Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 711: HỢP TẤU

Đường Khả Hinh vẫn nhìn anh, nói không ra lời.

Trang Hạo Nhiên cau mày cúi đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn cô, cảm tính dịu dàng hỏi: “Chuyện gì? Nhìn anh ngạc nhiên như vậy sao?”

“. . . . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nhìn anh có chút vội vàng hỏi: “Anh. . . . . . Tại sao anh tới đây?”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ, hơi đứng thẳng người, nhìn cô nói: “Em đánh Piano âm thanh lớn như vậy, anh có thể không tới sao?”

Lúc này Đường Khả Hinh hoàn toàn không có cách nào hình dung tâm trạng mình, thật gấp gáp nhìn anh, chỉ sợ anh lập tức bỏ đi không thấy nữa.

Trang Hạo Nhiên yên lặng cúi đầu nhìn cô, vẫn vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì không? Vẻ mặt như vậy. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, ở trong bóng tối len lén lau nước mắt, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, cố gắng để cho mình tận lực bình tĩnh trở lại, hơi thở nặng nề. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới bước lên trước, đi tới bên cạnh cô, cởi tây trang màu trắng xuống, ném sang một bên, mới ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, cúi đầu cuộn tay áo sơ mi của mình, lộ ra cánh tay to lớn, nói: “Nói đi, muốn nghe bài gì? Mới vừa vào đại sảnh, em còn bình thường, nghe được bài “Clementine”, có phải muốn nghe hay không?”

Đường Khả Hinh nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh, hai mắt chớp nhẹ, trong lòng mênh mông không thốt nên lời.

Trang Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, liền không để ý đến, đưa ngón tay thon dài, hết sức tao nhã đặt ở trên phím đàn đen trắng, ngón tay lướt đi giống như nước chảy, bài hát “Clementine”, lập tức chậm rãi, du dương vang lên, giống như thuốc bôi trơn làm dịu tâm hồn người, khơi dậy một dòng nước ấm. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe bài hát quen thuộc thời bé thơ, nhìn nửa khuôn mặt Trang Hạo Nhiên, rất đẹp trai hấp dẫn, trong lòng không khỏi trào dâng xúc động, nhớ lại từng giây phút của huyền thoại của anh, trái tim lặng lẽ đập nhanh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, mặt ửng đỏ.

Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt mỉm cười, lại tiếp tục cúi xuống, động tác thuần thục khảy bài “Clementine”, khiến cho lòng người mới vừa kích động, chậm rãi trở nên bình tĩnh, sâu kín nói: “Ngày mai sẽ tiệc thử rượu, tại sao không trở về đi nghỉ ngơi?”

“. . . . . . .” Hai mắt Đường Khả xoay tròn, suy nghĩ trong chốc lát, mới sâu kín nói: “Anh thì sao? Nghe nói. . . . . . . . . . . . Không phải có hẹn sao?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không dối gạt cô, ngón tay lướt ở trên phím đàn đen trắng, mới sâu kín nói: “Hẹn với phóng viên Tiêu, đến chỗ cô ấy uống một ly rượu.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng của cô lập tức lướt qua một dòng nước ấm, loại cảm giác chân thật không dối lừa, trong thực tế đã lắp đầy trong cuộc đời của mình, cô mang theo cảm giác nặng nề,, sâu kín nói: “Uống rượu. . . . . Không có làm chuyện gì à? Rất lãng mạn. . . . . . Cô ấy rất đẹp. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, vừa đánh đàn vừa nói; “Là rất đẹp.”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, dâng lên một chút chua xót.

“Còn thổ lộ với anh . . . .” Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi đàn bài hát này, nói tiếp: “Ngôn ngữ rất đẹp, lời nói và hành động đều dễ nghe, không giống như một số người, không nói cũng không làm. . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời câm lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại lộ ra nụ cười, nói: “Nói đùa thôi.”

“Vậy. . . . . . Cô ấy. . . . . . Cô ấy làm chuyện gì sao ? Uống rượu say …? Muốn anh ôm cô ấy. . . . . . Trở về phòng?” Đường Khả Hinh nói xong lời này, mặt chợt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch.

Trang Hạo Nhiên Hữu chút kinh ngạc nhìn cô, cười nói; “Làm sao em biết?”

Lúc này Đường Khả Hinh mới chính thức thở phào một hơi, nhớ tới hình ảnh lúc nảy, thì ra là như vậy, mặt của cô không nhịn được hiện lên nụ cười, nhưng lại không nhịn được nói: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy anh ôm sao?”

“Người ta cũng đã say, là say bởi vì anh, cuối cùng anh không thể nào để cho người ta nằm ở trên sàn nhà lạnh lẽo ngủ một buổi tối, hơn nữa cô ấy giúp cho anh không ít . . . .” Trang Hạo Nhiên phát hiện đã thật lâu mình cũng không đàn qua bài “Clementine”, lần này đàn rất trôi chảy, giống như luôn có một loại dẫn dắt khó hiểu, cũng thuận tiện tăng nhanh nhịp điệu, tránh cho khúc nhạc rất bi thương, ảnh hưởng những người bên cạnh.

“Ôm trở về đi. . . . . . Sau đó thì sao?” Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, vẫn rất để ý, hỏi tới.

“Ôm trở về . . . . . . Cô ấy liền. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cau mày suy nghĩ một chút, cảm thấy không nên nói, nên không nói.

Trái tim Đường Khả Hinh căng thẳng, quay đầu nhìn anh, hỏi nhanh: “Cô ấy làm sao?”

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô, cười nói: “Em tò mò làm gì? Ghen à?”

“Không có! ?” Đường Khả Hinh nhanh chóng quay đầu đi, đỏ mặt nói.

“Ôm trở về liền thuận tiện kéo anh xuống, thật may anh đủ tỉnh táo . . . .” Trang Hạo Nhiên cười.

“Thật sao?” Trái tim Đường Khả Hinh uỵch một tiếng, nhẹ nhàng trút bỏ, nhưng vẫn có chút không tin.

Lúc này Trang Hạo Nhiên rốt cuộc dừng lại, nhìn cô cười nói: “Nếu muốn chứng minh một người, rốt cuộc có cảm giác an toàn hay không, phải nhìn anh ta có thể chống lại bao nhiêu mê hoặc, hoặc trước mặt của em, có thể vững vàng hay không. Anh không phải là loại người cùng người ta yêu đương ngắn ngủi. . . . . . Anh càng sẽ không phá hư nguyên tắc, dùng thân thể phụ nữ để giao dịch. . . . . .”

Trên mặt Đường Khả Hinh không khỏi lộ ra nụ cười, không nhịn được nói: “Anh giải thích với em làm gì?”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới xoay người tiếp tục đánh đàn, cúi đầu nói: “Không có gì, chỉ muốn nói cho em biết, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng tương lai, nếu không lại bị người khi dễ.”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, trên mặt không đè nén được nụ cười, đột nhiên có cảm giác muốn cám ơn Thượng Đế! ! Cám ơn Thượng Đế! ! Ô ô ô ô ô! !

Trang Hạo Nhiên đột nhiên tay dừng lại, thở dài một hơi, nhìn cô nói: “Được rồi. Thời gian cũng không còn sớm, bài hát em muốn nghe cũng nghe đủ rồi, sắp mười giờ, anh phải đi ngủ rồi. . . .”

Anh nói xong, cũng đã đứng lên, muốn xoay người đi khỏi.

“Này!” Đường Khả Hinh lập tức gọi anh lại, trái tim căng thẳng, có chút nóng nảy nói: “Em . . . . . Em còn nghe chưa đủ. . . . . . Ngày mai phải bắt đầu tiệc thử rượu. . . . . . Em sợ. . . . . . Em không dám về nhà. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cúi xuống im lặng nhìn cô một cái, liền nói: “Vậy. . . . . . Cần anh làm gì cho em?”

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ, liền có chút lúng túng nói: “Có thể. . . . . . giúp em một lát. . . . . . Tiếp tục đàn bài này cho em nghe hay không. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, suy nghĩ một chút, liền không thể làm gì khác, xoay người, ngồi ở bên cạnh cô, nói: “Tốt. . . . . . Em muốn nghe bài gì . . . . . .”

Tâm trạng Đường Khả Hinh lập tức tốt lên, trên mặt tràn đầy nụ cười, nói: “À. . . . . . Không cần bi thương như vậy nữa. . . . . . Nghĩ tới chuyện ngày mai, vốn rất nặng nề. . . . . .”

“Tất cả đều ổn thỏa, đừng sợ hãi, anh tin tưởng em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Vậy không nên nghe nhạc bi thương. . . . . .” Đường Khả Hinh vội nói.

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền nói: “Em nói đi. . . . . . Em chọn lựa. . . . . . Anh sẽ đánh. . . . . .”

Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhìn anh, có chút xúc động khó hiểu nói: “Tâm can bảo bối?”

Trang Hạo Nhiên quay đầu, im lặng nhìn cô một cái, không thể làm gì khác hơn, cười nói: “Tốt.”

“Em đi mở đèn! Quá tối!” Cả người Đường Khả Hinh xuyên qua bóng tối, lập tức đứng lên, đi về phía bên kia, mở 12 ngọn đèn nhỏ nhỏ màu trắng giấu bên trong hoa hồng sâm banh, cả sảnh tiệc lập tức trở nên mộng ảo xinh đẹp, cô cười thật ngọt ngào đi đến ngồi xuống bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh nói: “Bắt đầu đi?”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô cười ngọt ngào vui vẻ như vậy, cũng nở nụ cười, liền đặt tay ở trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng lướt đi, trước hết bắt đầu dạo bài tâm can bảo bối, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng chợt vang lên. . . . . .

Đường Khả Hinh thâm tình hạnh phúc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi dạo đàn, nói: “Bài hát này có chút đơn điệu, kết hợp tiếng hát đi.”

Đường Khả Hinh chợt nở nụ cười, theo tiếng đàn của Trang Hạo Nhiên, cười ngọt ngào hát: “Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm. . . . . . em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng hát của Đường Khả Hinh thật vui vẻ, cũng hơi nở nụ cười, tiếp tục hợp tấu. . . . . .

“Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh hi vọng em cũng thật lòng đáp lại. . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục hát, nhớ lại Trang Hạo Nhiên đã từng đối mặt tình yêu sóng gió của mình, dùng thời gian một ca khúc, xuất hiện tại trước cửa phòng mình, khi đó, ngoài cửa sổ gió mưa to lớn, gõ vang dội khắp xung quanh, thế nhưng người người đàn ông đứng ở trước cửa, vẻ mặt lo lắng nhớ thương, đến nay vẫn khó quên. . . . . . Trong tòng của cô không khỏi đau xót, đột nhiên nghẹn ngào hát không ra được, khó nhịn bi thương, cúi xuống không lên tiếng. . . . . . .

Trang Hạo Nhiên chậm rãi dừng đôi tay, nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Thế nào?”

“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức cười, cố gắng nén nước mắt, nói: “Có thể là. . . . . . Có chút xúc động, rất vất vả đi đến hiện tại. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, cho rằng cô nói đến tiệc thử rượu, liền cười nói: “Mọi thứ bỏ ra đều là đáng giá.”

Đường Khả Hinh rưng rưng quay đầu, nhìn anh.

Lúc Trang Hạo Nhiên đành bài tâm can bảo bối, trong lòng khẽ xúc động nhìn cô gái trước mặt, cặp mắt to tràn ngập nước mắt, nhớ tới hai ngày này mình lạnh lùng châm biếm cô, liền nặng nề thở dài một hơi, chậm rãi vươn tay, ngón trỏ quét nhẹ nước mắt nơi khóe mắt cô, nói: “Đừng khóc. . . . . . … Lúc nào cũng như vậy. . . . . .”

Một câu nói rất nhẹ nhàng . . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức rơi lệ, nhanh chóng cúi xuống, lau nước mắt trên mặt.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, đột nhiên mỉm cười, nói: “Được rồi, đừng khóc, có thể là quá mệt mỏi, anh bảo tài xế đưa em về, . . . . . .”

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn giữ anh lại, lại không khỏi nghe được ngoài cửa có tiếng ồn ào, thậm chí truyền đến: “Tại sao tôi không thể đi vào? Tôi đưa kem tươi cho Tổng Giám đốc Trang đấy! Không phải mới vừa nói anh ấy đang ở bên trong sao?”

Giọng nói này. . . . . .

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh lập tức anh nhìn em em nhìn anh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK