Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256: RỐT CUỘC ANH TA LÀ AI?

“Cái gì. . . Cái gì mà có người thứ ba vào phòng bếp?” Trương Thục Dao cả người tiều tụy đau lòng, mệt mỏi hoảng hốt đứng ở trước cửa phòng bệnh, nhìn mọi người bên trong, mang theo một chút kinh ngạc hỏi.

Mỹ Linh và Thanh Bình cùng ngẩng đầu lên nhìn Trương Thục Dao căng thẳng nói: “Chị Uyển Thanh cùng lão đại suy đoán ra, rất có thể sẽ có người thứ ba tiến vào phòng bếp!”

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, lập tức căng thẳng đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh, mang theo chút hi vọng, kích động nghẹn ngào hỏi: “Là thật sao? Là thật sự có người thứ ba vào phòng bếp sao? Mọi người xác định không sai chứ? Vậy. . . Có thể có liên quan đến vụ cháy hay không?”

Sắc mặt Uyển Thanh nặng nề nhìn cô nói: “Chúng tôi không chắc chắn người thứ ba này có liên quan đến vụ cháy hay không! Nhưng chúng tôi gần như kết luận, chính xác có người thứ ba tiến vào phòng bếp! Nhưng rốt cuộc anh ta đi vào làm gì? Tại sao phải gõ xuống cái cái rương màu đỏ đó? Tại sao cuối cùng muốn giấu đi, bí mật là gì? Chúng tôi vẫn không thể nào biết được!”

“Nhưng chính xác anh ta đã tiến vào! !” Trương Thục Dao kích động nhìn Uyển Thanh, gấp đến độ hai tròng mắt đỏ thắm, đau lòng nói: “Vậy có thể sự thật mà chúng ta điều tra được không phải là sự thật!”

Uyển Thanh bất đắc dĩ nghe Trương Thục Dao nói mấy câu này, mặc dù đau lòng, nhưng vẫn trực tiếp nhắc nhở nói: “Không phải! ! Chúng ta điều tra được, nhất định là sự thật! Cho dù là chủ tịch Đường hay Tổng Giám đốc Trang. . . Đều xác nhận sự thật của chúng ta! ! Nhưng. . . Có thể ngoài sự thực này còn có sự thật khác hay không? Điều này cũng không biết! Nhưng người thứ ba rất đáng nghi!”

“Bây giờ chúng ta nắm chặt thời gian!” Lãnh Mặc Hàn nhìn em gái vội nói: “Theo em nói, người thứ ba này, anh ta đi vào như thế nào? Là giống như Hạo Nhiên, đi vào trước khi đầu bếp đi vào hay là đi vào sau khi bọn họ đi vào, thì người đáng nghi này đi vào!”

“Nhất định là trước!” Uyển Thanh gần như có thể khẳng định điều này, cô hơi ngẩng mặt nhìn màn mưa quét qua trắng xóa phía ngoài cửa sổ, hai tròng mắt càng lúc càng rõ ràng, nói: “Chúng ta giả thiết anh ta đi vào trước, nhất định là cảm xúc thật không tốt, cho nên mới phải hành động bừa bãi gõ cái rương kia như vậy! Nhưng. . . Bây giờ chúng ta lại thêm một manh mối! Chính là anh ta dùng cái gì để gõ cái rương kia? Có thể chính là cái muỗng inox hay không?”

“Nếu như là cái muỗng inox đó. . .” Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, lập tức nói: “Như vậy. . . khẳng định anh ta tiến vào bên trong phòng bếp, nhưng cameras bên trong phòng bếp bị cháy liên thông với khách sạn cũng không có ghi lại anh tiến vào phòng bếp! Anh ta có được cái muỗng inox từ đâu? ! Theo tôi được biết, tất cả muỗng inox đều được đặt ở bên trong phòng bếp! Anh ta không thể nào trốn tránh được cameras! Tôi mới vừa kiểm tra lại cameras bên trong một lần nữa, ba cameras cũng không có bị người âm thầm động tới!”

“Nếu như. . .” Uyển Thanh nghe nói như vậy, hai tròng mắt cô lóe lên, lúc này mới sâu kín nói: “Nếu như anh ta không có tiến vào bên trong phòng bếp, nhưng anh ta lại lừa gạt được mọi người, tiến vào tầng cửa thứ hai, như vậy chỉ có một lý do!”

“Lý do gì?” Đám người Trương Thục Dao cùng Mỹ Linh căng thẳng hỏi.

Uyển Thanh chậm rãi quay mặt sang, trầm ngâm nhìn bọn họ nói: “Người kia. . . Nhất định là người gần gũi nhất bên cạnh chủ tịch Đường, cho nên anh ta biết camera P26 trong phòng làm việc chủ tịch Đường chỉ có thể mở ra vào ngày lễ hội quan trọng! ! Hơn nữa sau này chúng ta cũng mới phát hiện, chủ tịch Đường phát hiện hải sâm có vấn đề mới quay người trở về phòng làm việc của mình thay quần áo đầu bếp, quyết định tự mình nấu nướng! Ông ấy cũng trở về phòng làm việc không lâu mới mở camera P26! Nói cách khác, rất có thể người kia thật sự tiến vào cửa thứ hai, nhưng cuối cùng im hơi lặng tiếng đi khỏi! !”

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, trong lòng mang theo từng hồi nghi ngờ nói: “Rốt cuộc là ai. . . Có thể không hề lo ngại, không sợ bị phạt, trách mắng tiến vào phòng bếp, sau đó có thể im hơi lặng tiếng đi khỏi, thậm chí không có bị cameras phát hiện?”

“Chúng ta mới vừa bỏ sót một chi tiết!” Uyển Thanh nhìn anh trai nói ngay: “Tối hôm trước khi xảy ra vụ cháy, Tổng Giám đốc Trang đi tìm chủ tịch Đường! ! Nhưng mỗi nơi anh ấy đến đều dùng kỹ thuật máy tính chuyên nghiệp của mình, quấy nhiễu cameras, thậm chí làm cho hình ảnh dừng lại! Mười hai năm trước thiết bị cameras quả thật chưa có hoàn thiện như thiết bị ở khách sạn của chúng ta bây giờ! Như vậy Tổng Giám đốc Trang có thể che giấu cách làm với người khác, người này cũng có thể làm!”

“Nói cách khác!” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng tiếp lời của em gái, kích động nói: “Đường Hạo Nhiên quen thuộc, anh ta cũng quen thuộc! Đường Hạo Nhiên đi qua, nhất định là anh thường đi! Hoặc anh ta đã theo dõi Hạo Nhiên một đoạn thời gian! Vậy người này rốt cuộc là nhằm vào Hạo Nhiên hay nhằm vào chủ tịch Đường? ! Hay nhằm vào cả khách sạn?”

Uyển Thanh nghe anh phân tích, cô tạm thời ngừng lại suy nghĩ. . .

Lãnh Mặc Hàn cảm thấy manh mối hơi dừng lại ở chỗ này, anh thở dốc mấy hơi, lại từ từ cất bước đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài cửa sổ nước mưa rào rào chảy xuống, hai tròng mắt anh lóe lên, cũng tạm thời suy nghĩ và phân tích. . .

Trương Thục Dao căng thẳng nhìn hai anh em bọn họ đều im lặng, trái tim cô liền bị bóp chặt và đau nhức, nhớ tới hôm nay lúc Trang Hạo Nhiên ngồi lên xe cảnh sát, mình cùng Tiêu Đồng khóc đến tan nát con tim, cô liền nghẹn ngào nói: “Tôi xin mọi người! ! Suy nghĩ nhanh một chút! Xem có thể cứu lão đại ra hay không! ! Cả đời tôi đây cho tới bây giờ cũng không có khó chịu như hôm nay? Anh ấy không thể ngồi tù! Anh ấy không nên ngồi tù! Tôi thật sự ước gì mình được thay anh ấy vào tù!”

Uyển Thanh nghe Trương Thục Dao nói vậy, bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Cô không nên gấp gáp, không phải mỗi người chúng tôi đều đang nghĩ cách sao? Mấu chốt là . . . suy luận của chúng tôi thông qua tưởng tượng và kinh nghiệm phân tích ra vật vô hình! Còn phải dựa vào chứng cứ có thật mới có thể chứng minh Tổng Giám đốc Trang rốt cuộc có liên quan đến vụ cháy hay không?”

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, liền cảm thấy không còn hơi sức cúi đầu.

Hai tròng mắt thâm thúy của Lãnh Mặc Hàn nhìn chăm chú sợi mưa bên ngoài, căn cứ phân tích lại sâu kín nói: “Cái muỗng inox đó từ đâu tới? Anh ta không phải lấy ở phòng bếp, vậy anh ta lấy ở nơi nào?”

“Ôi! Nếu như muốn điều tra anh ta lấy nó ở đâu, điều này rất khó, không chừng muỗng inox này anh ta mua ở bên ngoài! !” Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn Lãnh Mặc Hàn, cảm thấy khó khăn, nói.

Quả thật khó khăn. . .

Lãnh Mặc Hàn suy nghĩ kỹ vấn đề này, bởi vì xem như người thứ ba này lấy trộm ở bộ phận khác, nhưng bởi vì vụ cháy vào cuối tháng, khẳng định là nhân viên văn phòng chưa có ghi chép hoặc kiểm kê tài sản trong khách sạn! ! Khẳng định là chưa có. . . Khẳng định là chưa có. . . Khẳng định là chưa có. . . Anh sâu kín suy nghĩ chuyện này, gần như tuyệt vọng, nhưng vẫn nhàn nhạt căn dặn. . .

“Mỹ Linh. . . Tra một chút sau vụ cháy, các phòng bếp khác có ghi chép hư hao hoặc mất mát bộ đồ ăn hay không. . . Đặc biệt xem kỹ tài liệu phòng thu mua. . .”

“Được!” Mỹ Linh không có hỏi nhiều, nhanh chóng điều tra tài liệu tất cả phòng bếp năm đó Chu Lịch Bình tra án đã lưu lại! !

Uyển Thanh đang suy nghĩ kỹ chuyện này, cô chậm rãi ngồi trên xe lăn, chờ Mỹ Linh  điều tra, lại mệt mỏi đưa hai tay ra di chuyển xe lăn chậm rãi đi tới cửa sổ sát đất, nhìn màn mưa trắng xóa, cảm thấy tất cả manh mối đã chấm dứt. . . Coi như tra ra tất cả phòng bếp báo cáo hư hao hoặc mất đồ, cũng chỉ có thể biết đồ vật này do bộ phận đó đánh mất, vậy rốt cuộc là ai lấy, thật không nhất định có thể biết được. . .

Cả trong phòng bệnh chỉ có Mỹ Linh đôi tay gõ bàn phím, âm thanh cách cách vang lên, hai tròng mắt sắc bén của cô chăm chú nhìn chòng chọc từng góc màn hình, kiểm tra toàn bộ tài liệu có liên quan đến các bộ phận khác báo hư hao cho phòng thu mua vào mười hai năm trước, phòng bếp tổng cộng có 32 phòng, cô thật nghiêm túc cẩn thận nhìn qua một lần, đến cuối cùng, cô cảm giác không còn hơi sức ngẩng đầu lên, nhìn mọi người nói: “Bởi vì vụ cháy xảy ra vào cuối tháng, Phòng thu mua cùng ba mươi hai phòng bếp có lẽ thật giống như anh nghĩ, cuối tháng cũng không có kiểm kê, ngược lại tháng thứ hai có kiểm kê, nhưng tất cả phòng bếp cũng không có ghi chép hư hao!”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hai tròng mắt đóng chặt, cảm thấy lồng ngực bị nghẹn, hận không thể vung tay đấm mạnh vào tường thủy tinh! ! !

Uyển Thanh cũng cảm thấy nặng nề nghi ngờ, lại không tìm được lối ra! !

Lúc này Mỹ Linh và Thanh Bình, cùng Trương Thục Dao cũng dần cảm thấy không còn hơi sức ngồi ở trên ghế sa lon, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn tới trước. . . Suy nghĩ hoàn toàn trắng bệch, cũng không biết đang suy nghĩ gì. . .

“Hạo Nhiên. . .” Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời mưa trắng xóa, sâu kín gọi: “Người thứ ba này có liên quan đến vụ cháy hay không? Nếu như có liên quan, tại sao anh ta muốn để lại chứng cứ rõ ràng như vậy? Mặc kệ là cái rương màu đỏ hay cái muỗng inox. . . Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Rốt cuộc anh ta là ai. . . Tại sao anh ta muốn đi vào phòng bếp vào lúc nhạy cảm như vậy. . . Tất cả thật chỉ là trùng hợp sao?”

Người đàn ông này trầm ngâm nói xong, lại chợt cảm thấy trái tim đau đớn từng hồi, lúc cúi mặt, hai mắt nhắm lại chống đỡ trên thủy tinh trong suốt, từ từ nhìn thấy nước mắt bất đắc dĩ ứa ra. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK