Chương 683: CÓ THỂ CHẠM TAY
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Cậu đừng động một chút là lấy chuyện của tôi ra nói, giống như con chuột nhà cậu không ăn được con gián nhà tôi!”
“Lúc này đang dầu sôi lửa bỏng, các người nói nhảm cái gì hả, thiếu ăn đạp đúng không?” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, liền đi trước người khác, ở trong bóng tối đi về phía cây táo, tay đưa ra phía trước, anh liền ôi một tiếng, rút hai tay về, thấp giọng kêu lên: “Cái quái gì thế? Đau quá! ! Cái gì vậy?”
Tào Anh Kiệt đi nhanh tới, đưa tay nắm gốc cây một cái, cũng chợt rút về, sợ hãi kêu: “Ôi chao, mẹ ơi! Cây táo này có gai à?”
“Mọi người không biết à?” Bộ dạng Lâm Sở Nhai ra vẻ đương nhiên đi tới, nhìn gốc cây nói khẽ: “Cây táo vốn có gai mà !”
“Có gai thì tôi phải làm thế nào?” Trang Hạo Nhiên giật mình nói.
Dáng vẻ Lâm Sở Nhai như rất hào phóng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Ngay cả có gai anh cũng phải trèo, như vậy anh mới đủ thành ý!”
“Tôi sợ chúng ta chưa trèo lên, đã thành tổ ong rồi !” Trang Hạo Nhiên cũng đi tới, vươn tay ấn vào thân cây, cũng chợt rút tay lại, kinh ngạc nói: “Tôi . . . . . Mẹ nó. . . . . .”
“Không có việc gì! !” Tô Lạc Hoành suy nghĩ biện pháp, lập tức từ trong túi quần của mình rút ra một con dao nhỏ! !
“Anh làm gì?” Lâm Sở Nhai lập tức nhìn Tô Lạc Hoành rất khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ anh muốn dùng dao gọt hết gai chứ?”
“Nếu không thì còn có biện pháp gì?” Tô Lạc Hoành vẫn là người tương đối lý trí, nhìn anh khẽ nói: “Nếu để như thế này leo lên, không đâm người này chết mới là lạ! ! Đàn ông có thể là cầm thú, nhưng không thể không đẹp trai!”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên không thể dễ dàng tha thứ mình không đẹp trai! !
“Đến đây đi, đến đây đi! ! Mọi người ai có dao găm, hoặc cầm tảng đá ở bên cạnh, gọt gai cho phẳng một chút!” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, người đã đi lên trước, ở trong bóng tối, mượn ánh sáng cửa sổ xuyên ra, không ngừng gọt! !
Tào Anh Kiệt và Lâm Sở Nhai liếc mắt nhìn, cũng nhanh chóng tìm tảng đá, muốn đập!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tìm tảng đá. . . . . .
“Anh đừng cử động! ! Anh chỉ cần bày ra đẹp trai là được rồi!” Tô Lạc Hoành vừa gọt vừa xua tay nói.
“Anh em tốt! Tối nay hoàn thành nhiệm vụ, tôi cưới được vợ, nhất định sẽ không bạc đãi mọi người!” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt lên, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhìn Tô Lạc Hoành nói.
Ba cầm thú không để ý anh, tiếp tục gọt gọt, đập đập. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn mấy người anh em ở nơi đó dùng sức làm chuyện chán ghét, anh không nói gì thêm mà lạnh lùng bỏ đi, đi về phía chiếc xe giấu ở trong rừng cây, từ bên trong lấy ra một cái bàn bào lưỡi sắt, nhanh chóng bước đi về phía mọi người, nói: “Tránh ra đi! Thứ không có đầu óc gì cả! Biết rõ muốn tới trèo cây táo, mang theo gương mặt đẹp trai tới thôi!”
Mấy người cùng nhau sững sờ nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng, xách theo cái bàn bào lớn, đi tới trước thân cây, liếc cây táo già mười mấy năm một cái, suy nghĩ một chút, dùng sức cầm cái bàn bào, dùng lưỡi dao quét qua, gai nhọn lập tức bị mài phẳng!
“Mẹ kiếp ! ! Anh mang theo đồ vật này, không còn sớm cho chúng tôi biết?” Tô Lạc Hoành nhìn anh gầm nhẹ!
“Tôi đang chờ mọi người quay đầu lại là bờ!” Lãnh Mặc Hàn lại dùng sức bào!
“Cậu cũng là anh em tốt!” Trang Hạo Nhiên lại vỗ bả vai của anh, nói.
Lãnh Mặc Hàn không để ý tới anh, mà nhanh chóng xách theo cái bàn bào, bào sạch sẽ tất cả gai góc của cây táo cao gần hai thước, sau đó ném cái bàn bào đi, đầu tiên bảo Lâm Sở Nhai ngồi xổm xuống nói: “Đến đây đi! Thân cây này quá thẳng, không có nhánh, có thể cũng ngăn được kẻ trộm, Anh Kiệt và Lạc Hoành lên trước!”
“Được! !” Lâm Sở Nhai cao ráo, ngồi xổm người xuống trước!
“Chịu đựng đấy!” Tô Lạc Hoành nói xong, chợt cảm thấy gió hơi lớn, mưa phùn lại bay lên, anh không nói chuyện nữa, trực tiếp tiến lên một tay chống cây táo, đạp lưng Lâm Sở Nhai, trèo lên trước, sau đó Tào Anh Kiệt cũng vỗ bả vai Lâm Sở Nhai nói một câu, anh cực khổ, lại bước lên bờ vai của anh, tiếp tục trèo lên người của Tô Lạc Hoành. . . . . .
“Này, cậu đừng kéo quần tôi! Cậu cố ý đúng không? ! Có phải muốn nhìn con X của tôi lớn bao nhiêu hay không?” Tô Lạc Hoành bị Tào Anh Kiệt kéo đến đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ lên, ôm thân cây thẳng tắp, đạp bả vai Lâm Sở Nhai, đỏ mặt nói.
“Anh, tôi không có kéo!” Tào Anh Kiệt lại dùng sức bước lên bả vai Tô Lạc Hoành, ôm thân cây, ngẩng đầu nhìn gần đến ban công lầu hai, anh lập tức gọi nhỏ: “Lão đại, lên đi! !”
Cả người Trang Hạo Nhiên đứng dưới tàng cây, nhìn ba người anh em tốt xếp giống như la hán, run rẩy tròng trành chồng lên nhau, liều bám ở trên cây, mặc dù anh rất cảm động, nhưng có chút hoa cả mắt nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ của tôi leo lên cây có chút không đẹp trai. . . . . .”
“Thúi lắm! !” Lâm Sở Nhai đứng ở phía dưới cùng, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, khàn giọng gọi: “Chờ ngày nào đó Tiểu Đường và Tổng Giám đốc Tưởng ở trong phòng tắt đèn xong, anh sẽ biết rõ cái gì gọi là không đẹp trai! Dù sao phải tin tưởng tôi, anh em sẽ không hại anh! ! Đi lên ôm cô ấy vào lòng, hôn chết cô, cho dù cô ấy tát anh mười mấy bạt tai, cắn chết anh, liều mạng hôn tả tơi, cô ấy không thỏa hiệp, tôi chịu thua anh! Đây là cơ hội duy nhất! Nếu ngày mai Vitas thức dậy phát hiện cây táo bị tôi gọt, anh cắm vào đôi cánh, anh cũng không bay qua được đâu !”
Trang Hạo Nhiên nghe xong, nhất thời cảm thấy cũng có lý, lập tức muốn tung người trèo lên phía trước. . . . . .
Hai con chim màu đen thật to, vèo một tiếng, không biết từ một gốc cây nào bay xuống, lập tức đứng ở dưới gốc cây táo! !
Mấy người đàn ông hoảng sợ đến vỡ mật, ôm thân cây, ngây ngốc nhìn sang.
Đôi song sinh Tiểu Vi, Tiểu Hà, lạnh lùng đứng dưới tàng cây nhìn bọn họ! !
Tất cả mọi người hoảng sợ, cũng nhìn chòng chọc các cô.
“Mẹ ơi, quên đôi song sinh này rồi !” Tô Lạc Hoành ôm thân cây, đứng ở chính giữa, nhìn đôi song sinh dưới mặt đất, hoảng sợ đến nói không ra lời.
Lâm Sở Nhai vừa chảy mồ hôi, vừa nghĩ cách khống chế các cô, sau đó cùng nhau trói tay chân lại.
Trang Hạo Nhiên nhất thời kinh hãi!
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn bọn họ, nói: “Tôi không có quên, bọn họ vẫn nhìn chúng ta”.
“Mẹ nó, anh có cái bàn bào không nói sớm, nhìn thấy người cũng không nói! Anh câm hả?” Tô Lạc Hoành gấp đến độ gầm nhẹ.
“Nếu như bọn họ muốn động tới cậu, lúc nảy mọi người đã không sống nổi!” Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, cả người phát ra khí thế mãnh liệt, nhìn đôi song sinh.
Ba ông La Hán Lâm Sở Nhai cũng bám trên cây, nhìn bọn họ.
Tiểu Vi và Tiểu Hà lặng yên đứng dưới tàng cây, lạnh lùng nhìn bọn họ một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi lui ra ngoài, bởi vì cậu chủ Tô có lệnh, có thể mở cho Tổng Giám đốc Trang một con đường riêng.
Tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trang Hạo Nhiên cũng thở phào một hơi.
Lãnh Mặc Hàn nhìn Trang Hạo Nhiên, nhạo báng nói: “Anh cũng sợ à? Không dám đánh bọn họ sao?”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Tôi không đánh phụ nữ!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mau lên đây! !” Tô Lạc Hoành chảy mồ hôi kêu to: “Tôi sắp không chống nổi!”
“Tốt!” Trang Hạo Nhiên lấy dũng khí, cũng không quan tâm có đẹp trai hay không nữa, lập tức không nói hai lời, tung người lên, đạp lên bả vai Lâm Sở Nhai, Lãnh Mặc Hàn nâng nhẹ ở phía sau, đẩy cả người anh đi lên. . . . . .
Phòng khách!
Đường Khả Hinh mới vừa tắm xong, mặc quần short ngắn, áo thun màu trắng, tóc hơi ướt đẫm, đang cầm cherry đỏ Thầy giáo chuẩn bị cho mình, vừa ăn vừa trừng mắt dừng ở bên thang lầu, không có đi lên, mà ngạc nhiên cau mày nói: “Tôi giống như nghe có tiếng động kì lạ phía bên ngoài?”
Vitas mặc thường phục, đang ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, đeo mắt kính, khuôn mặt đẹp lão nghiêm nghị nhìn tài liệu trong tay, lạnh nhạt nói: “Có thể là cây táo.”
Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Vitas, hỏi: “Cây táo? Cây táo thế nào?”
Vitas lại lật một tờ tài liệu, mới nói: “Lúc trước, tôi phát hiện có sâu đục trong thân cây táo, liền gọi người bộ phận cây cảnh đến chặt nó đi, nhưng hôm nay bọn họ cưa cây đến một nửa, máy cưa bị hư.”
Đường Khả Hinh hiểu ra, liền bỏ một trái cherry đỏ vào miệng, mới cười nói: “Nói đúng là hôm nay gió lớn, cho nên cây táo càng đong đưa dữ dội.”
“Ừ.” Vitas gật đầu.
Đường Khả Hinh không nói nữa, trực tiếp cầm cherry đỏ đi lên lầu.
Ngoài phòng, gió thật to!
Trang Hạo Nhiên đạp bả vai Tô Lạc Hoành, tiếp tục toát mồ hôi lạnh, trèo thẳng lên. . . . . .
“Nhanh lên một chút! !” Lâm Sở Nhai nằm ở trên thân cây, trọng lượng mấy trăm kg ép tới anh không thở nổi, mồ hôi từng giọt nhỏ xuống, mới nói nhỏ: “Tôi sắp chống không nổi rồi, cũng rúm chân rồi.”
“Xin lỗi, người anh em!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại muốn chống đỡ thân thể Tào Anh Kiệt, trèo lên trên. . . . . .
Đột nhiên. . . . . . . . . Răng. . . . . . Rắc. . . . . . Răng. . . . . . Rắc. . . . . . Trong bóng tối truyền đến âm thanh kinh khủng.
“Hả?” Tô Lạc Hoành đột nhiên giống như con dơi ở trong màn đêm ngẩng đầu lên, như rơi vào trong sương mù nói: “Tôi giống như nghe được âm thanh không bình thường. . . . . .”
“Âm thanh gì?” Tào Anh Kiệt chịu đựng sức nặng của Trang Hạo Nhiên, cũng ôm thân cây, giống như nó là mục tiêu duy nhất của cuộc đời, là ông trời duy nhất, hỏi.
“Tôi có một loại dự cảm xấu mãnh liệt. . . . . .” Tô Lạc Hoành quay đầu trái phải, luôn có một loại dự cảm xấu.
“Cái gì. . . . . .” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên bò đến trên lưng của Tô Lạc Hoành, lại đạp một cái liền có thể đến bên cửa sổ phòng Đường Khả Hinh, anh thở phào một cái, hỏi.
Lãnh Mặc Hàn cũng nghe ra âm thanh không bình thường này, ở trong bóng tối, nhìn quanh thân cây táo híp mắt tra xét. . . . . .
“Lão đại! ! Nhanh lên một chút!” Tào Anh Kiệt ôm thân cây, người đầy mồ hôi, nói.
“Được rồi!” Trang Hạo Nhiên đạp lưng Tào Anh Kiệt, bắt đầu nghiêng người tới trước, tay phải nắm chặt bên cửa sổ phòng của Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh chậm rãi đẩy cửa ra, chợt cảm thấy trong phòng lạnh lẽo, nhìn bên cửa sổ mới biết buổi sáng không có khóa cửa sổ, cô thở ra một hơi, lập tức đi tới bên cửa sổ, muốn vươn tay đóng cửa sổ, nhưng chợt nhìn thấy một bàn tay nắm chặt thành cửa sổ, cái ót của cô lạnh lẽo, lập tức nghiêng người tới trước nhìn ra ngoài, kêu to: “Ai?”
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, vừa muốn nhìn Đường Khả Hinh. . . . . . . .
Đang lúc này, trong bóng tối “Rắc . . . . . .. . . . . .” Một tiếng vang kinh khủng truyền đến.
Cây táo bị cưa bỏ một nửa, vang lên âm thanh rắc rắc, theo gió mạnh lập tức mang theo bốn vị La Hán trên cây oanh oanh liệt liệt ngã xuống!
“A . . . . . . .” Một tiếng kêu thê thảm, vang dội cả đêm tối! !