng ở nơi xây dựng giống như đình nghỉ mát, sắc mặt hơi giật mình, đón gió se lạnh, cùng ánh đèn màu xanh con bù nhìn nơi xa xôi, có thể nhìn thấy trên sàn tháp sạch sẽ, một bóng dáng thật dịu dàng nằm cuộn rút, cô vẫn mặc váy nhỏ hôm nay, có chút cảm giác lạnh co ro đôi bắp chân lộ ra ngoài váy, đôi tay ôm vai, búi tóc đã có chút lỏng lẽo, không thấy rõ mặt của cô, chỉ có thể cảm giác cô yên tĩnh ngủ. . . . . Hai mắt của anh sáng lên, có chút đau lòng và kinh ngạc nhìn người trước mặt, không nhịn được gọi một tiếng: “Tiểu Nhu?”
Toàn thân Tiểu Nhu đang lạnh lẽo cuộn tròn nằm ở trên ván gỗ, ngủ có chút không yên, nghe được có người gọi mình như vậy, cô lập tức căng thẳng trợn to hai mắt, hơi vội vàng ngồi dậy, lấy tay kéo váy trắng che kín bắp chân, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang mấy phần mệt mỏi và kinh ngạc, nhìn Lãnh Mặc Hàn không ngờ lúc này xuất hiện trên giàn, cô không nhịn được mất hồn gọi: “Lãnh… Lãnh Phó tổng?”
Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn Tiểu Nhu, bóng dáng dịu dàng lại cô đơn, có vẻ có chút lạnh lẽo co lại ngồi ở trong bóng tối, nhỏ yếu làm cho người khác căng thẳng và đau lòng, lồng ngực của anh bóp chặt thở gấp mấy hơi, lúc này mới cất bước đi tới, có vẻ hơi áy náy, nhưng lại tức giận đi tới trước mặt cô gái, cúi xuống, khẽ nắm quyền đầu, cao giọng nhìn cô, hỏi: “Đã trễ thế này! Trời lạnh như thế này! Một mình em ở chỗ này làm gì?”
“Tôi . . . . .” Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn đứng một mình ở trong bóng tối, dáng vẻ đau lòng, nhưng cô không biết nói gì cho phải, chỉ im lặng cúi đầu, giống như đứa bé làm sai chuyện …
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn khẽ hiện ánh sáng mấy phần đau lòng và áy náy, chăm chú nhìn cô gái trước mặt, vốn muốn cao giọng nói cô vài câu, cuối cùng lại trở nên đau lòng thật sâu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK