Chương 1220: TRẬN ĐẤU CHUNG KẾT (Mười)
“Tốt! Cô có thời gian 30 phút ! Phía sau lưng nữ tu sĩ Diana chính là loại rượu tối nay cô có thể chọn lựa! ! Nếu như tối nay cô có thể làm cho bà nở nụ cười, hài lòng cô hầu rượu, xem như cô hầu rượu thành công! Cầu chúc cho cô. . . Mọi việc thuận lợi!”
Hách Lệ nói xong, bản thân mình cũng giống như rất mất mát, mang theo một chút tiếc nuối ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người đi khỏi sân khấu. Ban Phê bình và Giám khảo chính nhìn Đường Khả Hinh có thể tiếp nhận thử thách này, khuôn mặt rối rít lộ ra vẻ kinh ngạc, quả thật, nhìn Alex và Ge Sidun đã không còn cách nào, cô hoàn toàn có thể hết sức thoải mái buông tha thử thách này! Có lẽ Tưởng Thiên Lỗi và Bác Dịch rất hiểu lý do, nhưng vẫn cảm thấy trái tim nhảy đến cổ họng! Bởi vì lúc ấy mở cuộc họp khẩn cấp, nói muốn hủy bỏ đề thi cuối cùng của Vitas tiên sinh ở trận chung kết, bọn họ vẫn thở phào một hơi, bởi vì đây là một đề thi cực kỳ khó! Nhưng vào phút cuối cùng, Đới Lập Duy và Durand vẫn quyết định đưa vị khách quý thần bí kia ra sân!
Cả nhà hát kịch, lập tức yên tĩnh! !
Cả trong sân khấu, chỉ còn lại một luồng ánh sáng chiếu rọi vào nữ tu sĩ Diana cô đơn, Đường Khả Hinh ở trong bóng tối chậm rãi đi tới, giống như linh hồn cô đơn, đứng ở trong luồng ánh sáng, hình dáng nửa khuôn mặt của cô cũng giống như tượng điêu khắc, rơi vào trong vòng xoáy lịch sử, lại tỏa sáng lấp lánh. . .
Tất cả xung quanh thật sự rất yên tĩnh, Á Lạc lặng lẽ xuất hiện đứng ở sau lưng nữ tu sĩ, chuẩn bị phiên dịch cho Đường Khả Hinh. . .
Đường Khả Hinh vẫn chăm chú ngắm nhìn bóng dáng của Diana còng xuống, nhìn một lúc lâu, cô mới chậm rãi giống như người bạn, ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn ăn, hai tròng mắt dịu dàng lóe lên, lại nhìn khuôn mặt nữ tu sĩ giăng đầy nếp nhăn, còn có hai tròng mắt gần như nhắm lại, càng đến gần, cảm giác cô đơn thật sâu càng ép tới kinh khủng. . . .
Tất cả xung quanh giống như đang lan ra cảm giác cô đơn thật sâu, giống như tất cả mọi người chìm vào trong cảnh tượng lịch sử, theo con người già nua mà bi thương mất mát. . . Thậm chí có một số khán giả, không nhịn được rơi nước mắt. . .
Vào lúc này!
Đường Khả Hinh lại tràn lệ, giống như phát hiện được bí mật lớn nhất trong cuộc đời, khuôn mặt cô nở nụ cười cảm động đau lòng, nhìn về phía bóng dáng Diana cô đơn già nua, cô giống như kêu gọi cô gái ở tuổi hoa niên, nhẹ nhàng ngọt ngào gọi: “Diana. . .”
Toàn trường, khán giả cùng Ban Phê bình nghe tiếng gọi này, giống như linh hồn bị đánh trúng, nhìn cô gái này.
Cũng đang lúc này, Đường Khả Hinh nhìn Diana vẫn cúi đầu im lặng, khuôn mặt cô lại nở nụ cười cảm động, nắm nhẹ bàn tay già nua, lại giống như nắm ngón tay ngọc thon dài của cô gái, dịu dàng kích động nói: “Diana. . . Cô gái xinh đẹp của tôi. . . Cô thật rất bướng bỉnh, cô mang cảnh sắc xinh đẹp của những năm tháng tốt đẹp trong quá khứ, cất giấu tất cả vào dịch rượu cuộc đời cô, lúc này. . . . Cô một mình say rượu, để lại một vấn đề khó khăn khổng lồ cho người đời chúng tôi. . . Bởi vì cô là người yêu cuộc sống nhưng không muốn tỉnh lại. Hiện tại, tôi thật không đành lòng. . . Đánh thức cô. . . Tôi rất khát vọng cô vẫn say. . .”
Diana vẫn cúi mặt thật sâu, dáng vẻ trầm trầm cúi thấp, im lặng không lên tiếng. . .
Đường Khả Hinh lại nhìn bà, kích động rơi lệ nói: “Nhưng cô gái xinh đẹp của tôi. . . Thượng Đế đang sắp gọi cô đi đến bên cạnh anh ấy. . . Cô gái có khuôn mặt vẫn xinh đẹp, mái tóc vàng, váy áo mộng mơ, chân trần chạy ở trong mặt cỏ xanh xanh, đó chính là Diana tràn đầy sức sống của tôi. . .. . . Cô gái xinh đẹp nhất của tôi. . . Lúc này, tôi lại hy vọng cô có thể tỉnh lại biết dường nào. . . Nếu như cô chấp nhận tỉnh lại. . . Tôi hứa với cô. . . Tôi nhất định sẽ chải nhẹ mái tóc màu vàng óng ả cho cô. . . Hôn lên trán của cô. . . Ôm thân thể thanh xuân động người của cô. . .”
Khán phòng, có người lại cúi đầu rơi lệ, lúc này chuyên gia chụp ảnh chậm rãi chạm vào ống kính máy chụp hình, cúi đầu thật sâu nhìn cận cảnh khuôn mặt Diana cô đơn tràn đầy nếp nhăn. . .
“Cô gái xinh đẹp của tôi. . .” Đường Khả Hinh lại nắm bàn tay đầy vết nhăn của “Cô gái” này, dán nhẹ vào khuôn mặt của mình, rất đau lòng và cảm động cọ cọ. . . . Lại đau lòng rơi lệ nghẹn ngào nói: “Cô vẫn luôn dùng tình yêu tránh khỏi tuổi già, cô vẫn luôn dùng tình yêu giữ lại dáng vẻ xinh đẹp, cô vẫn luôn dùng tình yêu giữ lại năm tháng tốt đẹp của tuổi thanh xuân. . . Cô làm sao có thể cô đơn? Cô làm sao có thể lẽ loi? Lúc này, anh ấy đang dựa vào bên cạnh của cô, nói với cô những lời tốt đẹp. . . Diana, cô gái xinh đẹp nhất của tôi. . . Diana, tôi rất yêu em! ! Tôi rất say mê em! Tôi chấp nhận quỳ gối trước mặt của em, hôn nhẹ tay của em, cầu hôn em ! Hứa trọn đời mãn kiếp đến chết cũng không thay đổi ! Em chấp nhận gả cho tôi không?”
Cô gái này nói xong, lại rơi lệ chăm chú nhìn khuôn mặt già nua kia, nhưng bà lão giống như cô gái xinh đẹp, bà vẫn nặng nề cúi mặt thật sâu. . .
Khán giả toàn trường rất kích động nhìn về phía Diana, ngay cả bà George cũng không nhịn được rơi lệ.
“Diana! Cô gái xinh đẹp nhất của tôi, em có chấp nhận gả cho tôi không?” Đường Khả Hinh lại rơi lệ nhìn bà lão này cúi mặt thật sâu, lại đau lòng gọi: “Nếu như em chấp nhận, xin em gật đầu một cái, tôi sẽ vì em dâng lên rượu đỏ thuộc về tình yêu giữa chúng ta . . .”
Lúc này, Á Lạc cũng bị cảm động đến rơi lệ, cô không nhịn được hơi cúi đầu, nhìn bà lão này, giống như sinh mạng đã lặng lẽ biến mất trong yên tĩnh, cúi mặt thật sâu, mặc cho nếp nhăn trượt xuống khuôn mặt cô đơn trải qua thăng trầm cuộc sống. . . Cô cảm thấy thất vọng nhìn bà lão này, mới vừa cảm thán cuộc đời, lại ngoài ý muốn phát hiện hai mí mắt của bà lão này có thể khẽ nhúc nhích, cô giật mình kêu lên!
Khán giả toàn trường cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này!
Diana, bà lão hơn một trăm tuổi đắm chìm trong năm tháng cô đơn, chỉ thấy khuôn mặt bà giăng đầy nếp nhăn, quả thật theo một chút thời gian trôi đi, hơi run rẩy, hơn nữa cặp mắt kia giống như kích động, ứa nước mắt tưởng niệm, cả người tuôn ra khí thế mạnh mẽ, giống như tình yêu lớn nhất trên đời, hay giống như ánh sáng của mặt trời lan ra khắp nơi. . . Vẫn lan ra. . . Vẫn lan ra. . . Rốt cuộc đuổi theo năm tháng tốt đẹp. . .
Hương hoa bay bay, ánh năm mặt trời rực rỡ trong năm tháng, có một người đàn ông mặc quần áo kỵ sĩ, rất thâm tình nửa quỳ tới trước mặt của cô, nắm nhẹ ngón tay ngọc thon thon của cô, hôn nhẹ mu bàn tay cô, mới ngẩng đầu lên, nhìn cô kích động nói: “Diana xinh đẹp nhất của tôi, Diana thân yêu nhất của tôi, em là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới, tôi rất yêu em, tôi rất say mê em. . . Nếu như em chấp nhận gả cho tôi. . .tôi sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này! Tôi chấp nhận say ngã vào vòng tay tràn đầy mùi hoa của em, mãi mãi cũng không muốn tỉnh lại. . . Em. . . Chấp nhận gả cho tôi không?”
Làn gió bồng bềnh tràn đầy mùi hoa, cô gái hồn nhiên mơ mộng đó, khuôn mặt đỏ bừng giống như hoa hồng, cũng rất thâm tình nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào say mê. . .
“Em chấp nhận gả cho tôi không?” Người đàn ông lại nhìn cô gái, rất thâm tình gọi.
Rốt cuộc. . .
Trong sân khấu, ánh đèn chợt sáng lên, khuôn mặt già nua của Diana rốt cuộc nở nụ cười giống như cô gái, hai tròng mắt đóng chặt chảy xuống nước mắt, gật gật đầu . . .
“Chúa ơi!” Bà George trở nên kích động rơi lệ, kêu lên! !
Tất cả mọi người cũng khiếp sợ! !
Đường Khả Hinh càng lộ vẻ kích động rơi lệ nhìn Diana, nghẹn ngào kêu lên: “Cô gái xinh đẹp của tôi, em thật chấp nhận gả cho tôi sao? Có thật không? Lúc này tôi vô cùng sung sướng !”
Khuôn mặt Diana giăng đầy nếp nhăn, vừa kích động run rẩy nước mắt, vừa chậm rãi gật đầu một cái. . .
“Chúa ơi! Tôi vô cùng yêu em! Tôi yêu em !” Cuối cùng Đường Khả Hinh kích động nghiêng người tới trước, đau lòng vươn tay, ôm lấy thân thể thanh xuân của cô gái này, vuốt nhẹ khăn trùm đầu của nữ tu sĩ, rơi lệ dịu dàng nói: “Xin cho tôi dâng lên cho em một chai rượu ngọt ngào tốt đẹp, được không? Chúng ta cùng nhau say. . . Say trong năm tháng của chúng ta. . . Nguyện cầu Thượng Đế mãi mãi cũng sẽ không tìm đến chúng ta . . . Được không?”
Diana tựa vào trong ngực Đường Khả Hinh, lại rơi lệ gật gật đầu . . .
Rốt cuộc, Đường Khả Hinh trở nên kích động mỉm cười an ủi, lập tức chậm rãi buông thân thể của Diana ra, đầu tiên chăm chú nhìn khuôn mặt của bà tràn đầy nước mắt, mặc cho nước mắt vui sướng xoa dịu đi khuôn mặt đã khô héo 90 năm qua, mình nhanh chóng đi về phía giá rượu, dựa theo sự lựa chọn trong lòng mình, chuẩn bị nắm lấy chai rượu vang Gewurztraminer-Zind Humbrecht Pháp, lại nhìn chai rượu đỏ Stein, đột nhiên đặt xuống ở trên giá rượu, vẫn lóe ra ánh sáng rất nặng nề và sứ mệnh lịch sử, cô lập tức cảm thấy thân thể chấn động mạnh một cái! ! !
Khán giả cả hội trường cùng nhau kích động sôi trào nhìn cô, Tưởng Thiên Lỗi và Bác Dịch cùng nhau kích động nhìn cô, Vitas và Trang Hạo Nhiên cùng ngồi ở dưới sân khấu, thật chăm chú nhìn cô! !
Trái tim Đường Khả Hinh như bị xé nứt mở ra hai nửa, nhìn chai rượu Gewurztraminer-Zind Humbrecht bên trái, nhìn chai rượu Stein có độc ở bên phải, sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, trong lúc nặng nề do dự, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Diana cô đơn cúi mặt mới lộ ra một chút khát vọng cuộc sống. . . Cô lại chậm rãi quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Bác Dịch, bọn họ cũng đang thắm thiết căng thẳng nhìn mình. . .
Thân thể không khỏi cứng ngắc. . . Khuôn mặt cô căng thẳng run rẩy, chậm rãi xoay người, lại nặng nề gần như hít thở không thông nhìn hai chai rượu trong giá rượu. . .