Chương 749: VÔ CÙNG KHẨN CẤP
Phòng ăn cảnh biển.
Jenny mỉm cười ngồi ở vị trí có thể ngắm nhìn khắp thành phố biển và rừng lá đỏ tuyệt đẹp ở phía trước, nhẹ nhàng đưa tay ngọc thon thon mang bao tay trắng, nâng một ly trà táo đỏ tổ yến, khẽ hớp một ngụm. . . . . .
Giám đốc cùng quản lý phòng ăn tự mình đứng ở một bên phục vụ, thật cẩn thận nhìn dáng vẻ tao nhã nhặn lịch sự của Jenny, hơi khom lưng cung kính mỉm cười nói: “Jenny tiểu thư, mời cô chờ một chút, Tổng Giám đốc chúng tôi lập tức tới ngay. . . . . .”
Jenny lại khẽ mỉm cười, nói: “Tôi có thể thông cảm, Tổng Giám đốc của một tập đoàn đa quốc gia khổng lồ như thế, tự nhiên bận việc.”
Giám đốc và quản lý lập tức hơi thả lỏng, nhưng vẫn chớp mắt, liếc về phía cửa thang máy phòng ăn bên kia, đang suy nghĩ tại sao Tổng Giám đốc còn chưa tới?
Bên trong thang máy.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, vạt trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, mặc dù quen trầm ổn kín kẽ, nhưng vẫn lộ mấy phần nghi ngờ.
Đông Anh bởi vì quá quen thuộc Tưởng Thiên Lỗi, cho nên không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay người, im lặng nhìn cô.
Đông Anh khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt cố nhịn cười.
Tưởng Thiên Lỗi lại xoay người, nhìn đã đến 80 tầng phòng ăn, đinh một tiếng, cửa thang máy mạ vàng chậm rãi mở ra, anh hơi hít sâu một hơi, mới bước ra thang máy. . . . . .
Đông Anh nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Giám đốc Hoắc Minh và phòng ăn quản lý nghe tiếng cửa thang máy mở, lập tức quay đầu, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã dẫn Đông Anh nhanh chóng đi về hướng này, hai mắt ông ta lập tức sáng lên, lại khom người nói với Jenny ở bên cạnh: “Jenny tiểu thư, Tổng Giám đốc chúng tôi đến.”
Jenny vừa nghe lời này, vẻ mặt lập tức mặt lộ ra vui mừng, đặt ly trà xuống, lộ ra nụ cười quyến rũ động lòng người, ngẩng đầu lên. . . . . . nhìn thấy phía trước có một người đàn ông, thân cao 1m90, mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu đen, phong cách nghiêm nghị, ngạo nghễ nhìn người, khí thế lạnh lùng, cất bước đi tới bên này, ánh mắt thâm thúy càng lộ ra thái độ cứng rắn, không thể coi thường, nhưng anh cũng không phải người mình muốn tìm! ! ! Sắc mặt của cô lập tức hơi thu lại, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, không thể tin nổi, nóng mắt nhìn người đàn ông chậm rãi đi tới bên này, lập tức đứng lên, tức giận gằn từng chữ hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng? ?”
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, cách bàn ăn còn khoảng hai bước, hơi lộ ra mấy phần nghi ngờ nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ trước mặt, cô ngạc nhiên phẫn nộ và không thể tin nổi, nhưng bởi vì nghe cô gọi, ngay lập tức chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi chính là Tổng Giám đốc tập đoàn Á Châu Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Jenny. . . . . . Xin hỏi cô. . . . . .”
Anh nhìn ra cô có nghi ngờ.
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn cô.
“Hắc…!” Sắc mặt Jenny khó coi quay đầu đi, nhìn sóng biển mãnh liệt phía ngoài cửa sổ, một ngọn lửa giận sắp nổ tung trong lồng ngực mình, loại bị trêu đùa này, cảm giác bị nhục nhã, để cho hai mắt cô nhanh chóng nhớ lại bộ dáng Đường Khả Hinh nhìn mình, mỉm cười nói ra tên của Tưởng Thiên Lỗi, năm ngón tay cô khẽ nắm chặt khăn bàn, tức giận quay đầu lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hết sức sắc bén và không khách khí nói: “Tổng Giám đốc Tưởng! ! Hiện tại tôi mang theo mục đích của Tổng Thống Daniel nước Pháp đến tập đoàn, cố ý muốn tiến hành hợp tác với khách sạn hàng đầu trong nước, chuẩn bị chuyến thăm của anh ấy ở trong nước, trong thời gian ở lại khách sạn, một là biểu hiện sự ủng hộ của anh ấy đối với sự nghiệp khách sạn tại Trung Quốc, hai là nghe nói tiêu chuẩn phục vụ của tập đoàn khách sạn, có thể nói là hàng đầu thế giới! ! Nhưng hôm nay thấy, thật sự tin đồn không thể tin được ?”
Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra mấy phần kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, nghe lời nói này khiến người ta không kịp phản ứng, anh như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Jenny tiểu thư, tôi nghe nói Tổng Thống Pháp muốn đến thăm khách sạn chúng tôi, điều này thật sự là rất vinh hạnh đối với tập đoàn chúng tôi, nhưng chưa gặp được người, cô cũng chỉ uống một chút trà ở phòng ăn của chúng tôi, làm sao có thể nhìn rõ tập đoàn chúng tôi không như tin đồn?”
Jenny nghe xong, ngay sau đó cười lạnh một tiếng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt tái nhợt, thở dốc nói: “Tập đoàn Á Châu là công ty Đa quốc gia, sáng lập vô số huy hoàng, trên đường tới đây, tôi còn đặc biệt nghe được câu chuyện đặc sắc liên quan đến người sáng lập tập đoàn Hoàn Cầu, hết sức cảm thán năng lực mạnh mẽ của các vị, thật không hổ là tấm gương điển hình cho đất nước này, thậm chí còn là thế giới !”
Tưởng Thiên Lỗi cau mày lạnh lùng lắng nghe cô nói những lời này.
Jenny càng nói càng tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Nhưng một người lãnh đạo oai phong một cõi như thế, lại có thể dễ dàng bị cấp dưới tùy ý nói dối tên họ, người có trí tuệ đùa bỡn như thế! ! Quả thực là rất quá mức và khó có thể tin nổi!”
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghe được đầu mối, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc nhìn Jenny, cuối cùng lên tiếng nói: “Ý của Jenny tiểu thư là . . . . . Cấp dưới của tập đoàn chúng tôi, có hành động sỉ nhục và nói dối nhằm vào người lãnh đạo khách sạn chúng tôi ?”
Jenny ngửa mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, im lặng, ánh mắt sắc bén tức giận chợt lóe.
Hai mắt thâm thúy của Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra vẻ sắc bén, cân nhắc quyết định của người lãnh đạo , nhưng vẫn chậm rãi mở miệng: “Đối với người của tập đoàn chúng tôi có hành động nói dối với Jenny tiểu thư, tôi sâu sắc xin lỗi. Chỉ là chuyện này, là chuyện nội bộ của khách sạn Á Châu, tôi nhất định sẽ truy cứu chuyện này, cho cô một câu trả lời thỏa đáng! Nhưng xin tha thứ cho tôi nói thẳng, tôi vô cùng tin tưởng và khẳng định, tập thể nhân viên của chúng tôi, có lẽ cũng không biết thân phận tôn quý của Jenny tiểu thư, cho nên mới thuận miệng nói. Xin cô bớt giận. . . . . .”
Jenny lại cười lạnh, thái độ thề không bỏ qua, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Nếu như nhân viên này chỉ là một cấp dưới, có lẽ tôi không đến mức tức giận như thế!”
“. . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, mới nhìn Jenny nghi ngờ hỏi: “Jenny tiểu thư, cô biết thân phận nhân viên của tôi? Nếu không ngại nói cho tôi biết, tôi nhất định xử lý chuyện này một cách khách quan!”
Jenny tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh: “Cô ấy chính là trợ lý của tổng Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu, hiện tại giữ chức vụ Phó quản lý, Đường Khả Hinh! ! !”
Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn Jenny, không tự chủ nói ra những lời này: “Đường Khả Hinh?”
Jenny vẫn phẫn uất tức giận nói: “Nước Pháp tôi là đế quốc rượu đỏ, hàng năm cùng các nước lớn tiến hành mua bán rượu đỏ không ít, tôi tin tưởng các nước lớn có cảm xúc nhất định đối với rượu đỏ, hơn nữa tôi cũng biết, Chủ tịch tập đoàn rượu đỏ, giám sát viên rượu đỏ, còn có các chức vị tương đối quan trọng trong tập đoàn rượu đỏ đều là người Pháp! ! Trong một quan hệ mua bán dàn xếp chặt chẽ, vào lúc quan trọng Tổng Thống của tôi muốn đến tìm hiểu tập đoàn, nhưng không ngờ Phó quản lý kinh doanh rượu đỏ của anh, nói năng không lễ độ, trêu đùa một người sắp sửa mang đến lợi ích to lớn cho tập đoàn các vị ! Xem ra, các người xem thường Tổng Thống nước tôi có thể mang đến ảnh hưởng to lớn cho tập đoàn các vị ! ! Mặc kệ là tốt, hay xấu! ! !”
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới rốt cuộc có một chút không bình tĩnh, anh hai mắt nhanh chóng xoay chuyển, nhớ tới sau khi Đường Khả Hinh mất trí nhớ, vẫn còn đang làm việc, hết sức tận tâm tận lực, hơn nữa xử lý cũng càng ngày càng chững chạc, thậm chí biểu hiện xuất sắc, cũng sẽ không làm chuyện đùa như vậy!
“Tổng Giám đốc Tưởng! !” Jenny lại sắc bén gọi anh: “Chuyện hôm nay, tôi cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc ! Ngài nhất định phải giao cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, nếu không, đây không chỉ làchuyến đi cuối cùng của Tổng Thống Pháp, mà bởi vì chuyện này đưa đến ảnh hưởng, ngài tự gánh lấy hậu quả!”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhanh chóng nhìn Jenny, đối với chuyện này hơi lộ ra dè dặt và thận trọng nói: “Jenny tiểu thư, xin tha thứ cho tôi lúc nảy nghe cô nói chuyện nhân viên của tập đoàn chúng tôi nói dối tên của lãnh đạo tập đoàn chúng tôi thì thái độ của tôi xem nhẹ, bởi vì tôi chưa từng nghĩ qua, những lời này do Phó Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu của chúng tôi nói. Xin cô yên tâm, chờ chốc lát, tôi lập tức xử lý vấn đề này, nhất định sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn hài lòng.”
Jenny nghe xong, nhưng vẫn không hết giận nói: “Tôi tin tưởng năng lực của ngài, nhất định sẽ cho tôi câu trả lời hài lòng ! Nhưng hiện tại tôi nhất định muốn ngài dẫn Phó quản lý phòng kinh rượu vụ của tập đoàn tới gặp tôi, tôi muốn tự mình hỏi cô ấy, vì sao nói năng không lễ độ như thế? Lại dám trêu nhà ngoại giao một đất nước ! ! Nếu cô ấy không thể cho tôi câu trả lời hài lòng, các người muốn giữ một Phó quản lý phòng kinh rượu vụ, hay muốn giữ danh dự của khách sạn các người! Mời tự mình cân nhắc! !”
Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Jenny, nhìn bộ dáng cô rất tức giận, đang suy nghĩ Khả Hinh đến cùng đã làm chuyện gì, tại sao nói năng lỗ mãng xúc phạm nhân vật như vậy, anh lập tức nhìn Jenny gật đầu nói: “Được, cô yên tâm. Nhất định sẽ cho cô câu trả lời hài lòng.”
Anh nói xong, liền hơi gật đầu, xoay người đi khỏi.
“Tổng Giám đốc Tưởng biết nhà họ Hàn chứ?” Jenny nói tới đó, vẫn ngửa mặt hỏi một câu.
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, xoay người lại nhìn Jenny.
Jenny cười lạnh nói: “Ngài có thể cũng không biết, Tổng Thống Pháp Daniel là bạn rất tốt với vợ của tập đoàn Hàn thị, hiện tại con gái của bọn họ còn sống cùng với Tổng Thống nước tôi, lần này tôi đến thăm Trung Quốc, bọn họ nhất định sẽ tiếp đãi long trọng. Nếu như tôi nói tốt vài câu ở người trước mặt của nhà họ Hàn, tôi tin chuyện này sẽ trở nên rất thú vị. Tôi nghe thấy, sản nghiệp của các người vẫn phải lệ thuộc vào người nhà họ Hàn chứ?”
“. . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới hơi gật đầu, xoay người đi khỏi.
Jenny lập tức ngồi tại chỗ, nhớ tới lời của Đường Khả Hinh hôm nay, cô cảm thấy tức giận cắn chặt môi dưới, nói từng tiếng: “Đường . . . . . . Khả . . . . . . Hinh!”
***
Cửa thang máy mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi vào thang máy, có cảm giác tình thế nghiêm trọng, lập tức căn dặn Đông Anh: “Lập tức thông báo lãnh đạo cấp cao hai tập đoàn cùng nhau họp, báo cáo hai chủ tịch, cũng mời bọn họ dời bước đến phòng họp số 10 ! Còn có bảo các lãnh đạo cấp cao của phòng kinh doanh rượu cũng tham gia! !”
“Vậy. . . . . .” Đông Anh nghe lời này, có chút lo sợ nhìn anh hỏi: “Khả Hinh thì sao? Phải gọi cô không?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe lên, do dự một lát, rốt cuộc nói: “Lập tức thông báo cho cô ấy đến Khách sạn Á Châu! Gấp !”