Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183: KHÔNG CÓ CẢM GIÁC? 2

“Tôi không có chút cảm giác! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận nói!

“Thật sao?” Tưởng Thiên Lỗi cười lạnh, hai mắt lộ ra một tia khiêu khích, mãnh liệt cúi đầu hôn lên môi của cô! !

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận đóng chặt đôi môi, đôi tay nắm chặt áo trên bả vai anh, vặn thành một cục.

Tưởng Thiên Lỗi hung hăng cắn môi cô!

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến há mồm kêu nhỏ. . . . . .

Đầu lưỡi của Tưởng Thiên Lỗi thừa lúc xông vào mãnh liệt quấn lấy đầu lưỡi của cô, bá đạo muốn nuốt luôn lưỡi cô, giống như lúc mới gặp gỡ, bàn tay to của anh hoàn toàn không lo lắng mọi người ở bên ngoài, mạnh mẽ xoa lưng cô, cách quần áo mềm mại, nắm cái mông của cô, thậm chí tay vuốt xuống nắm chặt cái chân nhỏ của cô co rút lên!
Thân thể Đường Khả Hinh tê dại, mủi chân co rúc, lại cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng của Tưởng Thiên Lỗi xông vào trong miệng của mình, quấn lấy đầu lưỡi của mình, một cảm xúc nồng đậm, từ trong nụ hôn bùng lên làm cho đại não của cô trong chớp mắt tê dại, thân thể dần dần giống như bị lạc mất phương hướng, mềm nhũn.

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cô mềm mại, từ từ buông khỏi nụ hôn kia, lấy tư thế người chiến thắng nhìn cô nói: “Không có say mê sao?”

“Anh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, tức giận đưa lên chân muốn đạp người anh, không ngờ bị anh mạnh mẽ bắt được, chợt cúi xuống, hung hăng cắn một cái ở trên đầu ngón chân của cô!

“A. . . . . . Đau chết mất!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh khổ sở kêu nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười đứng lên, hơi sửa sang lại âu phục, vén mở bức màn che đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn bức rèm che đung đưa hai bên, giống như mới vừa rồi bóng dáng của người kia chưa từng xuất hiện, giống như đang nằm mộng, cô thở hổn hển quay đầu lại, nhớ lúc nảy anh cúi xuống hôn mình thì hai mắt nhắm lại, tiết lộ tin tức anh đang say mê. . . . . . Cô thở mạnh một hơi, mặt lại đỏ lên, cô tức giận, khổ sở, lúng túng, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nụ hôn kia là thế nào?

Cô lập tức ngã xuống giường, kéo chăn đắp mình, thở phì phò nghĩ đến lúc người kia hôn lên vết sẹo của mình thì lộ ra vẻ thương yêu, cô lại chui vào trong chăn, nức nở kêu lên! !
Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ, một lần nữa đi qua chai rượu đỏ trong tủ kính, nhưng không có dừng lại, lúc Tiểu Nhu và Nhã Tuệ từ trong phòng bếp đi ra, anh đã đi ra khỏi cửa chính, bước nhanh xuống cầu thang, nhớ lại bộ dáng Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, bị mình cắn thì vẻ mặt khổ sở, hai mắt anh xẹt qua vui vẻ, vệ sĩ mở cửa chính cầu thang cho anh, anh vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Nhậm tiểu thư đâu?”
“Đi trước với cậu chủ Tô rồi!” Vệ sĩ nói!

“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi ngồi vào chỗ ngồi phía sau chiếc Rolls-Royce, nhìn những người trên con phố nhỏ, có người trẻ, có người già tò mò nhìn mình, thậm chí có vài người nói: “Hả? là cậu ấm lái chiếc Land Rover kia sao?”

Ánh mắt của anh sáng lên nở nụ cười đắc ý, tựa vào ghế ngồi sau xe, đưa tay tựa vào bên cửa xe, nhìn xe chậm rãi chạy đi, chạy dọc theo con đường lớn Ngọc Lan, ngón tay của anh khẽ chạm môi mỏng của mình, thậm chí xoa nhẹ qua lại, trên mặt mơ hồ hiện lên nụ cười. . . . . .

Không khí như vậy, ngay cả tài xế cũng cảm nhận được.

Tài xế cầm tay lái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên trong kính xe, lúc nghiêng mặt nhìn phía ngoài cửa sổ vẫn lộ ra nụ cười, ông ta cũng cười theo Tổng Giám đốc.

Vào lúc này Điện thoại di động vang lên.

“Alô?” Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, thấy số điện thoại của Như Mạt, thái độ liền hơi thu lại, có chút căng thẳng kêu nhỏ.

“Hôm nay tại sao còn chưa tới? Em chờ anh thật lâu. . . . . .” Giọng nói Như Mạt có chút run rẩy.

“Giọng nói của em làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút lo lắng hỏi.

“Không có việc gì. . . . . . Chỉ . . . . . . hơi bị cảm. . . . . .” Như Mạt miễn cưỡng cười nói.
“Anh tới ngay lập tức!” Tưởng Thiên Lỗi cắt điện thoại di động, nghĩ đến nụ hôn lúc nảy, hai mắt xốc xếch lóe lên một cái, liền căn dặn tài xế nói: “Đến bệnh viện!”

“Vâng!”

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy về phía trước !

Chiếc Land Rover chạy qua một công viên nhỏ bên đường!

Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn Tử Hiền nói: “rốt cuộc vừa rồi cô muốn làm gì?”

Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười nói: “Tôi muốn làm gì, anh không biết sao? Anh không hiểu cá tính của tôi à?”

Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn về phía cô bạn thân nói: “Tử Hiền! Tôi biết rõ cô ở nước ngoài quanh năm, tính tình thoải mái! Nhưng cô không thể xem Khả Hinh như một cô gái bình thường, tùy ý tổn thương cô ấy! !”

“Tùy ý?” Tử Hiền cười lạnh, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ tức giận nói: “Anh cho rằng tôi tùy ý? Tôi cố ý đấy! ! Tôi cố ý tổn thương cô ấy! ! Anh biết vì sao không? Có muốn tôi nói cho anh biết hay không?”

Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK