Chương 560: CHƠI ĐOÁN SỐ
Văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Á!
Đường Khả Hinh đứng ở trước phòng làm việc, chăm chú nhìn cánh cửa kia, nhớ tới anh hẹn chín giờ, hai mắt dịu dàng chớp nhẹ.
Tiêu Đồng cũng đứng ở bên cạnh cô, nhìn cánh cửa kia, ngạc nhiên cười nói: “Lão đại rất ít như vậy, mặc kệ đối công việc, hay đối với người bên cạnh, cũng sẽ không vô trách nhiệm như vậy, có thể có chuyện quan trọng gì đấy, cô tha thứ cho anh ấy.”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, nói: “Tôi không có giận anh ấy. Anh ấy làm chuyện gì, luôn có lý do của anh ấy, giống như anh ấy muốn đi khỏi tôi, cũng sẽ có một truyền thuyết rất đẹp.”
Tiêu Đồng quay đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh im lặng không muốn nói chuyện, chỉ xoay người đi vào phòng thư kí, sau khi trình diện, liền mỉm cười đi khỏi Hoàn Á, đến Tổng Công ty Hoàn Cầu trình diện.
Tiêu Đồng nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, càng ngạc nhiên suy nghĩ, rốt cuộc lão đại đi đâu?
Mùa xuân ở trong nước so với Cambridge, rực rỡ hơn một chút, Cambridge là một địa phương làm cho người ta đặt mình trong ở trong phong cảnh xinh đẹp mộng mơ, cho nên đối với vẻ đẹp bốn mùa, càng lưu luyến, khó có thể thoát ra, lại càng không rõ ràng. . . . . .
Đường Khả Hinh ngồi trong xe tắc xi, quay cửa xe xuống, đón gió biển mãnh liệt, nhìn đường ven biển thật dài cong cong phía trước, trời xanh mây trắng vô cùng nhẹ nhàng, mặc dù không khí trong nước thiếu vẻ đồng quê của Cambridge và nét mê ly mộng ảo như Luân Đôn, nhưng nó dùng phương thức đặc biệt buông thả vẻ đẹp của mình, trở lại cố hương, loại cảm giác đã lâu này, giống như sống lại, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười vươn tay, muốn quét qua trận trận gió biển đập vào mặt.
Trụ sở Tổng Công ty Hoàn Cầu.
Văn phòng Quản lý Bộ rượu.
Vitas mặc tây trang màu đen, giống như quý ông người Anh, ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu xem nay đơn rượu đỏ của tất cả tuyển thủ tham gia thi đấu rượu đỏ sáng lập, lật xem đến phần tài liệu của Đường Khả Hinh, đang chăm chú nhìn. . . . . .
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, hết sức nhẹ nhàng linh hoạt và có lễ phép.
“Come in. . . . . .” Vitas vừa nhìn tài liệu, vừa nhàn nhạt đáp.
Cửa bị đẩy nhẹ ra, Đường Khả Hinh thật cẩn thận lộ ra nụ cười ngọt ngào tinh nghịch, nhìn Vitas, quả nhiên Thầy giáo nghiêm khắc ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu xem tài liệu, cô không nhịn được phốc một tiếng bật cười.
Vitas nghe tiếng cười, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch của Đường Khả Hinh, vẻ mặt ông vốn nghiêm khắc, càng nghiêm khắc, lạnh lùng nói nhanh: “Đường Khả Hinh tiểu thư, thật vui mừng cô đi vào, rốt cuộc đã biết gõ cửa!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền có chút uất ức và ngượng ngùng đi tới trước mặt của ông, lấy lòng cười nói: “Ôi chao, không nên nói như vậy nha, người ta mới vừa trở lại, ngay lập tức liền chạy tới thăm ngài.”
“Cô mới đi chưa tới bốn tháng! Không phải đi bốn năm, có gì để thăm!” Vitas đóng tài liệu, cầm một phần tài liệu khác xem.
Khóe miệng Đường Khả Hinh co rúc đứng ở trước mặt của Vitas, nhìn ông chằm chằm.
Khuôn mặt Vitas lạnh lùng không thay đổi, cầm bút máy phê duyệt tài liệu, lúc này mới nhàn nhạt hỏi: “Trở về lúc nào?”
“Buổi trưa!” Đường Khả Hinh vẫn nghiêng mặt nhìn ông, lại cắn môi dưới, mềm mỏng nói.
Vitas xem tài liệu xong, mới lạnh nhạt nói: “Biết rồi. Sáng sớm ngày mai công bố kết quả cuộc thi đấu! Chọn lựa ba người đứng đầu tiến vào vòng đấu kế tiếp ! Cho dù cô có thể lên cấp hay không, cũng không nên xem thường, bởi vì đối thủ của cô không chỉ là hai người này.”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp.
“Đi ra ngoài đi!” Vitas nói nhanh.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn có chút không nở nhìn Thầy giáo.
Vitas cảm thấy trước mặt không có tiếng, liền nghi ngờ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô còn muốn làm gì?”
Đường Khả Hinh lui ra phía sau, chỉ là có chút mất mát nhìn Thầy giáo một cái, có chút miễn cưỡng cười, nói: “Không có.”
“Đi ra ngoài!” Vitas tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Đường Khả Hinh nghe vậy, không có cách nào, liền thật cẩn thận đem một cái màu xanh đen lớn chừng bàn tay, đặt nhẹ ở trước bàn làm việc của ông, lạnh nhạt nói: “Đây là. . . . . . quà tôi tặng cho thầy, cám ơn ngài chọn lựa phòng ăn Bách Hợp xinh đẹp cho tôi.”
Vitas cúi đầu xem tài liệu, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn ông một cái, mới chậm rãi xoay người đi khỏi, nhẹ nhàng cửa đóng lại.
Lúc này, Vitas mới chậm rãi lộ ra ánh mắt quan tâm, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy Đường Khả Hinh sắc mặt ửng hồng, tinh thần sung mãn, hai mắt lấp lánh có hồn, hai mắt ông không nhịn được hiện lên an ủi, không tự chủ nhìn cái hộp màu xanh đen đặt trước bàn làm việc, mặt trên còn có sợi ruy băng màu xanh dương kết thành nơ hoa, ông hơi ngạc nhiên vươn tay, cầm lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở ra, phát hiện rõ ràng bên trong là một cái nơ màu đen nhãn hiệu Hoàng thất nước Anh nổi tiếng, phía trên kim tuyến màu trắng, làm cho nó đặc biệt cứng rắn sức hấp dẫn, ông nhìn chằm chằm cái nơ, hai mắt lạnh nhạt, rốt cuộc hiện lên nụ cười. . . . . .
“Vitas! !” Đường Khả Hinh phịch một tiếng mở cửa, cười nói: “Tôi trở lại rồi ! !”
Vitas nhanh chóng để cái hộp xuống, thật sự tức giận bất đắc dĩ nói: “Đường Khả Hinh tiểu thư! !”
Đường Khả Hinh cười hi hi nhìn cái hộp đã mở ra, lộ ra nét mặt bị tôi bắt tại trận, hả hê nói: “Gặp lại, thầy giáo yêu quý của tôi! ! Tôi ở nước Anh rất nhớ thầy! !”
Cô nói xong, thậm chí chạy tới hôn mạnh Thầy giáo một cái, mới phịch một tiếng đóng cửa lại!
Vitas thật sự hết sức hết sức tức giận, hết sức hết sức bất đắc dĩ, quay mặt đi, thở dài!
Vẻ mặt Đường Khả Hinh hài lòng mỉm cười bước đi, vừa muốn đi tới thang máy, lại nghe được có tiếng bước chân rất nhịp nhàng đi tới bên này, sắc mặt của cô hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước một nam một nữ dẫn đầu, nam mặc tây trang màu đen, hai mắt sắc bén lóe lên, sắc mặt lạnh lùng, nữ mặt sáng lán nở nụ cười, người mặc áo cúp ngực màu trắng dễ thương, quần màu đen quần bó sát người, bên ngoài khoác áo lông không có tay, vẻ mặt tươi cười đi về phía bên này. . . . . .
Đường Khả Hinh dừng bước lại, lập tức từ trên người của bọn họ tìm được một loại hơi thở đồng hành mãnh liệt.
Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên, hai người đi tới bên này, lúc đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đồng thời nghiêng mặt nhìn cô một cái.
Đường Khả Hinh cũng nghiêng mặt nhìn bọn họ một cái.
Lập tức nhận ra nhau, cùng là tuyển thủ so tài, nhưng bởi vì không có giới thiệu chính thức, đều tự im lặng không lên tiếng đi hướng ngược lại.
Đường Khả Hinh cũng xoay người đi về phía trước, nghĩ tới ngày mai sắp công bố kết quả cuộc so tài, thật ra cũng khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Đúng vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút căng thẳng, dù sao quá trình nỗ lực đã kết thúc, bây giờ là thời điểm nhận kết quả cuối cùng, kết quả này, không ai biết như thế nào, cuộc sống đặc sắc có lẽ là bởi vì điều không biết trước này.
Bởi vì căng thẳng cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Đường Khả Hinh trở về nước, liền xử lý thật nhiều chuyện, gặp rất nhiều người, bởi vì cả người mệt mỏi, cho nên ngủ một giấc, nghĩ tới trận đấu ngày mai và người kia không biết ở đâu.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua hoa tương tư, chiếu xuống!
Đường Khả Hinh hung hăng ngủ một giấc, bù đắp lại ba tháng hành trình gian khổ thiếu ngủ, ngủ đến buổi sáng tinh mơ liền tỉnh lại, thay váy ngắn ren màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nhấc túi xách nhỏ, đứng ở trước kính toàn thân, chăm chú nhìn mình thật lâu, lúc Nhã Tuệ mỉm cười mở cửa đi vào nhìn mình thì cô cũng quay mặt sang, vẻ mặt hơi lộ ra căng thẳng, khẽ mỉm cười.
Vòng thi đấu thứ ba, là chuyên gia hầu rượu đem đơn rượu đỏ lập được ở vòng thứ ba, cộng thêm đơn rượu đỏ lập được ở vòng thi đấu thứ nhất và vòng thi đấu thứ hai, cho nên xem như Đường Khả Hinh đạt được hai lần hạng nhất, cô cũng sẽ có khả năng bởi vì vòng thi đấu thứ ba hơi kém, mà thua lên cấp danh ngạch! !
Hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời của Đường Khả Hinh, khổ cực đã lâu, rốt cuộc thể hiện một chút thành tựu ở trước mặt mọi người.
Chiếc BMW màu vàng chạy như bay trên đường.
Trần Mạn Hồng vừa lái xe, vừa liếc nhìn Đường Khả Hinh bên trong kính xe, mặt vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn khó nén căng thẳng, mỉm cười nói: “Khả Hinh! Đừng sợ! hạng nhất nhất định là cô! Cô cũng thắng hai lần! Cô làm sao có thể không thắng được hạng nhất?”
Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nắm tay Đường Khả Hinh, cho cô một chút ủng hộ và nụ cười khích lệ, nói: “Đúng vậy, Khả Hinh, đừng sợ.”
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn hai người bạn thân, cũng khẽ mỉm cười, gật gật đầu nói: “Không có việc gì, tôi không căng thẳng.”
Tiểu Nhu ngồi ghế lái phụ cũng xoay đầu lại, nhìn hai người bọn họ, trợn to mắt chu miệng nói: “Tôi cảm thấy kiểu thi đấu này thật kì lạ, tôi và em gái chơi đoán số xem người nào rửa chén, chính là ba bàn thắng hai mà!”
“Phốc!”
Bên trong xe tất cả mọi người đều nở nụ cười, Đường Khả Hinh cũng phì cười, không khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên, tay nắm chặt túi xách. . . . . .
Trụ sở Tổng Công ty Hoàn Cầu đã tập trung vô số phóng viên chuyên nghiệp, cầm máy quay quay chụp hình ảnh cuộc thi đấu hôm nay, thậm chí còn có truyền hình trực tuyến trên các phương tiện truyền thông, lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu, cùng lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Á Châu, lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Hoàn Á, rối rít đi xuống xe hơi đi tới phòng họp Tổng Công ty Hoàn Cầu chứa ngàn người, cuối cùng một chiếc Rolls-Royce chạy tới, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, trước cổ áo cài bông hoa tơ tằm màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng, cài nhẹ cúc áo tây trang, ở trong từng trận ánh đèn flash đi về phía trước. . . . . .
“Dĩ Thần đã tới chưa?” Tưởng Thiên Lỗi vừa đi về phía trước, vừa hỏi Đông Anh.
Đông Anh lập tức trả lời: “Đã đến!”
“Sao không thấy Trang Hạo Nhiên?” Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hỏi: “Ngày trọng đại như vậy cậu ta làm sao sẽ bỏ qua thời cơ quảng cáo?”
“Chúng tôi cũng không rõ lắm, Hoàn Á vẫn không có tin tức của anh ấy.” Đông Anh nhàn nhạt nói.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, ngay lập tức cất bước đi về phía trước.
Phòng họp gần một ngàn người đã đông nghẹt, đông đảo chuyên gia hầu rượu và nhân viên Bộ rượu ngồi ở tầng cuối cùng, tiếp đến theo chức vị mà lên, bọn người Lâm Sở Nhai và Tiêu Đồng ngồi ở hàng thứ hai cũng đang tò mò bàn tán ầm ĩ, cuối cùng nghe có người hô: “Tổng Giám đốc Tưởng đến!”
Cả phòng họp gần ngàn người, lập tức im lặng, cung kính đứng lên.
Cửa chính ầm ầm mở ra, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng dẫn mấy người thư ký đi tới, hướng mọi người chậm rãi giơ tay gật đầu, mọi người nhanh chóng ngồi xuống, anh cũng nhàn nhạt đi về phía vị trí của hai Tổng Giám đốc bên trái ở hàng đầu, vừa buông lỏng cúc áo tây trang ngồi xuống, vừa nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh, cau mày.
Ba màn hình lớn trong phòng họp sáng lên, đồng thời hiện ra hình ảnh của Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc, còn có người phụ trách chủ yếu cuộc so tài rượu đỏ Hoàn Cầu, Johnson.
Ngoại trừ Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi người đều cung kính đứng dậy chào hỏi.
“Bắt đầu đi!” Tưởng Thiên Lỗi không muốn lãng phí thời gian.
Hai thư ký của Vitas và Laurence nhận lệnh, lập tức căn dặn bảo vệ mở cửa, mời mười chuyên gia hầu rượu ưu tú trong vòng thi đấu thứ nhất vào, bao gồm đến từ Italy, Chile, Pháp, Anh, Trung Quốc …, ba chuyên gia hầu rượu cuối cùng chậm rãi đi ra, bao gồm Giang Dĩ Thần, Thiên Thiên và Đường Khả Hinh. . . . . . Bọn họ dẫn đầu mười người cùng đi vào giữa phòng họp, hướng về phía mọi người gật đầu chào hỏi, rồi cùng hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi gật đầu chào hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc váy ren ngắn màu trắng, khoác áo khoác màu đen, khuôn mặt hết sức mát mẻ tự nhiên dịu dàng xuất hiện trong phòng họp, anh khẽ lộ ra nụ cười ôn hòa khích lệ.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cũng không khỏi liếc về phía vị trí trống rỗng bên cạnh anh, hai mắt trống rỗng, nghi ngờ chớp nhẹ.
“Mời tất cả chuyên gia hầu rượu ngồi!” Thư ký mời mười chuyên gia hầu rượu ngồi ở vị trí bên trái hàng đầu trong phòng họp, phía bên phải là Ban Tổ chức cuộc thi và Ban Giám sát, bao gồm Vitas, Laurence. . . . . . một đám người tài giỏi của thế giới.
“Hiện tại chúng ta bắt đầu công bố thành tích của tất cả chuyên gia hầu rượu trong vòng thi đấu thứ nhất !” Thư ký mỉm cười cầm hộp điều khiển từ xa, tắt đèn giữa phòng họp, mở ánh đèn nhỏ màu vàng, sau đó vòng tròn ở giữa phòng họp, rơi xuống màn hình, đầu tiên phát chủ đề quảng cáo cuộc thi đấu, vô số phóng viên bấm cameras, sau đó mới trong tiếng nhạc êm ái, một dãy ruy băng màu đỏ mang hình ảnh rượu đỏ xuất hiện.
Mười chuyên gia hầu rượu căng thẳng nhìn màn hình lớn.
Rốt cuộc, kết quả vòng thi đấu thứ nhất xuất hiện, tuyển thủ thứ nhất đạt thành tích, 180 ngàn!
Cả phòng họp, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tuyển thủ thứ hai của Pháp đạt thành tích 230 ngàn !
Mọi người lại vỗ tay cuồng nhiệt, Nhã Tuệ và bọn Lâm Sở Nhai cũng đưa tay vỗ nhẹ, lại thật căng thẳng mong đợi thành tích của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, hai mắt khẽ chớp, vẻ mặt hơi lộ ra căng thẳng, khẽ cúi xuống, hít sâu một hơi.
Thành tích một vòng của từng tuyển thủ xuất hiện, cho đến ba người cuối cùng, Thiên Thiên lấy 320 ngàn, tạm thời đứng hàng thứ ba, Giang Dĩ Thần lấy 370 ngàn, tạm thời đứng hàng thứ nhất, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, Giang Dĩ Thần ngồi trên vị trí hàng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhận lấy tiếng vỗ tay của mọi người, rốt cuộc đến thành tích của người còn lại trong vòng thi đấu thứ nhất, bọn người Nhã Tuệ đều an ủi nở nụ cười . . . . . .
Đường Khả Hinh cũng hơi cười, nhìn màn hình lớn.
Ở trong màn hình lớn, sợi ruy băng màu đỏ bồng bềnh chạy ra, mang theo một dãy số, sau đó ở trong màn hình lớn xuất hiện con số: 0! !
Cả hội trường nhất thời xôn xao, sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn con số trong màn hình lớn, không tiếp nhận nổi, căng thẳng kêu lên: “Tại sao có thể như vậy?”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng vô cùng nghi ngờ ngẩng đầu, lộ ra kinh ngạc, nhìn con số: 0! ! ?