Chương 475: CHƯA ĐIỀU CHỈNH CHÊNH LỆCH MÚI GIỜ
“Ôi chao!” Đường Khả Hinh mới vừa thái sợi cải củ, đột nhiên cắt vào tay, nhanh chóng đưa ngón tay lên, xem đầu ngón tay trắng nõn, không có việc gì.
“Không có sao chứ?” Trang Hạo Nhiên ở phòng khách đang cùng bọn Lâm Sở Nhai nói đùa, nghe được Đường Khả Hinh kêu lên một tiếng, ngồi ở trên ghế sa lon, quay đầu, hỏi.
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh tiếp tục cầm dao sắc bén, đông đông đông thái sợi củ cải.
Tiêu Đồng đứng ở một bên giúp nướng bánh mì, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh rất chăm chú làm món ăn, cô đột nhiên cười cười nói: “Lúc ấy cô ở trong núi, chúng tôi rất nhớ tới món ăn cô làm. Đời tôi, thích nhất hai người làm món ăn, một là cô, một là Tổng Giám đốc.”
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn cô khẽ mỉm cười, nhanh chóng thái hết củ cải, đặt nó ở trên đĩa màu trắng, nói: “Có rất nhiều món ăn, tôi đều học Tổng Giám đốc.”
“Tiểu Đường! !” Tiếng của Lâm Sở Nhai từ đầu kia truyền đến.
“Hả!” Đường Khả Hinh cười quay đầu, nhìn Lâm Sở Nhai, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi hôm nay muốn ăn cà!” Lâm Sở Nhai quay đầu, cười nói.
“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười ứng.
“Ăn ăn ăn! !” Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, tức giận vươn tay, kéo chặt cổ của anh nói: “Ngày ngày chỉ có biết ăn thôi! ! Không chết đói cậu! ! Lần trước cùng một Tiểu Minh Tinh chơi đùa đến nửa đêm, đột nhiên đói bụng lại dám gọi điện thoại cho lão tử, muốn lão tử chuẩn bị món ăn cho cậu!”
“Ôi ôi ôi! Anh đừng như vậy! ! Sẽ chết người thật!” Lâm Sở Nhai lập tức té ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, nhân cơ hội sờ ngực của anh, nói: “Xem anh trong khoảng thời gian này, có uống sữa đu đủ hay không!”
“Xem tôi đánh chết cậu hay không! !” Trang Hạo Nhiên lại muốn dùng sức kẹp cổ của anh, muốn ghìm chết anh.
“Anh kẹp nhanh! Tôi đè anh ấy! !” Tô Lạc Hoành lập tức đè ở trên người của Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt tới ngồi ở bên vợ, nhìn thấy bọn họ ồn ào như vậy, mình cũng chạy qua, đè ở trên người của Tô Lạc Hoành, nói: “Đè chết anh ấy đi! Người này không biết xấu hổ, ngày ngày sờ ngực của tôi!”
Nhã Tuệ nhìn bọn họ đè ép Lâm Sở Nhai, có chút đau lòng nói: “Ôi. . . . . Nhẹ. . . . Nhẹ một chút. . . . . .”.
“Tại sao phải nhẹ một chút?” Trần Mạn Hồng cầm kìm cắt móng tay, đang cắt móng tay, cười nói: “Để cho bọn họ giết chết anh ấy đi! Tránh khỏi anh ấy ngày ngày chiếm tiện nghi của chồng tôi!”
Khả Hinh ở bên trong phòng bếp, quay đầu, nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, không nhịn được bật cười nói: “Thật là phục mấy người này, ngày ngày đùa giỡn, giống như đứa bé, Tổng Giám đốc cũng thế, ôi. . . . . . Không có anh chị em, chính là rất tinh nghịch bá đạo, cũng khó trách. . . . . .”
Khả Hinh vừa cười vừa cầm tôm he, chuẩn bị cắt miếng.
Tiêu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, cười nói: “Đợi một chút, cô nói người nào không có anh chị em, tinh nghịch bá đạo?”
“Tổng Giám đốc đó. . . . . .” Đường Khả Hinh cười nói.
Tiêu Đồng trợn to hai mắt, nhìn cô, cười nói: “Ai nói Tổng Giám đốc chúng ta không có anh chị em?”
Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn Tiêu Đồng, nói: “Anh ấy có sao? Không thể nào đâu? Cho tới bây giờ tôi cũng không có nghe anh ấy nói qua, một câu cũng không có nhắc tới!”
Phốc!
Tiêu Đồng không nhịn được bật cười, nói: “Cô không hỏi, anh ấy không cần nói chứ, cũng không phải ai cũng ngày ngày khoe anh chị em chứ.”
“Anh ấy có thật à?” Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, giống như cô không phải đang nói đùa, liền ngạc nhiên hỏi.
“Có thật!” Tiêu Đồng quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Anh ấy có một người chị gái, tên là Trang Ngải Lâm, hiện tại đang ở Pháp, tuy rằng chị ấy mở hơn 800 cửa hàng trang sức châu báu trên toàn thế giới, nhưng bản thân cũng là một nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng ở Paris. Trước mắt hiện đang ở nước Anh, bởi vì bác gái Trang tâm trạng không tốt, theo chị ấy trở về. . . . . .”
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh mở to hai mắt, nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng đặt bánh mì nướng xong lên trên đĩa, lại nhìn Đường Khả Hinh, khẳng định cười nói: “Là thật! ! Thật! ! Vô cùng thật!”
Đại sảnh khách sạn Á Châu!
Tử Hiền hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, trốn trái trốn phải không được, mồ hôi trên trán nhỏ xuống, nhưng vẫn nhắm mắt, xoay người nhìn cô gái trước mặt, căng thẳng cúi đầu, kêu nhỏ: “Chị, chị. . . . . .”
Trang Ngải Lâm nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống, đôi mắt hạnh sáng ngời, lạnh lùng nhìn dáng vẻ Nhậm Tử Hiền sợ hãi rụt rè, chợt nhíu mày, khinh bỉ lắc đầu nói: “Nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè của cô xem! ! Nhìn cô cũng thấy phiền! !”
Tử Hiền chớp mắt, không dám lên tiếng.
Trang Ngải Lâm mang giày cao gót, lui ra phía sau một bước, cau mày nhìn toàn thân Nhậm Tử Hiền mặc trang phục màu đen, cười to một tiếng, lại lạnh lùng tức giận nói: “Xấu hổ chết rồi! Có phải chiếc váy này đã mặc năm ngoái rồi hay không?”
Mặt của Nhậm Tử Hiền đỏ bừng, không dám lên tiếng.
“Cô là một nhà thiết kế, có thể mặc quần áo năm ngoái?” Trang Ngải Lâm cầm mắt kính, nhìn bông tai bạch kim thật to của Nhậm Tử Hiền, không chịu nổi nói: “Ôi trời ơi!!! Đôi bông tai này của cô, có phải nhà thiết kế Hoàng thất thiết kế cho công chúa nhỏ nước Anh sao?”
“Phải . . . . .” Nhậm Tử Hiền yếu ớt đáp một tiếng, trái tim giống như bị vô số xe ngựa lăn qua, buồn bực đau đớn khó chịu.
“Trời ơi. . . . . .” Trang Ngải Lâm nhìn Nhậm Tử Hiền, rất khoa trương tức giận nói: “Cô là nhà thiết kế, lại đeo đồ đo ni cho người khác?”
Nhậm Tử Hiền miễn cưỡng nở nụ cười, không dám lên tiếng.
Trang Ngải Lâm nói to, tức giận có chút không kịp thở, nhất thời ngửi thấy một mùi nước hoa vô cùng gay mũi, đập vào mặt, cô chớp mắt, lập tức lạnh lùng tiến lên, tay nắm áo khoác của Nhậm Tử Hiền, nhấc lên, cô lập tức thật thất vọng thở một hơi, nhìn Nhậm Tử Hiền, kêu lên: “My God! ! Chanel NO1! ! Oh my god! Bây giờ còn có người dùng Chanel NO1! ! Trời ạ! Cô là một nhà thiết kế, chẳng lẽ không có nước hoa dành riêng cho mình sao? Lần trước tôi không phải đã nói với cô rồi sao? Phụ nữ nhất định phải có mùi nước hoa của riêng mình! !”
“Bởi vì quá bận rộn, cho nên. . . . . .” Âm thanh bị cắt ngang.
“Mỗi ngày cô cầm rượu đỏ, nửa đêm tiến vào phòng của em trai tôi, không phải cho cậu ta uống rượu, chính là muốn cậu ta đàn cho cô nghe, cô thứ gì? Lúc ấy cô có thời gian không?” Giọng nói của Trang Ngải Lâm giống như pháo nổ, nhanh chóng vang lên.
Cả người Nhậm Tử Hiền có chút choáng váng, hai mắt có chút rời rạc.
“Trước mặt, sau lưng một đống lớn người giúp việc, ngay cả chuyện tình cảm của mình cũng xử lý không xong, tốn thời gian diệt trừ Tiểu Tam bên cạnh đàn ông của mình ! Xem đi? Hiện tại diệt luôn mình đi ? Tôi xem thườnh loại người như cô! Dù sao cô cũng là nhà thiết kế!” Trang Ngải Lâm nói xong, đôi mắt hạnh rất lạnh lùng nhìn hướng cô.
Hai mắt Nhậm Tử Hiền nhấp nháy, có chút miễn cưỡng cười nói: “Chị dạy rất đúng!”
“Ít miệng lưỡi cho tôi, bản tiểu thư không phải không biết cô không thích tôi, lần trước ở Paris, cô bị vướng vào vụ sao chép, nếu không phải một tay tôi chống cho cô, đoán chừng cô thanh danh của cô đã mất sạch ! Tôi tình nguyện tin tưởng, đầu óc bột nhão của cô cùng chuyên gia thiết kế Paris thống nhất ý tưởng! Mặc dù tôi cảm thấy cô không thể nào!” Trang Ngải Lâm lại trừng trị cô từng chút.
Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền trắng bệch, đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Khách đi tới lui đại sảnh, rốt cuộc chú ý tới hai người phụ nữ phương Đông xinh đẹp.
“Cô!” Trang Ngải Lâm cầm mắt kính, gõ mạnh trên bả vai Nhậm Tử Hiền, ánh mắt lại lộ ra khinh thường nói: “Cho nên nói cô không có thành tựu! tốn hết thời gian trên thân đàn ông! Ba năm trước đây gặp cô, phong cách ăn mặc có hương vị phương Đông! Ba năm sau gặp cô vẫn phong cách này! Nhà thiết kế Paris người ta đã từng tới Á Châu, trong một đêm liền quen với đường lối của chúng ta, nhìn cô đi, cái gì là hoa hồng phương Đông! ? Ở bên ngoài lăn lộn rất nhiều năm, phong cách mặc vẫn không một chút thay đổi! Mất hết mặt mũi của tôi!”
Trái tim Nhậm Tử Hiền giống như trăm ngàn thớt ngựa chạy qua.
“Sau này đừng để cho tôi nhìn thấy cô gặp gỡ Beckham, mắc cỡ chết người!” Trang Ngải Lâm nói xong, cảm thấy có chút thở gấp, mới ôm vai, liếc về phía cô, nói: “Lúc nảy thấy cô tức giận đùng đùng chạy đi, muốn đi nơi nào?”
Hai mắt Nhậm Tử Hiền chợt lóe, không dám lên tiếng.
“Chẳng lẽ muốn đi xử lý Tiểu Tam chứ?” Trang Ngải Lâm cười chế nhạo nói.
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .”
“Buông tha người đàn ông kia đi! ! Rõ rang vì một người đàn ông không tốt, lại làm bẩn mình! Cút!” Trang Ngải Lâm lạnh lùng nói!
Trái tim của Nhậm Tử Hiền bị níu chặt, lập tức xoay người muốn đi về phía thang máy.
“Trở lại!” Trang Ngải Lâm đột nhiên lạnh lùng gọi.
Nhậm Tử Hiền lập tức hoảng sợ xoay người, đứng ở trước mặt của Trang Ngải Lâm, cúi đầu, kêu nhỏ: “Chị, chị có gì căn dặn?”
“Tôi muốn ở trong nước một thời gian, đừng để cho tôi nhìn thấy bất kỳ tin tức nào có liên quan đến cô ở trên báo chí, trong máy vi tính, trên web, trên điện thoại di động, bao gồm buổi trình diễn thời trang của cô. Tôi vừa nhìn thấy cô, tôi liền choáng váng đầu! Hiểu chưa?” Trang Ngải Lâm đeo mắt kính lên, ngửa mặt nhìn cô, phách lối, bá đạo nói.
“Hiểu, hiểu rồi. . . . . .” Nhậm Tử Hiền vội vàng nói.
“Hi vọng cô thật hiểu, nếu như tôi ở trong nước bị choáng váng đầu, tôi liền để cho cô sống không nổi ở Paris. . . . . .” Trang Ngải Lâm nói xong, liền một mình, nhìn lại thương hiệu trên người, ví da màu đen sáng bóng thiết kế cho mình, nhẹ nhàng đi về phía trước.
Nhậm Tử Hiền phát hiện bà chị này đã đi cách xa mình 3 mét, cả người cô giống như mới sinh xong đứa bé, vừa qua khỏi đau bụng sinh, mệt rã rời.
Trang Ngải Lâm một mình ôm vai đi vào thang máy, lúc này, trong thang máy có hai người đàn ông, tựa vào một bên, nét mặt lộ ra thèm thuồng chảy nước miếng nhìn cô, cô giống như không nhìn thấy, đưa ngón tay ngọc thon dài, nhìn kỹ mấy lần. . . . . .
Thang máy mở ra ở tầng 10, có mấy người đi vào, Trang Ngải Lâm lui về phía sau mấy bước, nhất thời phát hiện cái mông tròn của mình bị người ta sờ, hai tròng mắt của cô lạnh lẽo, ngẩng mặt lên, tay nhè nhẹ buông xuống, đưa mắt nhìn nhìn gương phản chiếu trong thang máy, có một người đàn ông đang hả hê nở nụ cười, cô cũng đột nhiên mỉm cười, nhưng mặt lập tức rét lạnh, ở trong không gian thu hẹp của thang máy, ầm ầm xoay người, cùi chỏ giống như tia chớp, phịch một tiếng, húc chặt cổ họng người đàn ông kia, như đóng đinh anh ta ở trên tường thang máy! !
“A . . . . . . . . . . ” Người đàn ông này đau đến hít thở không thong, kêu to! !
Bên trong thang máy, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn cô.
“Anh mới vừa đặt tay ở chỗ nào?” Trang Ngải Lâm tiến tới gần người đàn ông kia, lạnh lùng hỏi! !
“Tôi . . . . . Tôi . . . . .” Người đàn ông kia nhìn Trang Ngải Lâm hoảng sợ đến nói không ra lời, căng thẳng cả người run rẩy!
“Câm đúng không?” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, cùi chỏ đè vào cổ của anh ta một cái, một tay nhấc đuôi váy dài, lộ ra đùi đẹp thon dài hấp dẫn, lập tức giống như tia chớp, chợt đá vào hạ bô của người đàn ông, bịch một tiếng! !
“A! ! !” Sắc mặt của người đàn ông kia rét run, đau đến cả người quỳ trên mặt sàn, che hạ bộ, kêu lên! !
“Dám sờ chị? Lần trước đàn ông đụng eo của tôi một cái, anh ta ba tháng không rời giường! ! !” Trang Ngải Lâm nói vừa xong, tay trái nắm tóc của anh ta, tay phải hướng cằm của anh ta, đấm mạnh một quyền, kêu to: “Lần sau còn dám làm loạn, tôi đánh gãy xương anh ! ! ! !”
“A . . . . . .. . . . . . ” Bên trong thang máy truyền đến tiếng kêu gào.
Không đến bao lâu, cửa thang máy tầng lầu spa nhẹ mở ra.
Trang Ngải Lâm phong tình vạn chủng nắm túi xách, giống như nữ vương, xinh đẹp đi ra ngoài, nhẹ nhàng đeo mắt kính lên, mặt không lộ vẻ gì đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Khi dễ chị chưa điều chỉnh chênh lệch múi giờ, thiến anh à!”
Cửa thang máy lại mở ra.
Người đàn ông sờ mông đó đã bị đánh cho không còn hình người, rúc trên sàn không động đậy được.