Chương 124: Tôi cũng đổi 1
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là. . . . . . Là nhân viên của khách sạn Á Châu. . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ lên tiếng trả lời, trả lời xong có chút căng thẳng cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Trả lời rất miễn cưỡng như vậy, hay là không làm nữa?”
Đường Khả Hinh lập tức trừng lớn con ngươi, nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng gật đầu giống như băm tỏi, nói: “Không! Tôi..tôi, tôi là nhân viên của Khách sạn Á Châu! Tôi hết sức vinh hạnh trở thành một thành viên Khách sạn Á Châu.”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng quan tâm nhân viên, tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ cảm xúc của Khả Hinh không ổn định, không phải nên để cho cô ấy trở về nghỉ ngơi thật tốt sao?”
“Tôi sẽ đưa cô ấy về nghỉ.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Rốt cuộc ánh mắt Tô Thụy Kỳ có chút lạnh lùng.
Nhậm Tử Hiền và Đường Khả Hinh lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh.
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng có chút cứng rắn.
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Tô Thụy Kỳ, anh. . . . . . anh đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của ba người chúng tôi, chúng tôi phải nghe lời của Tổng Giám đốc, cám ơn anh tối nay tới giúp tôi giải thích, tôi không sao, thật mà. . . . . . Không có việc gì!”
Tô Thụy Kỳ quay đầu, bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nắm chặt cánh tay của anh, ánh mắt lộ ra van xin, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao. Thật mà, không có việc gì. Chuyện này dừng lại ở đây, hả?”
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, thái độ vẫn không dịu lại.
Nhậm Tử Hiền cũng cười nói: “Chuyện gì vậy? Một người là chồng chưa cưới, một người là bạn thân của tôi, các người muốn gây gổ sao? Không phải là ba cô gái chết tiệt kia sao! Tại sao vậy?”
“Cậu chủ Tô, tối nay xúc phạm.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói xong, liền nhìn Khả Hinh một cái, nói: “Đi theo tôi”
Đường Khả Hinh và bọn Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến tim đập thình thịch, nhưng vẫn cắn răng, nắm chặt quả đấm bước đi, Khả Hinh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút xin lỗi.
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn Khả Hinh một cái, mới quay đầu sang, vẻ mặt không hiểu nhìn Tử Hiền nói: “Tôi nói. . . . . . Đàn ông của cô muốn mang một phụ nữ đi, thái độ cứng rắn như thế, cô cũng không ghen sao?”
“A!” Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói: “Chẳng lẽ tôi cho rằng chồng chưa cưới của tôi sẽ thích con bé kia? Nhất định anh ấy có lý do của mình, tình địch của tôi chỉ có một! Những người phụ nữ khác, tôi đều không để vào mắt!”
Cô nói xong, cũng thoải mái xoay người đi ra ngoài.
Tô Thụy Kỳ không nói, nhìn theo bóng lưng Tử Hiền, cũng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi, liếc mắt nhìn Tần Vĩ nghiệp im lặng không nói, khách khí gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Thị Trưởng Tần, hôm nay làm phiền anh nhọc lòng.”
Tần Vĩ nghiệp lập tức cười nói: “Nào có, đây là chuyện tôi nên làm. Tối nay Thủ tướng vô cùng lo lắng.”
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, im lặng không lên tiếng, bởi vì lo lắng cho Khả Hinh, bước nhanh đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa cục cảnh sát, nhìn bão quét ngang trong đêm, yên lặng chờ xe của mình lái tới, anh nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, dáng vẻ rất uất ức đáng thương cúi thấp đầu, thỉnh thoảng gió thổi vào mặt làm ướt đẫm cũng không dám lên tiếng, anh vừa muốn bước đến, cũng đã thấy một chiếc Rolls-Royce chiếu đèn, nhanh chóng lái tới.
Lúc này Nhậm Tử Hiền đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hơi mỉm cười nói: “Em làm thế nào?”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: “Em muốn đi cùng anh cũng được!”
Nhậm Tử Hiền lập tức nhăn mặt, đôi tay xua mặt trước, nhìn vẻ mặt anh, lấy lòng cười nói: “Hay là anh đi làm chuyện của anh đi”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, tay nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, kéo cô vào trong đêm mưa gió, sải bước đi tới trước xe của mình, nhét cả người cô vào, ngay sau đó mình cũng ngồi vào, ra lệnh, lái xe!
Xe nhanh chóng chạy đi!
Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm cười nói với Nhã Tuệ: “Có phải chúng ta hết chuyện rồi không ? Chúng ta có thể trở về nhà đúng không?”
Nhã Tuệ đang lo lắng, cũng đã thấy một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước mặt của hai người, vệ sĩ đi xuống xe, chống cây dù nhìn mình, cô bất đắc dĩ thở dài nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, đi theo Tổng Giám đốc thôi. Aiz.”
“À? Tôi không muốn. . . . . .” Tiểu Nhu rất sợ hãi, khóc nói.
“Đi thôi!” Nhã Tuệ kéo Tiểu Nhu, đầu tiên xoay lại khom người nói với Nhậm Tử Hiền và Tô Thụy Kỳ: “Cám ơn Cậu chủ Tô hôm nay tới cứu chúng tôi, cám ơn Nhâm tiểu thư, chúng tôi đi trước.”
Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, vẫn có chút lo lắng nói: “Lúc trở về, làm phiền cô chăm sóc cô ấy, nói với cô ấy tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”
“Vâng” Nhã Tuệ nói xong, liền lôi kéo Tiểu Nhu cùng đi vào trong mưa, ngồi vào xe, đi khỏi.