Chương 1254: MUỖNG INOX
Uyển Thanh nghe được anh gọi to, cô liền hơi nghiêng người tới trước, vươn tay nhận lấy tấm hình, nhìn chằm chằm hiện trường phòng bếp sau khi nổ tung trong hình, bên trong một số muỗng inox, chén đũa cùng toàn bộ không gian đen kịt phủ kín lửa than dày đặc, hai tròng mắt cô khẽ xoay tròn, nhìn chằm chằm hình ảnh một đống đồ làm bếp trong bóng tối, cũng chợt cảm thấy có chút không ổn. . .
Lúc này Thanh Bình cùng Mỹ Linh cũng tò mò đi tới, cúi người nghi ngờ nhìn tấm hình Uyển Thanh cầm trong tay, hỏi: “Hình này có cái gì? Toàn bộ một mảnh tối đen như mực, chẳng lẽ hai người còn phát hiện ở bên trong có cái gì?”
Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, một mình trầm mặt đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn phía ngoài cửa sổ, gió lạnh quét qua nước mưa, hai tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển.
Uyển Thanh lập tức cầm tấm hình đưa về phía hai người sau lưng, chỉ một vật có hình dáng giống như muỗng canh trong tấm hình, giải thích nói: “Cô xem đi, vật này giống muỗng canh hay không?”
Thanh Bình cùng Mỹ Linh cùng híp mắt, ghé mặt sát gần nhìn kỹ một điểm đen nhánh trong tấm hình, thật ra tay cầm của nó giống phần cầm của cái muỗng, phần lớn bị vật khác che lấp, nhưng chỉ cần đủ tỉ mỉ vẫn có thể rõ ràng cảm thấy nó đúng là một cái muỗng canh không nhỏ, liền gật gật đầu nói: “Dường như là vậy! Hình dáng rất giống! ! Nhưng trong phòng bếp có muỗng canh không phải là bình thường sao? Mọi người nhìn ra cái gì?”
Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua các cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc vươn tay, lại chỉ một cái muỗng canh trong hình nói: “Xem rõ chưa? Góc bên trái và ở giữa muỗng canh này rõ ràng lõm xuống!”
Thanh Bình cùng Mỹ Linh nghe nói như vậy, lập tức sửng sốt trợn to mắt, lại ghé sát mặt nhìn bộ phận đen kịt kia, quả nhiên cảm thấy muỗng canh to lớn có dấu hiệu lõm vào trong, đây quả thật phải có hai tròng mắt rất sắc bén mới có thể phát hiện, bọn họ cùng kêu lên một tiếng oa, nói: “Trời ạ! Mọi người quá lợi hại! Như vậy cũng có thể phát hiện? Nhưng nó lõm thì có thể chứng minh được gì?”
Uyển Thanh lại chậm rãi xoay người, nhìn hai người bọn họ giải thích thật kĩ: “Mọi người nghĩ qua chưa? Bộ đồ ăn của phòng bếp khách sạn thường làm bằng inox! ! Cho dù là nồi, chén, muỗng, vân vân, hoặc đồ làm bếp chuyên dùng để nấu nướng của đầu bếp!”
“Đúng vậy!” Thanh Bình cùng Mỹ Linh đồng thời gật đầu một cái, đáp.
Vẻ mặt Uyển Thanh tức lộ ra nặng nề, hai tròng mắt lóe sáng, lập tức đưa ra nghi ngờ, nói: “Phòng bếp khách sạn có quy định, chỉ cần bộ đồ ăn bị hư hao, nhất định phải lập tức làm tờ trình đề xuất đổi sản phẩm hư hao để tránh xảy ra chuyện khác, ảnh hưởng quá trình nấu nướng! Nhưng cô nhìn đi, muỗng canh này nhìn hình dáng của nó nhất định là cỡ lớn nhất! ! Một muỗng inox lớn như vậy, nếu không phải trải qua gõ đập mạnh, nó làm sao có thể lõm sâu xuống như thế!”
“Có lẽ do nổ tung xảy ra va chạm !” Thanh Bình đưa ra ý kiến của mình! !
“Hoàn toàn có thể. . .” Uyển Thanh khách quan nhìn cô, gật gật đầu nói: “Cho nên. . . Chúng ta chỉ có thể phỏng đoán! Bởi vì dựa theo sự thật vụ cháy do chủ tịch Đường nói ra, trước khi ông ấy đi vào phòng bếp, trong phòng bếp cũng không có phát hiện bất kỳ tranh chấp nào, cho nên chuyện cầm muỗng inox gõ đập cũng không thể xảy ra trước khi các đầu bếp đi vào!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức xoay người, theo đáp án của em gái, hai tròng mắt sắc bén lóe lên suy nghĩ chuyện xảy ra kế tiếp trong phòng bếp. . .
“Ý của chị nói. . .” Thanh Bình có chút kinh ngạc nhìn Uyển Thanh nói: “Trước khi xảy ra vụ cháy đã có người vào phòng bếp?”
Uyển Thanh ngưng trọng suy nghĩ trong chốc lát, mới trầm ngâm nói: “Hoàn toàn có thể! ! Mặc dù khả năng này rất nhỏ! Nhưng giả thiết người này tiến vào phòng bếp là vì cái gì? Bởi vì chủ tịch Đường đã giao, đầu bếp vào phòng bếp phải có mật mã mới có thể hoàn toàn mở tầng cửa thứ ba! Hơn nữa sau khi tiến vào, có hệ thống cameras hoàn chỉnh của khách sạn có thể kiểm tra! Nhưng trước khi nổ tung, không có bất kỳ dấu vết!”
Lãnh Mặc Hàn nghe em gái nói vậy, chậm rãi xoay người ngắm nhìn ngoài cửa sổ, nước mưa trắng xóa mông lung cả thành phố, thậm chí có một loại cảm giác cực kỳ xinh đẹp. . . Anh chăm chú nhìn màn mưa mông lung, sâu kín nói: “Uyển Thanh. . . Anh còn nhớ rõ ràng, năm ấy anh và em tách ra thì bầu trời bay đầy hoa phượng tím, tất cả thế giới thật đẹp. . .”
Uyển Thanh đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn anh trai.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn mãnh liệt lóe lên, nhớ tới Trang Hạo Nhiên, trái tim của anh chợt đau đớn, sâu kín nói: “Hôm nay màn mưa này. . . Cũng thật đẹp. . . Một mảnh trắng xóa. . . Giống như năm đó. . . Em nói xem. . . Lúc trên thế giới xảy ra chuyện bi kịch nhất thì nhìn thế nào cũng rất đẹp. . . Đẹp đến nổi em đối mặt với sự thật, thật sự rất bất đắc dĩ. . . Rất bất đắc dĩ. . .”
Uyển Thanh nghe anh trai nói vậy, trong lòng của cô cũng lập tức trở nên nặng nề, nhớ lại năm đó cùng anh trai ly biệt, còn có thể rõ ràng nhìn thấy bóng dáng anh trai ở xa xa, xuất hiện trong thế giới màu tím đậm bồng bềnh, kêu gào chạy đuổi theo. . . Thật ra cho tới bây giờ cũng không dám dễ dàng tiếp xúc với kí ức một lần nữa, chỉ cần đụng chạm một chút, cô cũng đau đến thấu tim phổi. . . Cô mới vừa muốn đè nén cảm xúc nói chuyện, lại nhìn thấy anh trai đứng ở trước cửa sổ sát đất, hai tròng mắt đã lóe ra nước mắt đau đớn ẩn nhẫn, đích thân anh đưa người anh em tốt nhất của mình vào cục cảnh sát, có lẽ lúc này anh hận không thể chính mình biến mất, như vậy mới có thể mãi mãi giữ được sự thật này, không bị tố giác. . .
Cô nặng nề cúi đầu, thở dài, chậm rãi cúi đầu, do dự một lát, không khỏi nhớ tới câu nói của anh trai: Lúc trên thế giới xảy ra chuyện bi kịch nhất thì nhìn thế nào cũng rất đẹp. . . Hai tròng mắt của cô lóe lên, trái tim giống như bị đánh trúng, làm cho máu trong thân thể kịch liệt sôi trào, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh trai vội nói: “Anh! ! Anh mới vừa nói. . . Lúc trên thế giới xảy ra chuyện bi kịch nhất thì nhìn thế nào cũng rất đẹp. . .”
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi quay mặt sang, bất đắc dĩ nhìn em gái, gật đầu một cái.
Hai tròng mắt Uyển Thanh sáng lên, nhìn chằm chằm anh trai nói: “Vậy anh nói. . . Vụ cháy có đủ tạo thành bi kịch đẹp nhất hay không?”
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình nhìn em gái.
Thanh Bình cùng Mỹ Linh nhất thời giật mình nhìn Uyển Thanh, không hiểu lời của cô. . ., không nhịn được nói: “Chị Uyển Thanh, chị nói cái gì vậy? Vụ cháy này còn chưa đủ thảm à?”
Thân thể Uyển Thanh lập tức cứng ngắc ngồi trên xe lăn, sắc mặt căng thẳng, hai tròng mắt mãnh liệt lóe lên, nhìn tới trước vội nói: “Ý của tôi là, năm đó chủ tịch Đường vì sự kiện rượu đỏ, vì sợ dính líu đến Hoàn Cầu, lại sợ chuyện của nhà họ Tưởng liên lụy đến người nhà, mới làm Tổng Giám đốc ngầm ở phía sau màn chủ trì công việc khách sạn, đúng không?”
“Đúng vậy!” Thanh Bình cùng Mỹ Linh không nhịn được đáp! !
Uyển Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Bình cùng Mỹ Linh nói ngay: “Nếu đúng là như vậy! ! Tổng Giám đốc Trang đi gặp chủ tịch Đường nhất định phải cẩn thận, lén lén lút lút! ! Bởi vì ai cũng sợ liên lụy tới người khác! ! Nhưng ngoài chủ tịch Đường, còn có người bí mật nào đó cũng biết sự kiện rượu đỏ hay không, mà lúc xuất hiện cũng cần che giấu thân phận?”
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn sáng lên, nhìn em gái! !
“Dĩ nhiên! ! Đây chỉ là suy đoán của em!” Uyển Thanh trực tiếp chống hai tay lên xe lăn, từ từ đứng lên, nhớ lại tất cả quá trình vụ cháy, cô lại sâu kín nói: “Giả thiết. . . Sự kiện rượu đỏ này dính líu đến một nhóm người, mà không phải một cá nhân như chúng ta nghĩ! Như vậy. . . Cái người này hoặc sự kiện này có thể thật sự xuất hiện hay không? Nếu. . . Người này chưa từng xuất hiện, như vậy vết trầy trên đường ống khí gas làm sao có? Cái muỗng inox này lõm xuống, chúng ta phải giải thích thế nào? Bởi vì sau mười hai năm, chủ tịch Đường cùng Tổng Giám đốc Trang nhớ lại năm đó chỉ chung chung. . .Có lẽ còn có dấu vết khác hay không, có thể để cho chúng ta tìm thấy được sao?”
Đầu óc Lãnh Mặc Hàn nhất thời rõ ràng, anh nhanh chóng đi tới trước mặt em gái, nhìn cô nói: “Đúng vậy! ! Em quả thật nhắc nhở anh! Vết trầy này vẫn làm cho anh nghi ngờ, vị trí lõm xuống của cái muỗng inox, rốt cuộc có thể trùng khớp với vết trầy hay không? Nếu trùng khớp, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu điều tra kỹ người thứ ba! !”
Uyển Thanh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh trai gật đầu một cái! !
“Vậy làm sao chứng minh nó trùng khớp?” Thanh Bình cùng Mỹ Linh kinh ngạc kêu lên! !
Uyển Thanh trực tiếp nhanh chóng nhìn Thanh Bình nói: “Tại sao không thể chứng minh! ! Sau vụ nổ, mặc dù chứng cứ không có bị thu giữ, nhưng trước khi nổ tung, tất cả bộ đồ ăn đều có đánh số! Chúng ta có thể tìm ra loại bộ đồ ăn mười hai năm trước mà phòng thu mua đã mua, toàn bộ loại bỏ một lần, cho dù không thể chứng minh cái muỗng inox lõm xuống, chúng ta cũng có thể chứng minh những bộ đồ ăn khác có trùng khớp với vết trầy hay không! ! Chỉ cần trùng khớp, chúng ta có thể suy luận ra một số chuyện hợp lí! !”
“Vậy tôi lập tức điều tra tài liệu của phòng thu mua mười hai năm trước! !” Mỹ Linh nhanh chóng cúi người, bắt đầu truyền dữ liệu, Thanh Bình nhìn Mỹ Linh bận rộn làm việc, cô ngồi ở đó tay trống trơn, lộ vẻ rất không quen, liền hỏi: “Này! Cô ấy có việc bận rộn! Vậy tôi thì sao. . . Tôi phải làm gì?”
Uyển Thanh nhìn chằm chằm Thanh Bình, chậm rãi cười cười nói: “Cô đi tìm người cho tôi! Trong vòng một giờ, cần phải mời ông ấy đến trước mặt của tôi! Tôi biết rõ ông ấy đến rồi!”
“Người nào?” Thanh Bình nghi ngờ hỏi.
Uyển Thanh hơi ngẩng mặt, nhìn mưa trắng xóa phía ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Nếu điểm xuất phát của chúng ta là vì chứng minh Tổng Giám đốc Trang có thể vô tội, giống như điểm xuất phát của chúng ta lúc ấy, để chứng minh chủ tịch Đường bị oan! Chúng ta sẽ. . . Từ việc mình không có chứng cứ sẽ sinh ra rất nhiều X và Y, nhìn xem có cách nào tìm được điểm trùng khớp hay không! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Mà. . . Bây giờ chúng ta phải tìm một người đứng ở bên ngoài xem trước và sau khi xảy ra vụ cháy, hoặc có thể phát hiện ra một người nào đó, ngoài chủ tịch Đường, chính là Lưu Chí Đức! !”