Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1252: ĐẸP

Giữa trưa!

Bầu trời vẫn rơi mưa to rào rào, khắp nơi một vùng tăm tối.

Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung cùng đám người Bác Dịch, Vitas, Tô Thụy Kỳ chạy đến sau đó, rối rít đứng ở trong phòng tổng thống, vẻ mặt lộ ra khiếp sợ đau lòng nhìn cô gái trước mặt. . .

Đường Khả Hinh mặc váy cưới mộng ảo động lòng người đã ướt đẫm, từ bên trong xe Mercedes đi ra, không nhìn truyền thông lúc này ùn ùn kéo đến, mà đội mưa gió điên cuồng gào thét, đôi tay kéo đuôi váy thật dài, khuôn mặt cô lộ ra dịu dàng chậm rãi cất bước đi vào phòng khách ấm áp trong phòng tổng thống, cho đến khi đi tới trước mặt của Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung, đầu tiên giống như con dâu, hết sức cung kính lễ độ, khom lưng cúi đầu, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hai người lớn kính trọng, mỉm cười gọi: “Cha. . . Mẹ. . .”

Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung lập tức lộ ra kinh ngạc đau lòng, nhìn Đường Khả Hinh. . .

Trang Ngải Lâm cả người tiều tụy không còn hơi sức ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể vẫn ướt đẫm, nghĩ tới em trai sắp một đi không trở lại, nước mắt của cô vẫn rơi, lúc này nghe được Đường Khả Hinh gọi như vậy, cô chậm rãi quay mặt sang, rơi lệ đau lòng chăm chú nhìn cô gái trước mặt. . .

Đường Khả Hinh vẫn nở nụ cười ngọt ngào, nhìn hai người lớn dịu dàng nói: “Hôm nay con cùng Hạo Nhiên đã tổ chức hôn lễ, mặc dù có chút tiếc nuối, không thể cùng mọi người chung vui, nhưng con lại nghĩ, con hiểu suy nghĩ của anh ấy. . . Hiện tại anh ấy lo lắng nhất là cha mẹ. . . Nghe anh ấy thường nói, chuyện vui vẻ nhất trong cuộc sống chính là có thời gian cùng cha mẹ ăn một bữa cơm, trò chuyện, người một nhà thật vui vẻ. . . Điều này thật rất hạnh phúc. Mọi người không cần đau lòng, cũng không cần khổ sở, sau này con sẽ thay thế Hạo Nhiên, chăm sóc mọi người thật tốt, sẽ thật hiếu thuận với mọi người.”

“Khả Hinh. . .” Ân Nguyệt Dung rơi lệ đau lòng gọi cô gái khó có được này.

Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, Vitas cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch càng đau lòng nói không ra lời.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại nở nụ cười không oán than không hối hận, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt thật hạnh phúc, lại bước lên một bước, đi tới trước mặt hai người lớn, dịu dàng nói: “Con nghĩ. . . Cha mẹ cũng sẽ không thể không thích con . . . Bởi vì từ nhỏ, con chính là hạt dẻ cười ở trong nhà. Sau này. . . Con sẽ làm cho mọi người vui vẻ. . . Sẽ làm cho mọi người yên tâm. . .”

Nhã Tuệ đứng ở bên ngoài phòng tổng thống, tay run rẩy che miệng, đau lòng đè nén khóc thật khổ sở. . .

“Khả Hinh, con không cần làm như vậy. . . Chúng tôi không thể liên lụy con nữa. . . Hai nhà chúng tôi đã nợ nhà của con quá nhiều. . . Hiện tại chính là lúc con có cuộc sống tốt nhất. . .” Mặc dù Ân Nguyệt Dung đau lòng không thôi, nhưng vẫn nghẹn ngào rơi lệ nói lời này.

Vitas cùng Bác Dịch cũng đau lòng nhìn Khả Hinh, Tô Thụy Kỳ đã hiểu quyết định của cô, anh đau lòng cúi đầu, nghẹn ngào đè nén nước mắt. . .

Nét mặt Đường Khả Hinh lại tươi cười như hoa, dịu dàng hiếu thuận nhìn Ân Nguyệt Dung nói: “Mẹ. . . Mẹ không nên nói như vậy, cuộc đời của con tốt đẹp nhất chính là gặp được Hạo Nhiên. . . Là chuyện hạnh phúc nhất của cả đời con. Con cất giữ mỗi một giây làm bạn ở bên nhau của con và anh ấy. . . Mỗi một giây này đều là mãi mãi. . . Cho nên. . . Xin cha mẹ đừng ghét bỏ con . . . Tương lai cuối cùng chị gái cũng sẽ lập gia đình. . . Con muốn chăm sóc hai người đến cuối đời. . . Thay thế Hạo Nhiên đưa hai người đi trên đường hoàng hôn. . .”

Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon, đột nhiên thất thanh khóc rống. . .

Ân Nguyệt Dung cũng khóc không thành tiếng, mặc cho nước mắt lăn xuống, nhưng không nói được lời nào. . .

“Khả Hinh. . .” Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng nghẹn ngào gọi cô gái này. . .”Con gái ngoan. . . Con có tấm lòng này đã đủ, thật sự không cần như vậy. . .”

“Cha, mẹ. . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh run rẩy, đột nhiên hơi co quắp, kiên trì nghẹn ngào nở nụ cười, cố nén nước mắt, mới dịu dàng nói: “Con trở về phòng. . . Thay quần áo xong, trở ra cùng mọi người dùng cơm trưa. . . Dì Lý. . .”

“Vâng. . .” Dì Lý cùng mấy người giúp việc cũng đứng ở một bên, lặng lẽ lau lệ, nghe được Đường Khả Hinh gọi, bà vội vàng vừa khóc vừa đáp: “Mợ, mợ có gì căn dặn?”

“Chuẩn bị cho con một bộ quần áo sạch sẽ. . . Con mắc mưa, sợ cảm. . . Buổi chiều con còn có cuộc họp quan trọng. . .” Hai tròng mắt Đường Khả Hinh ứa nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh dịu dàng căn dặn.

“Được. . . Được. . .” Dì Lý khóc gật đầu đáp.

Đường Khả Hinh không nói nữa, mà dùng thân phận con dâu, lại nhìn về phía hai người lớn cúi đầu thật sâu một cái, vẻ mặt lộ ra dịu dàng im lặng đi về phía gian phòng của Trang Hạo Nhiên. . .

Ân Nguyệt Dung cùng Trang Tĩnh Vũ, hai người già đứng ở một bên, nghe nói như vậy, cũng không khỏi cúi đầu rơi lệ nức nở. . . Hai tròng mắt Bác Dịch cũng đau lòng rưng rưng, anh nhìn dáng vẻ Trang Ngải Lâm khổ sở rơi lệ, đi tới trước mặt của Ân Nguyệt Dung, dùng thái độ con cháu, nhẹ nhàng đỡ bà. . . Tô Thụy Kỳ yên lặng đứng ở một bên, hai tròng mắt chậm rãi chảy nước mắt, do dự suy nghĩ thật lâu, mới kiên quyết xoay người, đi theo Đường Khả Hinh đi vào trong. . .

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Đường Khả Hinh khoác váy cưới trắng mộng mơ, đứng ở trước cửa phòng, hai tròng mắt dịu dàng nhẹ nhàng quét nhìn gian phòng của Trang Hạo Nhiên, từ giá sách gỗ đỏ cổ xưa, ghế sa lon tròn màu đen sậm, còn có bàn đọc sách hiện đại thật lớn, anh thật sự là người rất thích đọc sách, bất cứ lúc nào, nơi nào cũng đặt nhiều loại sách, thậm chí anh hiểu cả thiên văn địa lý, giống như bất cứ chuyện gì trên thế giới cũng không làm khó được anh. . .

Trên mặt cô gái này nở nụ cười ngọt ngào, vẫn nhìn cả không gian hiện đại hấp dẫn, giống như thấy được bóng dáng Trang Hạo Nhiên đẹp trai cá tính di động ở trong gian phòng, thậm chí nhớ tới anh mỉm cười nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh vĩnh viễn đều hấp dẫn, cô chậm rãi kéo đuôi váy ướt đẫm, chậm rãi đi vào bên trong phòng, cho đến khi đi tới trước giường nệm màu xanh đen, nhìn trên giường nệm phẳng phiu để một cái áo sơ mi màu xanh nhạt đã ủi thẳng, gấp thật chỉnh tề. . .

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, hơi khom người, dịu dàng nâng áo sơ mi xếp thật chỉnh tề, duỗi ngón tay thon dài lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua cổ áo sơ mi, mới sâu kín giống như đang gọi: “Chồng. . . Sau này mỗi ngày em sẽ xếp áo sơ mi cho anh, giúp anh sửa sang lại tất cả mọi việc trong nhà này, lý tưởng anh không thể hoàn thành, em thực hiện giúp anh, người anh không thể chăm sóc, em chăm sóc giúp anh. . . Trời ạ. . . Bây giờ nghĩ lại, thì ra em còn có thật nhiều chuyện phải làm. . .”

Cô thật thỏa mãn nở nụ cười, tay vuốt nhẹ áo sơ mi ủi phẳng phiu. . .

Tô Thụy Kỳ chậm rãi đi tới trước cửa phòng, hai tròng mắt tràn lệ, đau lòng nhìn cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, anh đau lòng nói: “Khả Hinh! ! Hay là anh dẫn em đi thôi. . . Em có thể yêu anh ấy! ! Vĩnh viễn yêu anh ấy! Nhưng lúc này tạm thời để cho anh dẫn em đi khỏi trước! Được không?”

Đường Khả Hinh vươn tay, vuốt áo sơ mi, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, chậm rãi nói: “Từ nay về sau. . . Em cũng sẽ không đi chỗ nào cả. . . Cái nhà này sau này chính là tất cả thế giới của em. . .”

“Khả Hinh! !” Tô Thụy Kỳ lại nghẹn ngào đau lòng rơi lệ gọi cô!

Đường Khả Hinh nghẹn ngào hai tròng mắt ứa nước mắt, khuôn mặt lộ ra dịu dàng hơi thở như lan, sâu kín nói: “Tại sao tất cả mọi người cảm thấy số mạng của em giống như rất bi thảm? Em không có. . . So với quá khứ má trái không trọn vẹn, khao khát một chút ánh mặt trời, sống qua loa mỗi ngày, hôm nay em đã có được tất cả, tình yêu của Hạo Nhiên, tình yêu của bạn bè, tình yêu của người thân, tình yêu của đồng nghiệp. . . Rất nhiều nhiều nữa. . .  Em rất thỏa mãn. . . Em rất hạnh phúc. . . Mọi người đừng có nghi ngờ. . . Em đang cố gắng sống tốt từng ngày, hơn nữa chính xác cảm thụ từng ngày. . .”

Cô nói xong, khuôn mặt lập tức lộ ra nụ cười như hoa đào, chậm rãi xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ dịu dàng ngọt ngào hỏi: “Tô Thụy Kỳ. . . Anh cảm thấy hôm nay em. . . Đẹp không?”

Tô Thụy Kỳ chăm chú nhìn cô gái này, mặc váy cưới dài mộng ảo, xoay người, dịu dàng nhìn mình trong nháy mắt, khuôn mặt cực kì xinh đẹp của cô trong từng trận mưa trút xuống, giống như tiên tử, sinh mạng lộ ra ánh sáng thánh khiết. . . Có lẽ trong lòng anh đã có đáp án, liền không nhịn được nghẹn ngào mặt nở nụ cười, dịu dàng gật đầu, đáp: “Đẹp. . . Rất đẹp. . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai tròng mắt tràn lệ nở nụ cười.

Mặc kệ, lòng người là trong sáng vô tư, là cống hiến, là trả giá, hay hy sinh. . . Nhưng khắp bầu trời vẫn đổ mưa róc rách, giống như ngay cả Thượng Đế cũng xúc động, vì tình yêu này mà xúc động. . . Mưa, lệ, vẫn rào rào không ngừng rơi xuống. . . Từng trận âm thanh “Rào rào” vang, giống như tấu lên giai điệu bi thương vĩnh viễn không thay đổi.

Hoàn Cầu biến động lớn, tất cả cổ phiếu, tất cả mọi thứ đều giống như nước mưa, ào ào thay đổi, Tưởng Thiên Lỗi là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, hiểu Hoàn Á là tâm huyết cả đời của em trai, anh không có tốn một phút để do dự, mà cực nhanh lao vào làm việc, cũng không có cho bốn Phó tổng có thời gian nghỉ ngơi đau lòng, mà nhanh chóng ra lệnh tới các nơi. . .

Hai ngày hai đêm Lãnh Mặc Hàn không ngủ, cũng hiểu được thời gian cấp bách, liền muốn tới bệnh viện thăm em gái trước một chút, sau đó trở lại công ty xử lý công việc, khi anh tiều tụy mệt mỏi, một tay cầm vô lăng, lúc lái xe lao đi trong mưa bụi trắng xóa, nhớ tới dáng vẻ Trang Hạo Nhiên dũng cảm và gánh chịu trách nhiệm, xoay người ngồi vào xe cảnh sát, không quay đầu, hai tròng mắt anh không khỏi tràn nước mắt, thậm chí suy nghĩ nếu sự thật không có xuất hiện nhanh như vậy, có lẽ mọi người không cần đau lòng ly biệt sớm như vậy. . .

Nhưng cuộc đời vốn mâu thuẫn như vậy. . .

Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở dốc, cả người hư mềm không còn hơi sức, không nhìn sau lưng xe cộ chật kín nhấn còi, mà rất chậm rãi, rất chậm rãi lái xe, nghĩ mặc dù Trang Hạo Nhiên đi vào cục cảnh sát, khai nhận sự thật vụ cháy năm đó, nhưng muốn xác minh tình huống còn cần một chút thời gian, bản thân anh cũng muốn xác minh, chỉnh đốn, xâu chuỗi lại vụ án một lần nữa, xem bên trong kẽ hở có lộ ra hi vọng hay không, mặc dù biết hy vọng này rất mong manh, nghĩ tới đây, anh lại cảm giác không còn hơi sức quay vô lăng, cho xe chạy nhanh đến trước cửa bệnh viện, anh chậm rãi ngừng xe lại, cũng không muốn đóng chặt cửa xe, cứ như vậy đội màn mưa đi ra ngoài, mặc cho gió lốc mưa lạnh vỗ vào trên người của mình, nhưng anh lại tiếp tục trầm mặt chậm rãi đi vào bên trong khu nội trú. . .

Lối đi hành lang thật dài, xung quanh trắng xóa giống như thiên đường.

Cả người Lãnh Mặc Hàn mệt mỏi không còn hơi sức đi tới trước cửa phòng bệnh, chậm rãi mở cửa phòng, nhưng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy em gái vẫn ngồi trên xe lăn, tay cầm một tấm hình trắng đen, nhìn đến xuất thần. . . Anh sâu kín nhìn em gái, gọi nhỏ: “Uyển Thanh. . .”

Uyển Thanh không nhìn anh gọi, mà hai tròng mắt càng lúc càng sắc bén nhìn chòng chọc tấm hình! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK